Niếp Môn

Chương 159: Hãy cho phép anh (2)

Cô bắt đầu trở nên tức giận mà trước đây chưa có, liều mạng đẩy Niếp Ngân, nhưng Niếp Ngân lại gắt gao ôm lấy cô, tùy ý để cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay, cuối cùng Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay đánh hắn, dùng sức phát tiết nhớ thương đau đớn vì hắn, hoặc tưởng niệm, hoặc thương tâm muốn chết, hoặc khi mỗi đêm khuya mộng về ruột gan đứt từng khúc!

Niếp Ngân vẫn ôm cô gắt gao như trước, không có ý muốn buông cô ra, mặc kệ cô đánh vào ngực mình, dùng ôn nhu ôm ấp lấy cô, dung túng để cô phát tiết, cuối cùng, cô rốt cục mệt mỏi, ngã vào lòng hắn lớn tiếng khóc lên.

Tiếng khóc của cô làm lòng hắn đau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu cô, để đầu cô vào ngực mình.

Tay Lãnh Tang Thanh cũng gắt gao ôm chặt Niếp Ngân, như sợ thứ quý giá được trời ban lại không cánh mà bay đi mất, khóc lớn: "Ngân, đừng rời khỏi em, đừng..."

"Thực xin lỗi, Thanh Nhi." Niếp Ngân đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, lau nước mắt cho cô, gằn từng chữ: "Cả đời này, anh cũng sẽ không rời khỏi em."

"Thật vậy sao?" Lãnh Tang Thanh giống như đứa nhỏ bất lực, tay nắm chặt hắn, nhiều năm mất mát và bi thương trong nháy mắt bởi vì tồn tại của hắn là có thể dự vào.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình đang trong mơ.

"Thật." Niếp Ngân nhìn cô ôn nhu chăm chú, đáy mắt hiện lên sự hứa hẹn.

Lãnh Tang Thanh nín khóc mà cười, ôm hắn.

Hai người ôm nhau mà ngồi, cả người cô đều để sát vào l*иg ngực hắn, trong lòng như mặt biển, bình tĩnh và thỏa mãn. Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo một giọt nước mắt, ánh mắt lại trong suốt.

Niếp Ngân yêu nhất khuôn mặt này của cô, ở trong lòng hắn, cô luôn là một đứa bé thẳng thắn, làm người ta đau lòng, thấy cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, hắn nhịn không được mà nhếch môi cười nhẹ: "Làm sao vậy? Còn không có nguôi giận đâu?"

"Em nghĩ, sao anh lại khẳng định em sẽ theo anh, kỳ thật em trai anh đối với em cũng rất tốt." Cô nói rất dè chừng.

Ánh mắt Niếp Ngân thoáng qua chút ảm đạm, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười, hai tay nhẹ nhàng nâng hai má cô, mang theo tất cả cưng chìu: "Bởi vì anh biết, ở trong lòng em chỉ yêu mình anh."

"Tự cuồng."

"Không liên quan đến tự cuồng, có lúc anh thật sự nghĩ em đã yêu Tích, lòng anh rất đau, đau đớn đến rất khó chịu, nhất là khi anh biết em sắp gả cho Tích, cho nên đêm đó anh mới kìm lòng không được mà tìm em." Niếp Ngân than nhẹ: "Nếu đêm đó anh nghĩ em thật sự yêu Tích, anh nghĩ anh sẽ buông tay, bởi vì anh thích nhìn thấy em cười, nhìn thấy dáng vẻ em hạnh phúc. Nhưng mà đêm đó, em ở dưới thân anh kìm lòng không được mà kêu tên anh, anh thế mới biết, em vẫn yêu anh, chưa bao giờ quên anh."

Giọng nói của Lãnh Tang Thanh Thanh lại trở nên nghẹn ngào, nhìn hắn, cô nói có chút oán trách còn có chút nũng nịu: "Em sao có thể quên được anh? Anh quá coi thường cảm tình của em rồi, Niếp Ngân, anh có biết em yêu anh bao nhiêu không? Hành động đêm đó của anh, em tưởng là Niếp Tích, như vậy mới đồng ý lời cầu hôn của anh ta."

"Nha đầu ngốc." Niếp Ngân ôm sát cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô.

Lãnh Tang Thanh đột nhiên cũng ôm sát hắn, giống vô vĩ hùng: "Đều là anh làm hỏng."

"Ừ, đều là anh không đúng." Niếp Ngân nói chặn lại áy náy, khóe môi lại thỏa mãn nhếch lên.

Bờ biển yên tĩnh hơn, hai người ở bên nhau thật lâu không muốn tách ra, giống như chuẩn bị ôm như vậy cả đời, đến lúc tự nhiên Lãnh Tang Thanh nhớ ra cái gì đó, nâng tay lại lập tức đánh Niếp Ngân.

