Sau trận hoan ái, Tiểu Lâm liền ngủ một mạch,chẳng biết trời đâu đất đâu.
Đang trong mộng được đi soi trai cùng yêu xà. Bỗng giật mình một nhát, căn phòng trống rỗng hiện ra.
Đôi mắt vì còn buồn ngủ híp lại, lia xung quanh tìm Ngoạ Hổ.
Nhìn hoài không thấy cậu đành lấy tạm một chiếc áo khoác lên người.
– ahh…ahh…
Là giọng của Ngoạ Hổ? Tiểu Lâm theo tiếng rên đi đến đại sảnh.
Đập vào mắt cậu là một Ngoạ Hổ bị dây xích chằng chịt khắp người, hai chân cũng bị treo lơ lửng, mở rộng hết cỡ.
Bên cạnh là Hoả Long không ngừng kích thích,trêu trọc.
Tiểu Lâm chân mềm nhũn,run run. Bình thường nếu là cậu,nhìn thấy cảnh này chẳng phải rất thích thú sao? Huống hồ trong tưởng tượng cậu đã từng thấy nó rồi?
Cách giải thích hợp lí nhất: “VÌ NGƯỜI NẰM KIA LÀ NGOẠ HỔ”
Tiểu Lâm lao đến chỗ hai người kia,chắn trước Ngoạ Hổ lắp bắp:
– Hoả…Long… Đại vương… Tiểu Lâm… Tiểu Lâm…
Ánh mắt giết người soẹt qua, Hoả Long cất giọng thâm trầm:
– Ngươi làm sao?
Tiểu Lâm lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt, nức nở:
– Đại Vương, xin người đừng làm hại Ngoạ Hổ đại vương. Tiểu Lâm cầu xin người.
– Chẳng phải ngươi từng tưởng tượng ra cảnh này rồi cười đến rách miệng đó sao? Thế nào lại không thích?
– Đó là Tiểu Lâm yy, không có liên quan đến đời thực.
– Vậy đời thực thì sao?
Tiểu Lâm cúi gằm mặt lí nhí:
– Đời thực là Tiểu Lâm là của Ngoạ Hổ đại vương…
Hoả Long ngưả cổ cười lớn:
– Hahaha… Xem ra ta là thừa hơi mới đi làm ra mấy chuyện này.
Dứt lời liền biến mất.
Trên đầu Ngoạ Hổ cùng Tiểu Lâm suất hiện ánh sáng đỏ, đến trẻ con cũng biết đó là Hoả Long Châu.
Ngoạ Hổ tay chân bị trói cố vươn cổ hôn Tiểu Lâm một cái:
– Bại hoại, anh khó chịu.
– Đại vương, người khó chịu ở đâu? Tiểu Lâm cởi dây xích cho người.
Mắt loé lên một nụ cười qủy quái, Ngoạ Hổ tiếp tục vươn lưỡi liếm liếm lên khuôn mặt Tiểu Lâm:
– Cởi trói chưa gấp, anh là bên dưới đang gấp.
Tiểu Lâm rời ánh mắt xuống dưới, đúng là hùng căn đang đứng thẳng, đội cao tấm vải mỏng che ở đó lên.
Khẽ nuốt nước miếng, cúc huyệt phiá dưới lại ngứa ran, Tiểu Lâm phụng phịu bĩu môi, từ lúc nào mà cậu lại có cái phản ứng này? Ngứa, đúng là rất ngưá.
Ngoạ Hổ chờ nửa ngày bại hoại kia vẫn ngồi im nuốt nước miếng, bèn lên tiếng trước.
– Đầu tiên hôn anh, sau đó ngồi lên nó.
Tiểu Lâm khẽ mím môi,hướng miệng Ngoạ Hổ hôn hôn, cũng bắt chước vói lưỡi vào trong, vị ngọt trong khoang miệng Ngoạ Hổ luôn làm cho cậu mê tít, dứt ra không được.
Người anh em bị bỏ quên đang dựng cao đòi hỏi, mà bại hoại này cứ dây dưa môi lưỡi không chịu dứt. Ngoạ Hổ đành cắn một nhát nhắc nhở:
– Em quên nó kìa Bại hoại.
Tiểu Lâm phụng phịu lật tấm vải mỏng kia lên, cưỡi lên người Ngoạ Hổ, từ từ ngồi xuống.
Trận hoan ái lúc trước đã khiến cúc huyệt nở rộng,nên ngồi xuống cũng không khó khăn gì.
Tiểu lâm mặt mũi nhăn nhó, tư thế này rất sâu, cúc huyệt ẩn ẩn đau, nhưng cũng không phủ nhận khoái cảm.
