Yên tĩnh, tao nhã, lãng mạn.
Đây chính là nhà hàng ẩm thực nổi tiếng của nước Pháp, trừ bề ngoài xinh đẹp, thức ăn ở đây càng thêm tiếng lành đồn xa, để chiếm được cảm tình của mỹ nhân, Lưu Đạo Nam quyết định tới đây dùng bữa.
“Mời thưởng thức.”
Phục vụ sinh thay hai người rót hai ly champagne hổ phách, Lưu Đạo Nam rút từ sau tay một bó hoa hồng đã chuẩn bị trước đó, tặng cho Vũ Khiết.
“Tặng em.” Anh hơi xấu hổ nói.
“À... Cảm ơn.” Cô có chút kinh ngạc.
Đây là một bó hoa hồng xinh đẹp, chính là loại hoa mà cô thích nhất.
“Em thích chứ?” Anh cẩn thận quan sát thần sắc của cô.
“Thích ạ.” Cô mỉm cười gật đầu, ưu nhã thưởng thức hương hoa, mới thuận tay đặt bó hoa sang bên cạnh.
“Rất vui là em thích.” Thấy được nụ cười trong sáng hồn nhiên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Không cần phải nói, biết được cô thích nhất hoa hồng, dĩ nhiên là do Nhan Lập Khải cung cấp thông tin, có thể giành được nụ cười người đẹp, xem ra không uổng phí thời gian chuẩn bị trước đó.
“Anh có thói quen lần đầu gặp mặt sẽ tặng hoa phụ nữ sao?” Vũ Khiết không nhịn được hỏi.
“À... Cái này...” Gương mặt tuấn tú ửng đỏ, anh vội vàng tìm cớ, “Bởi vì đây không phải lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Cô đương nhiên không biết được, ở hôn lễ, anh gặp cô, đã bị trúng tiếng sét ái tình.
“Nói cũng đúng.” Cô cười nói, “Đúng rồi, anh làm sao biết tôi thích hoa hồng.”
“Đó là bởi vì...” Lưu Đạo Nam chần chừ, tự hỏi xem có nên nói thật hay không. “Tiểu thư ở tiệm bán hoa giới thiệu cho anh, cô ấy nói những người làm công việc liên quan đến nghệ thuật đều thích hoa hồng, may mà em cũng thế.”
Cuối cùng, anh quyết định nói dối.
Bởi vì, anh không xác định được thái độ của Vũ Khiết với Nhan Lập Khải, dù sao cậu ta cũng là công tử trăng hoa, lỡ cô ghét cung cách làm việc của cậu ấy, coi với mình thành đồng loại, vậy chẳng phải là oan Thị Kính sao?
“Thì ra là gợi ý của tiệm hoa.”Cô gật đầu, che miệng cười khẽ, “Tôi đang suy nghĩ, nhìn là biết anh là người đàn ông nghiêm túc, sao mới gặp đã tặng hoa? Loài hoa này là chiêu thức tán tỉnh của công tử trăng hoa, tám phần là do quân sư quạt mo hiến kế cho anh.”
“Này,...” Anh ngạc nhiên, xen lẫn ngượng ngùng gãi đầu bứt tai, “Bên cạnh khó tránh khỏi có mấy tên bạn tốt bại hoại, có điều bọn họ cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh, sợ anh không kiếm nổi bà xã ấy mà.”
Chiêu tặng hoa này là chủ ý của Nhan Lập Khải, anh nói champagne và hoa hồng, phụ nữ đảm bảo thích không rời tay. Không nghĩ đến nước cờ này, cũng bị Vũ Khiết vạch trần, trong giọng nói ẩn chứa khinh thường với loại hoa hoa công tử. Anh không khỏi cảm tạ trời đất, may mà lúc nãy không có khai ra quan hệ của mình cùng cái tên Nhan Lập Khải phong lưu thành tính kia, nếu không đảm bảo đã bị loại khỏi vòng gửi xe rồi.
“Không kiếm nổi bà xã? Làm sao có thể?” Cô cảm thấy khó tin, mặc dù với Lưu Đạo Nam không có cảm giác gì, nhưng người đàn ông này tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn kết hôn của đồng bào phụ nữ. “Anh không những có diện mạo của nhân tài, làm người thành khẩn, đàng hoàng, đảm bảo là người trong lòng của rất nhiều cô gái, có phải là anh kén chọn quá không? Bằng không sao không cưới được vợ chứ?”
