Niếp Môn

Chương 153: Không mời từ trước đến nay

Nhảy nhót của hắn lọt vào lỗ tai Lãnh Tang Thanh, trong lòng có bao nhiêu cảm động, thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh chuẩn bị đi."

"Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh đưa em đi ăn sáng." Niếp Tích rất hưng phấn.

"Không, ngày mai tôi muốn ở một mình..." Lãnh Tang Thanh vội vàng nói.

"À, được." Niếp Tích nhẹ giọng đáp lại, rồi dặn dò nói mấy câu sau đó cúp điện thoại.

Ánh trăng như nước.

Lãnh Tang Thanh tĩnh lặng nhìn ánh trăng ngoại cửa sổ, trong lòng và trong mắt đều là hoang mang...

-------- hoa lệ lệ phân cách tuyến --------

Thời tiết chuyển lạnh, mấy đợt mưa thu đi qua, không khí trở lên rét hơn.

Sân biệt thự, xe đi tới đây, vững vàng đứng ở bên cạnh suối phun, im lặng đợi chờ. Một lát sau, Niếp Ngân từ bên trong đi ra, lái xe vội vàng xuống xe mở cửa cho hắn, có một loại xe tốc biến, bóng dáng màu tím khiến cho Niếp Ngân chú ý.

Đôi mắt đột nhiên hiện lên cảnh giác, quay đầu, nhìn vào ánh mắt người không mời mà tới.

Cô gái này, lại khinh địch đi vào khu biệt thự của hắn như vậy, một thân màu tím, tóc dài áo choàng, nhất là cặp mắt Violet (găng lưới) kia của cô ta, nhìn qua là biết không phải người thường.

Niếp Ngân hơi hơi híp lại đôi mắt chim ưng, Mặc Di Nhiễm Dung? Nhà chuyên môn hàng đầu! (kiểu giống pháp sư đó)

Rất nhanh, vài tên mặc đồ đen đi lên vây quanh cô ta, trong đó có một người băng lạnh nói: "Cô là ai? Sao vào đây được?"

Đây cũng là vấn đề mà Niếp Ngân muốn biết.

Khu biệt thự này chẳng những có các thủ vệ nghiêm ngặt, còn có hệ thống báo nguy hiểm, cho dù là một con chim muốn bay vào cũng rất hao lực, huống chi là người?

Nhưng cô ta, một thiếu nữ trói gà không chặt lại công khai vào được, quan trọng hơn là có thể tránh được hệ thống báo cáo, tránh tai mắt của người khác xác thực làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mặc Di Nhiễm Dung lẳng lặng nhìn bốn phía xung quanh, mấy người mặc đồ đen biến sắc, nghĩ đến là người bất phàm, lại đem ánh mắt đặt lên người Niếp Ngân cách đó không xa, thấy hắn cũng có vẻ trông ngóng, khóe môi hơi hơi nhếch một chút, quay đầu nhìn về phía mấy người mặc đồ đen kia sau đó mở miệng nói: "Ngươi muốn biết?"

Mấy người mặc đồ đen tràn ngập cảnh giác, quyết định bắt cô ta nói ra.

Nhưng --

Mặc Di Nhiễm Dung không chờ bọn hắn động thủ, liền nhẹ nhàng nâng tay một chút, ống tay giơ lên, miệng không biết nói câu gì, chỉ thấy vài người mặc đồ đen từ nét mặt sắc bén đột nhiên trở nên chết lặng, ánh mắt dại ra, động tác tiến công cũng ngừng lại.

"Các người mệt chết đi, nghỉ ngơi đi thôi." Cô ta thản nhiên nói.

Làm người ta khϊếp sợ là, vài tên mặc đồ đen lại ngoan ngoãn nghe xong lời của cô ta, xoay người rời đi.

Ánh mắt Niếp Ngân ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Lái xe lại lập tức chắn trước người Niếp Ngân, chiến chiến căng căng nhìn chằm chằm Mặc Di Nhiễm Dung cách đó không xa: "Tôi cảnh cáo cô, cô đừng tiến lên, cẩn thận tôi không khách khí với cô!"

Hắn nghĩ lầm thấy quỷ, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ chủ tử.

Mặc Di Nhiễm Dung thấy một màn này, thản nhiên cười cười, không nói cái gì.

Niếp Ngân ra ý bảo lái xe lui xuống, đứng ở tại chỗ, bình tĩnh nói: "Mặc Di gia tộc quả nhiên không đơn giản."

"Niếp tiên sinh, không mời tôi đi vào sao?" Mặc Di Nhiễm Dung lẳng lặng nói.

Niếp Ngân nhìn cô ta: "Tôi còn lựa chọn khác sao? Mời vào." Hắn hơi hơi nghiêng người.

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng cười, đem tình tố trong đáy mắt che dấu thật sâu sau đó đi vào.

Phòng khách, trà thơm lượn lờ, so với cà phê, Niếp Ngân thích uống trà hơn.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thân ảnh hắn, hơi hơi hạ mắt xuống, khuôn mặt chân mệnh thiên tử kia luôn ở trong đầu cô làm cô bối rối, khi cũng tiếp xúc với người trước mắt này, lòng cô lại rung động lớn.

