Niếp Môn

Chương 47: Chưa rửa sạch oan khuất

Trước mắt là người con gái xinh đẹp, tư thế vô cùng tao nhã, làn da mềm mại, mái tóc buông dài tới hông, ngũ quan xinh xắn bất luận là nói về thứ gì, giống như mọi thứ đều được dày công thiết kế, khiến cho người khác có cảm giác xa xỉ, toàn thân tỏa ra sự nóng bỏng, lại có một loại giống như là băng lạnh.

Hai người bị một thân cây cao che nửa tầm mắt mọi người ở bên ngoài.

Miệng cô kề sát Niếp Ngân, thấp giọng nói: "Tôi phát hiện ra một bí mật!"

Đối với cô gái bất ngờ xuất hiện này, Niếp Ngân có một chút kinh ngạc, chỉ có điều anh lập tức đem một tia kinh ngạc ẩn xuống nơi sâu nhất trong đáy mắt.

Anh bình tĩnh mà nhìn người phụ nữ trước mặt, đợi trong miệng cô nói ra cái gọi là bí mật.

Ánh mắt nóng bỏng của cô gái này, hiện lên một chút do dự: "Sao mùi trên người anh lạ vậy?"

Niếp Ngân đã hiểu rõ, cô nhận sai người.

Bây giờ không phải là ban đêm, mặt trời rực rỡ lúc này chiếu vào trên mặt mỗi người, thì ngay cả một chút bụi trên mặt cũng đều rõ, trong hoàn cảnh này vẫn còn có thể nhận lầm mình, không thể nghi ngờ, đây là bạn bè của Niếp Tích.

Khóe miệng Niếp Ngân khẽ nhếch lên, vừa muốn nói, người phụ nữ này đã nôn nóng mà lục lọi áo anh, hết trở bên trái rồi trở bên phải, dường như tìm thứ gì đó.

Chỉ chốc lát, cô bỏ cuộc, ánh mắt khác thường đánh giá Niếp Ngân, sau đó đẩy anh ra.

"Ngươi không phải Niếp Tích!"

Niếp Ngân sửa sang lại quần áo bị cô làm nhăn, nhíu mày, lạnh lùng nói: "May là không phải."

"Ngươi là ai?" Người phụ nữ có chút sốt ruột.

Niếp Ngân vẫn không để ý đến sự kinh ngạc của cô, bình tĩnh mà nhìn cô: "Đây cũng là câu tôi muốn hỏi cô."

Sự nhiệt tình của người phụ nữ kia đột nhiên lạnh xuống, đôi đồng tử có chút suy nghĩ mà đảo vòng, dường như phản ứng lại chuyện này: "Ngươi không phải chính là anh cả song sinh trong miệng của Niếp Tích chứ! Hai người vậy mà cùng một dáng người, thật là vô vị." Nói xong, cô không hề để ý đến đôi mắt không quan tâm của Niếp Ngân, xoay ngươi nghênh ngang rời khỏi.

Liếc mắt nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười lạnh một tiếng.

Một chuyện ngoài ý muốn, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Niếp Ngân, anh chuyển qua gốc tường, vừa lúc thấy được Niếp Nhân Quân đang tiến vào lễ đường, Niếp Tích củng Thanh nhi theo sau, cũng không phải chỉ có bọn họ đi vào trong lễ đường, tất cả khách mời khác cũng lục đυ.c mà tiến vào, xem ra nghi thức phải bắt đầu rồi.

Lãnh Tang Thanh thấy Niếp Ngân, không lớn tiếng la lên, giơ tay quơ quơ, ra hiệu cho anh đi qua, Niếp Ngân chậm rãi đi qua.

"Ngân, nảy giờ anh đi đâu?" Lãnh Tang Thanh giương mắt nhìn Niếp Ngân lạnh lùng.

Niếp Ngân quay đầu liếc nhìn Niếp Tích một cái, đầy ý tứ mà nói: "Đi nghe bí mật nhỏ của Niếp Tích."

Niếp Tích nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt mù mờ: "Tôi? Bí mật nhỏ? Tôi có cái gì bí mật!"

Niếp Ngân không để ý đến anh, đôi mắt chim ưng nhìn quét qua cổ áo anh một chút, trên cổ có vết mờ mờ, Niếp Ngân hiểu rõ vừa rồi người phụ nữ kia muốn tìm chính là vật gì.

Bốn người đi vào lễ đường, ngồi ở vị trí được sắp xếp trước.

Bên trong lễ đường rất lớn, giống như lời nói trước đó, cũng không phải là một cảnh rất long trọng, bao gồm kỹ thuật, thiết bị, vật liệu,..., tất cả mọi thứ đều sắp xếp rất đơn giản, nói đúng ra, không phải là đơn giản, phải nói là sơ sài.