Mặc dù cô thưởng thức sự chững chạc, tự tin của người đàn ông trước mặt này, nhưng vẫn chưa thể có cảm giác phóng điện tới cô, dựa vào trực giác của cô, sau này hai người cũng sẽ không phát sinh tình cảm được, trong tình huống thoải mái này, cô nói chuyện vừa trực tiếp lại sắc sảo.
“Thật sao. Em nhận định anh là đối tượng trong lòng của các cô gái sao?” Nghe được khen ngợi của cô, bất giác tim anh nở đầy hoa, còn tưởng rằng cô thích biểu hiện của mình.
“Đó là đương nhiên!” Vũ Khiết gật đầu như bằm tỏi, cũng nổi hứng lên làm quân sư quạt mo, “Nhưng, đàn ông đứng đắn quá cũng không tốt, anh có nghe qua câu, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu sao?”
Vừa nói, đầu không thể không nghĩ về Nhan Lập Khải, đổi phụ nữ còn nhiều hơn thay quần áo, một cái lại một cái, bây giờ cũng thừa xấu rồi, không may cho cô vẫn còn đối với anh cố chấp, đến bây giờ vẫn bị hãm sâu trong đó, không cách nào kiềm chế.
“Nói thế nào mới là xấu?” Lưu Đạo Nam chưa từng nghe qua lời đề nghị nào to gan như thế của một cô gái.
“Ai nha, cũng không phải bảo anh đi làm chuyện xấu!” Khó còn sót được một người đàn ông tốt như thế trên địa cầu, cô cũng không thể góp phần phá hủy bảo vật trong mắt đa số đồng bào chị em. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút không ổn, ngay lập tức sửa lời nói, “Ý của tôi là, đàn ông vừa muốn sự nghiệp, cũng phải biết cách hưởng thụ, phải biết cách thưởng thức cuộc sống tình thú.”
Điểm này không phải nói bừa.
Cô thích tính cách phóng khoáng, không kiềm chế của Nhan Lập Khải, cũng thích công phu tuyệt đỉnh của anh trên giường, hai người hứng thú hòa hợp, cũng là một trong những nguyên nhân hai người có thể cùng một chỗ lâu như vậy.
Cuộc sống tình thú?
Chân lý này, Nhan Lập Khải cùng bạn bè khác của anh đều nói như vậy, cuộc sống quá mức đơn điệu, cô gái nào sẽ thích một tên cổ hủ chỉ biết cuồng công việc chứ?
Nghe vậy, anh không khỏi thụ giáo, gật đầu lia lịa.
“Cho nên, ngoài ăn cơm, xem phim, anh phải sắp xếp nhiều hoạt động khác, như là lên núi xuống biển, đi máy bay, ngồi du thuyền, chỉ cần anh chịu tốn kém một chút, đảm bảo anh sẽ không mất bao lâu trở thành một trong những người đàn ông được chào đón nhất Đài Loan.”
Nghe cô thao thao bất tuyệt, phát biểu quan điểm, Lưu Đạo Nam ngoài khiêm tốn thụ giáo, còn cho đây chính là phương thức theo đuổi đối phương muốn ám chỉ ình, vì vậy, anh hết sức cố gắng nuốt lấy từng lời từng chữ của cô.
“Xem ra, em rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.” Chờ cô đã phát biểu được một đoạn dài, anh than thở, “Phương diện này, anh còn phải mang sách bút học tập em mới được.”
“Đâu có.” Phát hiện, mình nói hơi nhiều, cô tự trách, xin lỗi, “Hi vọng anh không chê tôi lắm lời, ở trước mặt bạn bè, trước nay tôi đều nghĩ gì nói nấy.”
Bạn bè!
A! Salad còn chưa xuống đến dạ dày, anh đã may mắn thăng cấp thành bằng hữu của cô, còn gì thuận lợi hơn đây? Xem ra lần này thần Cupid cũng không trêu cợt anh nữa.
Càng nghĩ càng hài lòng, khóe miệng Lưu Đạo Nam không khỏi lại nhếch lên mấy phần.
“A, đúng rồi.” Vũ Khiết đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Cảm ơn sự sắp xếp của anh hôm nay, trước giờ tôi không thích nơi quá đông người, càng nhiều người càng khiến tôi khẩn trương, đến lúc đó chỉ có thể làm người khác chê cười.”