Niếp Ngân ngồi xuống, thấy cô ta không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, hắn cũng không xấu hổ, ngược lại thong dong bình tĩnh nhìn cô ta nói: "Thủ hạ của tôi khi nào thì có thể khôi phục bình thường?"

Đây là chuyện đặt lên hàng đầu, một chuyên môn hàng đầu mang tính nguy hiểm có thể so với vũ khí hạt nhân.

Mặc Di Nhiễm Dung uống một ngụm trà thơm, nhẹ giọng nói, "Hai cái canh giờ (bốn tiếng) sẽ không sao."

Niếp Ngân gật gật đầu, chờ cô ta tiếp tục nói.

"Đột ngột đi tới xin hiểu và bỏ qua, nhưng, tôi sợ ngày mai rất nhiều nợ máu, cho nên không mời mà tới đây." Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn, nói một câu.

"Ngày mai có chuyện gì?" Niếp Ngân hồ nghi nhìn cô ta.

Mặc Di Nhiễm Dung thấy thế sau đó cười, "Tôi là chuyên môn hàng đầu, có thể biết về sau xảy ra chuyện gì, thậm chí nói xảy ra chuyện gì đều sẽ biết. Tuy rằng giác quan thứ sáu của tôi không mạnh, đối với anh bài có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện."

"Tôi rất có hứng thú nghe một chút a." Niếp Ngân uống trà, thản nhiên nói một câu.

"Ngày mai là hôn lễ của em trai anh, dự báo nó sẽ mang đến máu và tai ương của Niếp môn." Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Có biện pháp tránh không?"

"Đây cũng là nguyên nhân tôi tới đây."

"Cô giúp tôi còn giúp cả Niếp môn?"

"Giúp anh." Mặc Di Nhiễm Dung không chút nào che lấp ý nghĩ trong lòng, nhìn hắn gằn từng chữ.

Niếp Ngân cười cười, "Cô chuẩn bị dùng thuật hàng đầu để đối phó bọn họ?" Nghe cái này có chút buồn cười.

"Biện pháp có rất nhiều, nhưng mặc kệ biện pháp gì, chỉ cần có thể ngăn cản được là biện pháp tốt." Mặc Di Nhiễm Dung nói một câu.

Niếp Ngân nhìn cô ta: "Cô còn biết cái gì nữa?"

"Còn biết anh sẽ từ trong lễ đường mang một cô gái đi." Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng nói."Tuy rằng, cô ấy đã đáp ứng lời cầu hôn của em trai anh."

Niếp Ngân ngẩn ra, ngực đột nhiên đau đớn.

"Nhưng, anh cùng cô ấy còn có đoạn đường dài." Cô vừa nói vừa nhìn hắn.

Niếp Ngân nhíu mi.

"Niếp tiên sinh, trung quốc có câu tự ngữ không biết anh nghe qua chưa, đó là "Anh không gϊếŧ người, nhưng người lại vì anh mà chết"." Cô ta cười nhạt.

Ngực Niếp Ngân bỗng dưng co rụt lại, hắn hiểu được ý của cô.

"Người kia khi nào thì sẽ xuất hiện?" Hắn ngưng trọng hỏi.

Mặc Di Nhiễm Dung không lập tức trả lời, chỉ lấy ra một bộ bài Tarot trong bộ quần áo tím, nhìn hắn nói: "Từ giữa rút ra đi."

Niếp Ngân mặc dù không tin cái đó lắm, nhưng dù sao chính mắt thấy bản lĩnh của cô, tay liền rút ra, hiện lên "Đổ điếu nam".

"Là bài mở ra mình hy sinh." Mặc Di Nhiễm Dung than nhẹ: "Anh muốn hỏi người kia, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện."

"Lá bài này là có ý gì?"

Mặc Di Nhiễm Dung cất kĩ bài, nhìn hắn một cái: "Lá bài được mơ ra không nghịch, cho nên mọi chuyện đều có thể, có thể là anh hy sinh, còn có có thể là đối phương hy sinh, hai khả năng này rất nhanh biết được."

Niếp Ngân nhìn cô, nghĩ nghĩ: "Ngày mai, tôi còn cần bảo vệ một người, có thể không?"

Mặc Di Nhiễm Dung nhếch môi, lấy bài đưa cho hắn, hắn tùy tay rút ra, Mặc Di Nhiễm Dung nghịch chuyển mở ra -- tử thần.

Đáy mắt Niếp Ngân nổi lên khó hiểu.

Cô ta lại thản nhiên cười cười, không giải thích gì, cất bài thật thốt, nhẹ giọng nói câu: "Anh muốn bảo vệ hắn, tôi có thể giúp anh."

"Lá bài đó có nghĩ gì?" Niếp Ngân nhìn ra cô tránh nặng tìm nhẹ.

Cô khẽ vuốt bộ bài của mình, đem lo lắng ở đáy mắt thu lại thật tốt, giương mắt và cười yếu ớt: "Bài của tôi nói cho tôi biết, nó mệt chết đi."

Niếp Ngân sửng sốt, sau một lúc lâu không nói gì.