Khi cúc huyệt ngậm hết chiều dài, 2người cùng lúc thở phù. Ngoạ Hổ tiếp tục nhắc nhở:
– Em mau động đi.
Tiểu Lâm như chẳng nge thấy lời hắn nói, tay bám lấy bờ vai rắn chắc kia, hướng miệng hắn hôn hôn, mắt nhắm nghiền, rên rỉ thoả mãn. Đợi đến lúc Ngoạ Hổ sắp nổ mới chịu nhấc mông lên sau đó ngồi xuống.
Được 3nhịp mồ hôi đã toát đầy đầu, cậu lại hướng miệng hắn hôn hôn.
Ngoạ Hổ ngao ngán, bại hoại này on Top chẳng ổn tí nào.
Tức thì dây xích đều biến mất, ngoạ Hổ lật ngược tư thế, tay bấu lấy eo Tiểu Lâm,điên cuồng đưa đẩy. Khiến cậu chỉ biết há miệng thở dốc.
Hai người cứ thế điên cuồng dưới ánh sáng của Hoả Long Châu,
Hoả Long từ chiếc gương kết nối với Hoả Long Châu, thấy hết được cảnh xuân, không nhịn được,năm ngón tay đã tìm đến người anh em đang dựng đứng kia…
Rời khỏi Hỏa Long động, Tiểu Lâm đã kiệt sức,không thể đi bộ được.
Ngoạ Hổ chiều chuộng bế cậu trên tay, vừa đi vừa tủm tỉm cười:
– Bại hoại này, ôm em mềm thật đấy.
Tiểu Lâm mặt đỏ lựng, tay cầm Hoả Long Châu khẽ đánh lên người hắn, còn xấu hổ rúc sâu hơn vào bờ ngực rắn chắc kia.
Tay đang bận, Ngoạ Hổ bèn cúi đầu cắn lên chiếc má phúng phính rồi cười sảng khoái:
– bại hoại em mà cũng biết xấu hổ? Hahaha…
Hắc Sư biết được đại vương sắp về liền đi đến chỗ Axích báo tin.
Đập vào mắt hắn là cảnh Axích xinh đẹp đang nằm dáng rất mất hình tượng ở trên ghế dài. Cổ ngửa xuống dưới đất, lộ ra yết hầu cùng làn da láng bóng.
Hắc Sư như bị thôi miên đi về chỗ Axích, chỉnh lại tư thế của y, mõm SưTử từ từ tiến lại, lúc gần chạm đến thì biến thành một gương mặt tuấn tú. Môi mỏng hướng đôi môi đang hé của Axích hôn xuống.
Vốn định chạm một chút sau đó sẽ gọi y dậy ngênh đón đại vương, nhưng hương vị của môi kia quá tốt, khiến hắn chẳng thể rời đi. Đầu lưỡi trượt vào khoang miệng kia dò xét, khiêu khích,dây dưa với chiếc lưỡi đang nằm im.
Axích lúc này đã mơ màng mở mắt, trước mặt y là hình ảnh gương mặt con người của Hắc Sư phóng lớn, mắt đang nhắm tít, môi lưỡi dán vào miệng y ra sức liếm lộng.
Chắc là do chưa tỉnh ngủ hẳn, y vòng tay ôm lấy cổ Hắc Sư,vươn lưỡi đáp lại.
Hai người cứ thế dây dưa không dứt, quên hết mọi chuyện dán chặt vào nhau. Nói là mơ ngủ chỉ là biện minh, có lẽ đây là chuyện họ muốn làm từ rất lâu rồi.
Tay Hắc Sư không yên vị mà luồn vào bên trong,không ngừng vuốt ve làn da mát lạnh,âm thanh môi lưỡi triền miên vang khắp căn phòng.
A xích mắt nhắm nghiền,tựa hồ rất hưởng thụ, lại bị Axích bắt lấy tay đặt lên bộ vị đang cương cứng của mình.
Hông dí sát vào bàn tay Axích đòi hỏi, đồng thời tay cũng đưa xuống khố y móc ra dương vật cũng đang trong tình trạng cương cứng.
Hai người cứ thế hôn hít, tay không ngừng vuốt ve lên xuống bộ vị quan trọng của nhau, cho đến khi bên dưới có tiếng hắng giọng:
– Rất tiếc phải làm phiền,nhưng ta về rồi, cần 2người giúp một số chuyện.
Axích cùng Hắc Sư lập tức đứng hình, người ngợm,mặt mũi đều đỏ lên vì thẹn.
Nhanh chóng dùng vạt áo lấp đi bộ vị quan trọng, xoay qua cố gắng bình tĩnh đồng thanh:
– Đại Vương có gì sai khiến?