Mặc dù hôm nay cô nhắm mắt đưa chân đi xem mắt, nhưng hiện trường chỉ có một mình Lưu Đạo Nam với cô đơn độc gặp mặt, cũng không bí mật mang theo anh em bạn bè xem náo nhiệt, khiến cô chẳng khác gì động vật trong sở thú, dựa vào điểm này thôi, cô đã vô cùng cảm tạ sự sắp xếp của nhà trai rồi.
“Cheers!” Cô nâng cốc champagne bày tỏ lòng cảm ơn.
“Đừng khách khí, anh cũng không thích chốn đông người.” Anh hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô, cũng nâng cốc lên.
Trong không khí quẩn quanh tiếng thủy tinh va chạm thanh thúy.
“Nghe nói em là nhϊếp ảnh gia.” Nhấp một ngụm rượu, Lưu Đạo Nam bắt đầu nói chuyện phiếm, “Anh là dân nghiệp dư, có thời gian em chỉ bảo anh được không?”
“Được, cái đấy thì có vấn đề gì?” Nói đến chụp ảnh, cô liền hăng hái hẳn lên.
“Có cần thu học phí không?”
“Những người khác chắc chắn là có, về phần anh, có thể mời tôi ăn bữa cơm là được.”
Rầm! Không ngờ tới, mới nhấp ngụm champagne, anh trong cảm nhận của cô đã thành nhân vật đặc biệt.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lưu Đạo Nam chính thức hiểu lầm.
Hai người, anh một câu, em một lời, mặc dù nội tâm bất đồng, nhưng chuyện phiếm lại cực kỳ hòa hợp. Trong lúc nói chuyện, hoàn toàn không chú ý, xa xa, ở trong góc phòng ăn, có một ánh mắt đang muốn gϊếŧ người nhìn chăm chăm vào hai người bọn họ.
***
Xem mặt kết thúc, Vũ Khiết một mình tản bộ, hưởng thụ sự yên bình, một mình một chỗ.
Mặc dù Lưu Đạo Nam thể hiện phong độ, nhiệt tình muốn đưa cô về, nhưng cô lại muốn giữ khoảng cách với anh, cho nên lấy cớ có việc, khéo léo từ chối ý tốt của đối phương.
Nếu đối với người ta vô ý, thì cũng không nên lợi dụng hảo cảm của người ta với mình. Đây chính là nguyên tắc làm người trước nay của cô. Cũng chính vì thế mà cô bỏ lỡ vô số những người đàn ông biểu đạt tình ý với mình.
Tại sao người cô thích thì không chút để ý tới mình, mà người cô không thích thì hết lần này tới lần khác vây quanh đây?
Thế gian không có chữ công bằng mà?
Hít một hơi thật sâu, cô thong thả dạo bước quanh đường mòn, vừa hưởng thụ làn gió mùa hạ lướt qua, vừa ngậm ngùi suy nghĩ.
Lúc này, có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên phóng tới bên cạnh vỉa hè.
Bên cạnh có thêm chiếc xe cũng không khiến Vũ Khiết quá chú ý, tùy tiện liếc mắt một cái, cô vẫn đi tiếp đường của mình, quen mắt với cảnh xe cộ nườm nượp ở Đài Bắc, người nào sẽ chú ý đến một chiếc xe hơi xuất hiện chứ?
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!”
Một thanh âm không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Nhan Lập Khải đứng bên cạnh, thần sắc cổ quái nhìn cô.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc chỉ vào anh.
“Thế sao em lại ở đây?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
Sau khi biết cô cùng Lưu Đạo Nam gặp mặt, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cục vẫn không chiến tanhg được sai bảo của sự hiếu kỳ, len lén chạy tới nơi hai người hẹn hò, núp trong góc phòng ăn, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Khi anh nhìn thấy hai người cười cười nói nói, vạn phần hòa hợp, trong lòng càng lúc càng không có cảm giác, đến cuối cùng lại tích một bụng giận dữ.
Cơn giận dữ này từ từ thiêu rụi lý trí của anh, giống như ông chồng bắt kẻ thông da^ʍ, anh theo đuôi hai người ra khỏi phòng ăn, ngay lập tức ra lệnh cho tài xế không nhanh không chậm đi theo sau Vũ Khiết, hoàn toàn không biết tại sao mình lại làm thế.
Anh rất muốn chăm chú quan sát cô như vậy, giống như sợ cô ở một khắc kia sẽ biến mất, ngã vào trong l*иg ngực của người đàn ông khác, khiến anh không bao giờ có thể chạm tới nữa.
