Đào Nguyệt

Quyển 2 - Chương 18

Căn phòng vắng lặng chỉ còn có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thiên Đào, đôi tử mâu xinh đẹp của cậu nhìn về một khoảng không vô định, phản chiếu những bóng hình mờ nhạt như dòng ký ức thoáng qua trong cuộc đời cậu.

Thiên Đào bỗng cảm thấy cơ thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp rắn chắc, lại nghe thanh âm trầm ấm của nam nhân thì thầm bên tai.

_ Quá khứ đã qua, thì cứ cho nó qua, Đào nhi của ta! Đôi khi con người ta muốn sống hạnh phúc thì phải biết lãng quên…

_ Ân….

Thiếu niên mơ màng cảm thấy cơ thể được ôm bổng lên rồi được đặt nhẹ nhàng nằm trên giường ấm, đôi môi ngọt ngào từng chút một bị nam nhân xâm chiếm mãnh liệt. Bàn tay thô ráp của nam nhân mơn trớn da thịt nó, dần luồn sâu vào trong y phục mỏng manh, tiến vào bộ vị non nớt nhạy cảm của thiếu niên.

_ A..a..- Kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ khiến Thiên Đào không kiềm nén được mà phát ra tiếng rên phiến tình ngọt ngào.

Khoan đã….

_ Ngươi! Nguyệt! Ngươi

đang làm gì a?

_ Yêu thương Đào nhi của ta! Làm cho ngươi quên đi quá khứ!

_ Ân…a…Ngươi mau tránh ra…ý ta không phải thế này…ƯM

Lại một nụ hôn mãnh liệt chặn xuống đôi môi căng đỏ chín mộng, nam nhân cứ thế xâm chiếm liếʍ láp vị ngọt trong khoan miệng nho nhỏ kia của Thiên Đào, cùng lúc đó tay hắn nhanh chóng giải khai y phục của thiếu niên xinh đẹp kia.

_ Đào nhi chỉ cần nhớ về ta là đủ rồi, cái tên Thái tử kia, quên hắn đi!

Tuyên bố một câu bá đạo, Lãnh Nguyệt vận công buông rèm xuống. Đêm nay, hắn nhất định phải làm cho trong tâm trí của Tiểu Đào chỉ còn có bóng hình hắn mà thôi!