Niếp Môn

Chương 30: Hiểu lầm càng hiểu lầm (1)

Bầu không khí buổi sáng tàn đầy ngọt ngào, làm cho mọi người hít thở cảm thấy thật thoảng mái, ánh sáng chiếu vào vạn vật, giống như tất cả đều tươi mới, tượng trưng cho sự bắt đầu, cũng tượng trưng cho sự quan trọng.

Một luồng ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, rơi vào trên mặt Lãnh Tang Thanh lộ ra sự dịu dàng, mặt trời giống như là chòm râu của ông nội, di chuyển trên gương mặt cô gái đang ngủ say này.

Đôi mắt của Lãng Tang Thanh, mí mắt phản xạ lại mà di chuyển vài cái, sau đó chậm rãi mở ra, lại lập tức nhắm lại, lấy tay ngăn tia nắng chiếu vào mắt.

Người sau khi chết, khi mở mắt là có thể thấy một ánh sáng mạnh, tiếp theo ánh sáng này, có thể nhập vào thiên đường.

Việc ảo tưởng này của Lãnh Tang Thanh, làm cô có chút xấu hổ. Cô thử nhút nhít một chút, thật sự nhẹ nhàng.

"Thực sự, cứ như vậy mà chết rồi sao?" Cô thở dài một hơi, từng sự việc trước kia từng chút hiện lên trong đầu cô, cô thử phác họa ra khuôn mặt Niếp Ngân, ngũ quan thậm chí là tóc, quả nhiên khuôn mặt anh lộ ra rõ ràng xuất hiện trước mắt cô, cuối cùng trong giây phút cuối cùng mà nhớ kỹ dáng vẻ của anh.

"Không biết có thể báo mộng cho anh hay không?" Cô lần nữa than thở, hình như hiểu ra mà thưởng cho bản thân trong tưởng tượng mở mắt nhìn khuôn mặt của người đàn ông này.

Khoảng nửa phút, đôi mắt của Lãnh Tang Thanh lại từ từ nổi lên sự kinh ngạc, "Tại sao? Khuôn mặt xuất hiện trong tưởng tượng lại quá chân thật vậy! Giống như đang sống thế." Cô nói thầm trong lòng.

"Hóa ra bên tai trái anh có một nốt ruồi." Cô nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải mà đánh giá khuôn mặt trước mặt này.

Đột nhiên, tất cả phản ứng của cô trở lại, "Lộp cộp" ngồi dậy, do quá nhanh, cơ thể cô vốn đặc biệt yếu, cảm giác được một trận chóng mặt, mà trông quá trình ngồi dậy, cái trán đυ.ng mạnh vào cái mũi trên khuôn mặt trước mặt.

Lãnh Tang Thanh bụm trán, oán giận bùng lên: "Anh, sao anh cũng chết?"

"Nếu cô lại dùng sức mạnh như vậy nữa, tôi chắc chắn sẽ chết!" Anh bưm mũi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay trên mặt mà ra sức xoa bóp.

Đây là sự khác biệt của hai anh em, lúc nhìn khuôn mặt rất khó phân biệt ai là ai, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện, sẽ không khó phân biệt.

"Niếp Tích!" Lãnh Tang Thanh kinh ngạc kêu lên.

"Nha đầu thối, chỉ cần mở mắt sẽ khiến cho toàn bộ thế giới không được bình yên sao?" Niếp Tích có chút oán giận.

Lãnh Tang Thanh căn bản không để ý đến sự châm chọc của anh, nhìn xung quanh, sờ sờ đầu giường, lại sờ sờ mặt mình: "Trời ạ! Tôi còn sống!"

Niếp Tích lần nữa đi tới bên cạnh thân thể cô: "Nếu cô không muốn như thế, tôi ngược lại rất vui lòng giúp cô một chặn." Dứt lời, hai tay đang xoa trên khuôn mặt mịn màng của Lãnh Tang Thanh, bóp mạnh một cái.

"Buông tôi ra! Cái tên song sinh đáng ghét nhà ngươi." Lãnh Tang Thanh liều mạng mà gạt tay anh ra.

Niếp Tích miễn cưỡng mà buông tay: "Này, biết bản thân thực sự không chết rồi chứ."

Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh, oán hận mà nhìn chằm chằm Niếp Tích, trong ánh mắt lại lấp lánh lên: "Niếp Ngân đâu? Anh ấy thế nào rồi?"

Cơ thể Niếp Tích hơi nghiêng, nhìn Lãnh Tang Thanh rồi phóng tầm mắt đến một vị trí, Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Ngân bên kia giường.

Cô gắng gượng mà xuống giường, Niếp Tích vội vàng tiến đến dìu, thấy nhịp tim Niếp Ngân khôi phục lại bình thường, trong lòng cô khẽ thở dài, có một loại kích động muốn khóc.

"Anh ấy dùng của tôi bao nhiêu máu?" Cô quay đầu lại hỏi Niếp Tích.

Niếp Tích nhún vai: "Nghe đâu là ba mươi phần trăm."