“Em vẫn chưa trả lời anh.” Cố tình, anh lấy tay ngăn trở đường đi của Vũ Khiết.
“Tôi...” Trong lúc nhất thời, Vũ Khiết không biết phải nói từ đâu. Trực giác cho biết, cô không nên nói cho người đàn ông này chuyện mình đi xem mặt.
“Sao khó mở miệng vậy à? Chẳng lẽ là làm chuyện gì khuất tất sao? Lời lẽ gay gắt, tổn thương người, từ trong kẽ miệng anh phát ra.
Người này uống lộn thuốc hay sao?
Đây là lần đầu tiên cô nghe được anh nói chuyện cay nghiệt như thế, không khỏi sửng sốt mấy giây.
“Mắc mớ gì tới anh?” Lông mày nhíu lại, cô cười lạnh phản bác, tức giận cũng từ từ xông tới.
“Đương nhiên là có liên quan. “Nhan Lập Khải không buồn do dự, trực tiếp thốt ra.
“Liên quan thế nào? “Cô trợn to mắt. “Tôi không gϊếŧ người phóng hỏa, cũng không làm chuyện phạm pháp, cho dù như vậy cũng thuộc thẩm quyền của cảnh sát, khi nào thì tới phiên anh nhúng tay?”
“Em cùng đàn ông lêu lổng, anh phải quan tâm.” Cục tức chất chứa đã lâu, rốt cục cũng nổ tung.
Nghe vậy, cô giật mình.
Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp thế, cô cùng Lưu Đạo Nam hẹn hò lại bị anh bắt gặp?
Mà như thế thì đã sao?
Bọn họ nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, đừng nói là ăn bữa cơm, có vào khách sạn cũng chẳng ai có tư cách đàm tiếu.
“Cái gì mà cũng đàn ông lêu lổng? Cô lý trí phản kích, “Chúng ta cũng đã chia tay, tại sao anh còn để ý chuyện của tôi? Tôi muốn hẹn hò với ai thì hẹn, không mượn anh xen vào.”
“Em – “Lời của cô làm anh không còn đường phản bác.
“Tự anh nói, anh có tư cách gì quản tôi?” Vũ Khiết càng nói càng tức, “Bây giờ, bên cạnh anh không phải còn có Đường muội muội hay sao? Vậy sao tôi không được cùng đàn ông khác qua lại? Chẳng lẽ chỉ cho quan đốt lửa, lại không cho dân thắp đèn? Anh chính là con heo chết tiệt.”
Càng mắng càng hăng, ngón tay cô gần như đã muốn đâm thẳng vào chóp mũi anh.
Không khí gay gắt như thế, rất nhanh dẫn tới ánh mắt tò mò của người qua đường, thậm chí có người còn tò mò vây xem.
“Lên xe rồi nói.” Để tránh thành mục tiêu chú ý của quần chúng, Nhan Lập Khải thúc giục cô rời đi.
“Sao tôi phải lên xe của anh.” Đánh chết cô cũng không chịu.
“Em muốn trở thành nhân vật trang đầu của tạp chí bát quái thì chúng ta có thể tiếp tục cãi nhau ở đây.”
“Anh...” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm. “Lên xe..”
Uy hϊếp này tuyệt đối hữu hiệu với cô, cô so với bất kỳ ai đều sợ quan hệ của mình cùng Nhan Lập Khải bị lôi ra ánh sáng, chẳng may có đội chó săn theo đuôi Nhan Lập Khải, tùy thời có thể chộp được tin tức bát quái của anh.
Cô có lý do tin tưởng hai người cứ tiếp tục dây dưa ở chỗ này, ngày mai trên các báo giải trí, cô nhất định sẽ thành quái vật ngoài hành tinh, được quần chúng lôi ra mổ xẻ, nghiên cứu.
***
Khi cửa xe đóng lai, xe rời khỏi hiện trường, Vũ Khiết chịu không nổi gầm nhẹ.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Anh có mấy lời muốn nói với em.” Nhan Lập Khải với tay nâng tấm kính đằng trước, đảm bảo hai người nói chuyện sẽ không bị tài xế nghe được.
“Anh muốn nói gì?” Cô cười lạnh, “Kêu tôi đừng cùng đàn ông khác lêu lổng?”
“Anh...” Anh tự biết mình đuối lý, vì vậy đè xuống thanh âm, “Anh muốn khuyên em không nên ở cùng một chỗ với Lưu Đạo Nam.”