Vậy cũng không phải nói, mọi thứ là cũ nát, trong Niếp môn chưa hề có loại đồ đó. Cho nên nói là sơ sài, bởi vì ban đầu phải chuẩn bị đồ tốt, trong lễ đường hoàn toàn không nhìn thấy, ngoại trừ hoa tươi, di ảnh, quan tài, những thứ khác đều không có, có vẻ chủ nhân ngôi nhà đang làm chuyện vô ích.

Khách mời trong bữa tiệc, có người bắt đầu bàn bạc sôi nổi.

Cha con ba người Niếp Nhân Quân im lặng khác thường, mặc dù trên mặt mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau, nhưng trong mắt ba người lại đang chờ đợi một thứ gì đó.

Lãnh Tang Thanh cũng suy nghĩ giống những người khác, chỉ có điều cũng không cảm thấy khó hiểu, trải qua sự giới thiệu của Niếp Tích, hơn nữa bản thân tận mắt chứng kiến, cô cho rằng bất kể trong gia tộc xảy ra chuyện gì, cũng đều không kì lạ, cho dù Niếp Tích tố giác chính mình, nói em họ anh nɠɵạı ŧìиɧ.

Trên lễ đài, quản gia La Sâm đứng lên trên, vẻ mặt trang trọng mà nghiêm túc, người bên dưới từ từ im lặng.

Mặc dù La Sâm không phài là người trong gia tộc Niếp môn, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn là người hầu theo Niếp Nhân Thế bao năm, có địa vị trong lòng Niếp Nhân Thế, vả lại không lâu, con trai duy nhất của Niếp Nhân Thế là Niếp Hoán cũng đi trước một bước, cho nên lễ tang này do hắn là người chủ trì, mặc dù không hợp tình, nhưng hợp lý.

Một điều tối quan trọng là, không ai mong muốn làm phần trọng tâm đó.

Quản gia La Sâm im lặng mà nhìn quét qua những người đang ngồi, tại vị trí Niếp Ngân bên này đặc biệt ngừng lại một chút.

"Hừ hừ..." Niếp Tích dùng ánh mắt tràn đầy khêu khích đáp trả hắn.

Ánh mắt quản gia La Sâm quay trở lại, bình tĩnh nói: "Các vị phu nhân, các vị tiên sinh, thấy mọi người có thể đến đây, tôi thay mặt Niếp Nhân Thế tiên sinh quá cố bày tỏ sự vui mừng, cùng với lời cám ơn tự đáy lòng. Đầu tiên, tôi rất xin lỗi, chuyện tiếp theo có thể khiến mọi người đang ngồi đây cảm thấy khó chịu, nhưng lấy tư cách là người trong gia tộc Niếp thị, việc này các vị nhất định phải biết, hơn nữa phải bình tĩnh lựa chọn sáng suốt..."

Những người đang ngồi vô cùng ngạc nhiên.

Dĩ nhiên, không bao gồm cha con ba người bọn họ, ba người vẫn bình tĩnh mà ngôi ở chỗ cũ, Lãnh Tang Thanh có chút căng thẳng mà nắm chặt tay vịn của ghế, Niếp Ngân lập tức đem bàn tay thon dài mạnh mẽ của mình đặt lên tay cô, Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Niếp Ngân, căng thẳng trong lòng cùng với bàn tay đang nắm chặt tay vịn cùng lúc buông lỏng.

Quản gia La Sâm trên đài tiếp tục nói: "Như mọi người đã thấy, tất cả nghi lễ được tổ chức rất sơ sài, về điểm này mong các vị đừng để trong lòng, có lẽ các vị sẽ rất tức giận, nhưng tôi vẫn muốn nói, hôm nay cái được gọi là lễ tang này, căn bản là một âm mưu, đây, cũng không phải là lễ tang..."

"Cái gì?" Người dưới đài có chút không kiên nhẫn, có người ngạc nhiên, có người tràn đầy tức giận...

"Này, đây là ngươi làm trò quỷ gì!" Niếp Nhân Hằng quát to, vẻ mặt hung ác.

"Ta mong ngươi có thể có một lời giải thích hợp lý, bằng không ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ chết." Isabella trong ung dung có chút giận.

"Các vị an tâm đừng nóng giận!" La Sâm lớn tiếng khuyên, mọi người lại ngừng xôn xao, cùng nhau đợi hắn giải thích.

"Tôi chỉ cho rằng, Niếp Nhân Thế tiên sinh bây giờ vẫn chưa rửa sạch oan khuất, cho dù chúng ta cùng nhau đưa tiễn ông ấy ra đi, ông ấy đi cũng sẽ không cam tâm. Cho nên, so với ở dưới, hội nghị ngày hôm nay, phải rất có ý nghĩa!" Nói xong, hắn hung tợn mà nhìn bốn người Niếp Ngân bên này, hai mắt tràn ngập sự sắc bén.