"Vậy căn bản không có khả năng, như vậy tôi không thể sống nổi." Lãnh Tang Thanh dùng một loại ánh mắt nhìn người không có chuyên môn, nhìn quét qua Niếp Tích.

"Là như vầy, lúc cô vừa mới bất tỉnh, bệnh viện bên kia đúng lúc đem máu tới, cho nên trên người đại ca dùng chính là máu của cô, mà máu dùng trên người cô chính là máu của bệnh viện." Đang nói chuyện, Niếp Tích lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt này, cô vừa mới tỉnh lại, da dẻ trên mặt vẫn lộ ra vẻ nhợn nhạt, thế nhưng cô đúng là xinh đẹp, rõ ràng có vẻ càng thêm thuần khiết.

Nhưng mà Lãnh Tang Thanh căn bản không để ý đến ánh mắt của Niếp Tích, lúc nghe Niếp Tích nói máu trên người Niếp Ngân có máu của mình, trong lòng cô có một tình cảm ấm áp rất kỳ diệu.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở, Tần quản gia bưng một cái khai trong có khăn mặt nóng đi đến, thấy Lãnh Tang Thanh đứng trên mặt đất, trên mặt ông hiện lên một chút vui mừng.

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Ông để cái khay xuống, nhanh chóng đến bên cạnh Lãnh Tang Thanh đỡ cô: "Tiểu thư, cơ thể cô còn yếu lắm, không thể tự ý đi lại được."

"Không sao đâu, hoạt động một chút sẽ thoải mái hơn." Lãnh Tang Thanh đối mặt với sự nhiệt tình của Tần quản gia, có chút xấu hổ.

"Không được, tiểu thư vẫn nên quay về giường đi." Nói xong, Tần quản gia dìu cô đi tới bên giường.

Lãnh Tang Thanh vừa ngồi xuống, Tần quản gia quay đầu từ trong khay lấy ra một chiếc khăn mặt: "Tiểu thư, tôi giúp cô rửa mặt."

"Không cần, tôi tự làm được, thực sự không cần." Lãnh Tang Thanh làm qua loa, nhận khăn mặt: "Loại chuyện rửa mặt này, chỉ có bản thân mới rửa sạch được." Cô hướng tới Tần quản gia bày ra một dáng vẻ tươi cười vô cùng dễ thương.

Lau hết khuôn mặt, cô đem khăn mặt đưa trả Tần quản gia, lại vô cùng lễ phép hỏi: "Chú ơi, con nên xưng hô với chú thế nào?"

"Tiểu thư không cần khách sáo, cô gọi Tần quản gia là được rồi, cô hiện ở chỗ này nghĩ ngơi một chút, tôi đi thông báo cho nhà bếp chuẩn bị một chút thuốc bổ." Nói xong, ông hăng hái bừng bừng mà chạy ra cửa.

Lãnh Tang Thanh thấy ông vui vẻ ngay cả cửa cũng không đóng, ngược lại hít một hơi lạnh, ríu rít hỏi thăm: "Ông ấy, vì sao đối tốt với tôi như vậy?"

"Tần quản gia coi tôi và đại ca như con ruột, cô hiện tại cứu Ngân, ông ấy có thể mất hứng sao? Đúng là đem cô xem như là con dâu mà đối đãi rồi." Niếp Tích cười xấu xa.

Khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh thoát cái đỏ bừng, bất ngờ này, khiến cô lại có chút hốt hoảng: "Tôi nói, anh không thấy buồn chán sao, có phải đến cuối cùng, anh rõ ràng biết chuyện này là không phải rồi sao?"

Niếp Tích tận tâm mà ra sức lắc đầu.

"Song sinh, giúp giải thích một chút đi, mặc dù tôi cũng không biết lúc tôi bất tĩnh xảy ra chuyện gì, lại nói như thế, nhưng tình trạng này tiếp tục nữa, tôi sẽ rất xấu hổ." Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp mắt làm bộ vô tội.

Niếp Tích từ ghế sô pha đứng lên, vươn người một cái, coi thường mà nói: "Một người không muốn sống mà đi cứu người kia, người kia không muốn sống mà muốn cứu lại, ông trời mới biết các ngươi cuối cùng xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này, vẫn chờ đại ca tỉnh lại sau đó sẽ làm sáng tỏ đi." Sau đó, đút hai tay vào túi quần, dùng cánh tay đẩy cửa, hiên ngang đi ra ngoài.

"Hừ! Hai anh em đều giống nhau đáng ghét như vậy." Lãnh Tang Thanh làm một mặt quỷ, ánh mắt lại bất giác rơi xuống trên người Niếp Ngân.

Cô kéo cơ thể suy yếu, bước đi thong thả tới bên giường Niếp Ngân, nồng ấp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Niếp Ngân, lúc này hai mắt anh nhắm nghiền, giống như một đứa trẻ đang ngủ say, vùng trán này không làm cho kẻ khác sợ hãi, nhìn không thấy như dã thú, yên lặng, ngoan ngoãn, giống như ánh trăng sáng trong đêm.