“Tại sao?” Những lời này chứng tỏ anh đã bắt gặp hai người họ ở chỗ xem mắt, nhưng cô không hiểu, anh sao lại nói yêu cầu quái dị này.
“Bởi vì...” Anh tìm bừa cái cớ, “Bởi vì cậu ấy không thích hợp với em.”
Vốn dĩ anh đã làm tốt công tác tư tưởng cho chuyện tốt của Vũ Khiết và Lưu Đạo Nam, nhưng mà tối nay, anh hoàn toàn hủy bỏ quyết định lúc trước, bởi vì anh không cách nào chấp nhận sự thật hai người đó cùng chung một chỗ.
“Làm sao anh biết anh ấy không phù hợp với tôi?” Trừ cười lạnh, vẫn là cười lạnh.
“Anh hiểu rõ tính cách của cậu ấy, em sẽ không thích cậu ấy.” Cô thích biến hóa cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sẽ không chịu nổi Lưu Đạo Nam cổ hủ cùng bảo thủ.
“Có thích anh ấy hay không là chuyện của tôi, không cần người khác tới nói.” Người đàn ông này có thói quen tự cho là đúng, sau đó lại đi khuyên cô ý làm theo muốn của mình.
“Anh cũng vì tốt cho em.” Trên thực tế, anh không giải thích được vì sao bản thân không muốn Lưu Đạo Nam cùng cô một chỗ.
“Vì tốt cho tôi?” Vũ Khiết hừ một tiếng, “Nếu thật muốn tốt cho tôi, anh nên khuyên tôi tiếp nhận sự theo đuổi của anh ấy, chẳng phải anh luôn miệng nói sợ làm chậm trễ hạnh phúc của tôi, muốn tôi mau chóng tìm đối tượng gả cho sao, bây giờ xuất hiện ứng cử viên sáng giá như vậy, trái lại muốn tôi đẩy anh ấy ra?”
Cô dùng chính lời lẽ lúc trước chặn miệng anh.
“Anh nói, cậu ấy không thích hợp với em, bọn anh cùng lớn lên, anh hiểu cậu ta hơn ai hết.” Nhan Lập Khải cố gắng thuyết phục cô, “Cùng cậu ta chung một chỗ, chắc chắn em chịu không nổi, rốt cuộc sẽ buồn bực mà chết.”
“Tôi cũng không thấy vậy.” Mặc dù thực tế, lời anh hoàn toàn đúng, có điều cô dứt khoát sẽ không thừa nhận.
“Người đàn ông, dịu dàng săn sóc như anh ấy, cô gái nào lại không thích? Tôi bây giờ chưa thể nói là thích hay không thích anh ấy, nhưng ngày nào đó, cũng có thể yêu anh ấy, anh chờ coi đi.”
Tên đàn ông này luôn tự cho là đúng, muốn làm chúa tể vận mệnh của cô, hết lần này lần khác, cô đều muốn trái lời anh, tốt nhất là tức chết anh luôn đi.
“Muốn nói thế nào em mới hiểu được?” Nhan Lập Khải tức giận càng lúc càng dâng cao.
“Tôi không cần anh thuyết giáo!” Tức giận của cô so với anh cũng không nhỏ mấy phần.
Lý trí vừa mới khôi phục, một lần nữa bị lửa giận như tằm ăn rỗi xâm chiếm.
“Anh chính là không cho em cùng một chỗ với cậu ta!” Lý trí từ từ đánh mất, anh bắt đầu chọn không ra từ ngữ.
“Chẳng may tôi rất muốn cùng một chỗ với anh ấy.” Cô đối chọi cũng gay gắt không kém.
“Em, đáng chết,...” Anh cắn răng nghiến lợi, anh đã tiến tới điểm giới hạn kiềm chế.
Chứng kiến bộ dáng anh tức giận phì phì, đáy lòng Vũ Khiết xẹt qua một tia kɧoáı ©ảʍ trả thù, không ngờ tới anh lại có thể vì cô qua lại với người đàn ông khác mà nổi giận, đúng là kẻ xấu gặp báo ứng đi.
Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không dát vàng trên mặt, tự cho là người đàn ông này yêu mình đến phát ghen. Đây hết thảy đều là bệnh chung của đàn ông, đều hi vọng sở hữu toàn bộ phụ nữ trên địa cầu, mà phụ nữ trên địa cầu chỉ thuộc về mình anh.