Ngoạ Hổ bịt mắt Tiểu Lâm cố nín cười, phun ra một câu trêu trọc:
– Các người dựng lều cũng thật đẹp nha.
Ánh mắt Hắc Sư cùng Axích liền liếc xuống nửa người dứơi của mình, quả nhiên là dựng đứng,chẳng thể che dấu được.
Ngoạ Hổ ý cười càng lúc càng đậm, buông lại một câu:
– Ta cùng tiểu bại hoại đã mượn được Hoả Long châu rồi, hai ngươi chuẩn bị mọi thứ đi, mấy hôm nữa chúng ta cùng đến nhân gian cứu người. Còn bây giờ thì có thể tiếp tục được rồi,ta đi trước.
Tiểu lâm nằm trong lòng Ngoạ Hổ không ngừng mở to mắt xem cảnh Hắc Sư cùng Axích thế nào, ngó ngoáy mãi cũng chỉ nhìn thấy thiếu niên tóc cùng quần áo đen tuyền đang đứng ngây ngốc.
Ra đến bên ngoài Ngoạ Hổ mới chịu buông tay ra, Tiểu Lâm bĩu môi phụng phịu:
– Đại Vương, Tiểu Lâm cũng muốn xem.
Thấy mắt Ngoạ Hổ trừng lên, Tiểu Lâm như ruà lại rúc vào l*иg ngực kia, lúc lâu sau mới ngẩng lên lí nhí:
– Cái người áo đen đó là Hắc Sư sao Đại Vương?
Ngoạ Hổ khẽ cười gật đầu, đem Tiểu Lâm đến bồn tắm lúc trước, lột sạch sẽ rồi nhảy vào trong, bàn tay to lớn không ngừng múc nước xoa lên cổ Tiểu Lâm.
Tắm còn chưa được một hồi, Tiểu Lâm nhẹ nhàng bò vào lòng Ngoạ Hổ, tay ôm lấy cổ hắn, đầu cố tình dụi vào bờ ngực rắn chắc, cất giọng nũng nịu:
– Đại Vương, hay là người xem Axích với Hắc Sư đi, Tiểu Lâm rất muốn xem.
Ngoạ Hổ bụm miệng cười, bại hoại này đúng là chứng chết không chừa, còn giám quyến rũ hắn đòi xem phim đồi trụy. Nhưng bất qúa, hắn cũng thấy tò mò, liền cất giọng trầm trầm:
– Vậy bại hoại, hôn anh một cái trước đã.
Được đồng ý, Tiểu Lâm hí hửng lấy đôi môi nhỏ xíu của mình dán lên môi Ngoạ Hổ, còn cố tình làm kêu “chụt” một cái.
Ngoạ Hổ nhếch mép cười, xoay người Tiểu Lâm dựa lưng vào mình, khoát tay một cái, trên không trung hiện ra hình ảnh.
Tiểu Lâm suýt chút nữa thì chảy máu mũi, trên hình là cảnh Axích đang qùy gối,chổng mông, Hắc Sư đang áp sát phía sau y, hông không ngừng di chuyển, tay nắm lấy người anh em của Axích nắn bóp nhiệt tình.
Tiểu Lâm say xưa xem quên cả trời đất, cho đến khi cảm nhận được vật nóng rực từ phía sau thì đã muộn:
– Á…hựm…aa… Đại Vương.
Ngoạ Hổ miệng cười mang ý ***, ghé sát tai Tiểu Lâm thì thầm:
– Bại hoại, xem thôi thì chưa đủ.
Dứt lời hắn lại đem dương vật thô to ra sức cùng cúc huyệt ma sát, Tiểu Lâm mệt đến sắp kiệt sức, tình thú ngay trên màn hình to tướng một chút cũng không xem được, mỗi cú thúc đều khiến cậu sung sướng mà hoa mày chóng mặt, miệng rên rỉ những tiếng không rõ nghĩa.
Hẳn đến khi phòng tắm lớn nồng nặc mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ Ngoạ Hổ mới nhượng bộ dừng một lát, đem Tiểu Lâm đã bị làm cho vừa ướt vừa bẩn đi tẩy rửa một phen.
Vác bại hoại người đỏ như tôm luộc vào trong căn phòng quen thuộc, khẽ phủ lên người cậu tấm chăn mỏng, bản thân thì trần trụi ôm cả Tiểu Lâm vào lòng.
Như một thói quen, bàn tay to lớn lại khẽ nhéo má cậu. Ngoạ Hổ lúc này dịu dàng liếm lên môi hồng kia thì thầm:
– Bại hoại, anh sẽ mãi bên em…