"Làm sao vậy?" Niếp Ngân mỉm cười nhìn tính trẻ con của cô.

Lãnh Tang Thanh chu cái miệng nhỏ, nhìn hắn đầy tức giận nhìn: "Niếp Ngân, anh cũng thật tiểu nhân, đêm đó anh quang minh chính đại, anh có biết đêm đó em áy náy đến cỡ nào không? Rõ ràng cảm thấy rất tốt, càng không thể áp chế mình."

Niếp Ngân nhìn chằm chằm ánh mắt của cô rồi mỉm cười, thuận thế kéo cô vào trong ngực, cúi đầu tới gần bên tai cô, nói một câu đầy mê hoặc tà mị: "Cái kia -- cho em hưởng thụ một lần nữa, thấy thế nào?"

Ách?

Gương mặt Lãnh Tang Thanh ngốc nghếch nhìn hắn.

Hắn lại nở nụ cười, nụ cười kia vẫn lan ra trong đôi mắt đen, như là gợi sóng một vòng một vòng, nhìn Lãnh Tang Thanh như si như say, trong lòng cảm động càng nhiều, trên đời này chỉ có Niếp Ngân của cô mới có ánh mắt mê người như vậy.

Niếp Ngân nâng tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô, cúi người xuống, bạc môi động tình hôn lên môi cô, cánh môi cô luôn mềm mại, ngọt mềm làm cho cả người Niếp Ngân dễ chịu, hắn vươn đầu lưỡi tiến khoang miệng cô gái, cùng đầu lưỡi nhỏ của cô triền miên không ngớt.

Mặt Lãnh Tang Thanh đỏ lên, lại rất nhu thuận tùy ý để cho hành động của hắn mãnh liệt hơn, đây mới là Niếp Ngân của cô, bá đạo cũng không phải ôn nhu, hơi thở của hắn, tất cả ấm áp của hắn cô đều muốn.

Cô gái trong lòng ngoan ngoãn và thơm ngát, liên tục hấp dẫn Niếp Ngân, dần dần đầu lưỡi hắn tăng thêm lực, rất nhanh thăm dò hết khoang miệng cô, di chuyển và trêu chọc.

Dần dần, sự gắn bó của cô làm hắn đã không thể thỏa mãn, gió biển nhẹ nhàng thổi, người đàn ông hôn lên dọc theo hai má cô rồi đến chiếc gáy, Lãnh Tang Thanh kìm lòng không được mà ưm ra một tiếng, lại như liều thuốc thúc giục làm Niếp Ngân càng thêm động tình, bởi vì hai người không hề né tránh loại tình cảm và lửa nóng như thủy triều này, mà cô gái trong lòng hắn lại có lực mê người, hắn nhịn không được mà bắt đầu hôn đôi môi non mềm của cô, thậm chí nhẹ nhàng mà ngặm cắn.

Cùng lúc đó, bàn tay to của hắn cũng nhịn không được mà sờ soạng da thịt trên thân thể mịn màng của cô, loại cảm giác mãnh liệt này làm đôi mắt hắn càng ngày càng trầm ám, giống như dã thú đói khát trong bóng đêm.

Hơi thở của hắn càng ngày càng đυ.c ngầu, cũng càng ngày càng nóng bỏng, bàn tay to khẽ vuốt ve thân thể cô cũng bắt đầu dùng sức, từ trên vuốt xuống tới chỗ mềm mại no đủ của cô gái trong lòng.

Lãnh Tang Thanh biết rõ ý đồ của Niếp Ngân qua động tác của hắn, nhẹ nhàng áp vào l*иg ngực hắn, bộ ngực đẫy đà phập phồng cao thấp, da thịt tuyết trắng ở chỗ cổ áo bị lộ ra, ánh trăng chiếu lên người cô, có vẻ càng giống nguyệt thần phương hoa.

"Ngân... Đừng ở chỗ này..." Bờ biển tuy đẹp, nhưng làm cho cô có cảm giác lạ lạ.

Nhưng Niếp Ngân cười nhẹ nhàng, hắn nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, cúi đầu nhẹ nhàng cắn nhẹ lên cánh môi cô, ôn nhu lại mang theo ý nồng hậu tán tỉnh --

"Vì sao không được ở đây?"

Lãnh Tang Thanh bị hắn làm cho bối rối, hơn nữa bàn tay to của hắn cũng càng ngày càng không an phận, thậm chí thuần thục tìm chỗ mẫn cảm của cô, mỗi lần đều ác ý sờ soạng làm cô tim đập nhanh không thôi, trái tim đều bị ngón tay tà ác của hắn làm run lên.