“Tôi còn muốn cùng đàn ông tiêu dao khoái hoạt, chưa muốn chết đâu!” Chỉ sợ lửa giận của anh chưa đủ lợi hại, cô tốt bụng mang thêm quạt gió thổi thêm.
“Em nói gì, lặp lại lần nữa.” Biết rõ cô đang nói dỗi, nhưng mà những lời này lại chọc trúng chỗ hiểm yếu của anh.
“Lặp lại thì lặp!” Khó có dịp đâm anh vài đao, cô không dại mà bỏ qua cơ hội trời cho này, lại hoàn toàn không chú ý đến trong mắt anh lóe ra tia sáng nguy hiểm, “Tôi dự định đi tìm đàn ông... A...”
Trong tiếng kinh hô, nửa thân trên của cô bị anh đè xuống, đôi tay bị anh mạnh mẽ khóa trên đỉnh đầu.
“Anh làm gì?” Cô thử tránh thoát, nhưng không cách nào lay chuyển anh.
“Em đói khát như vậy phải không?” Anh kêu rên, xen lẫn tức giận thở gấp, “Vậy bây giờ anh liền cho em.”
“Tôi không muốn anh!” Cô ra sức giùng giằng, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi xiềng xích của anh, cho tới bây giờ, cô thấm thía đạo lý, một khi nổi giận, khí lực của đàn ông muốn đáng sợ có bấy nhiêu kinh người.
“Em không muốn.” Anh tà ác nói, “Em quên lúc mình quấn lấy anh có bao nhiêu dâʍ đãиɠ sao?”
“Anh hạ lưu.” Vũ Khiết xấu hổ đỏ mặt, hận không thể một cước đạp chết anh.
“Chuẩn. Nhưng em lại thích anh hạ lưu!” Anh nghiêng người sát lại cô, hưởng thụ sự giãy dụa bất lực của cô.
Sự giãy dụa này cũng không giúp được cô, trái lại còn khiến cho thân thể hai người càng ma sát, lửa nóng va chạm nhanh chóng chuyển hóa lửa giận của anh thành du͙© vọиɠ.
Nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì của cô, nhiều ngày bị tương tư hành hạ suy nghĩ, anh hung hăng chặn cánh môi của cô, không đếm xỉa giày xéo cánh hoa điềm mỹ kia.
“Ô...Ô...” Cô buồn bực kháng nghị.
Anh không chút để ý, vẫn khám phá, lại cạy môi cô ra, thuần thục tìm kiếm cái lưỡi nhỏ nhắn, lật khuấy, quấn quít trêu đùa, bàn tay như chỗ không người, không ngừng vuốt ve những điểm mẫn cảm quen thuộc, mỗi lần đều làm cho anh phát điên.
Nhiệt độ thân thể không ngừng tăng cao, run rẩy tựa như nhịp trống cùng điện giật, cô dần dần hòa tan trong trò chơi kí©ɧ ŧìиɧ của anh.
Cô không kiềm chế được hôn đáp lại anh, mặc cho đôi tay đã khôi phục tự do, ôm lấy bả vai của anh, bụng dưới theo bản năng hướng về anh, tìm kiếm tiếp xúc chặt chẽ hơn.
Anh thì thào gợϊ ȶìиᏂ, thỏa mãn, “Có còn nói không thích không, ừm?”
Trừ du͙© vọиɠ, ánh mắt anh ngập tràn vẻ thắng lợi.
Chính phần đắc ý này của anh, khiến Vũ Khiết đang trầm luân trong biển du͙© vọиɠ bừng tỉnh.
Đáng chết! Cô âm thầm nguyền rủa.
Người đàn ông này rõ ràng là làm nhục mình, thế nhưng cô lại nhiệt tình đáp lại sỉ nhục của anh.
Tư thái thắng lợi của Nhan Lập Khải, không những đả thương nặng nề tự ái của cô, càng làm cho cô chân chính hận bản thân mình.
Bốp–
Tất cả bi phẫn hóa thành lực lượng tập trung vào bàn tay cô.
Một cái tát vang dội rơi vào khuôn mặt Nhan Lập Khải, khiến anh sững sờ tại chỗ.
Trong lúc anh còn đang ngây ngóc, cô hung hăng đẩy thân thể nặng nề của anh ra, thoát khỏi sự giam cầm.
“Sau này đừng mơ tưởng gặp tôi.” Vũ Khiết tức giận hét vào mặt anh. “Anh dám có gan xâm phạm tôi lần nữa, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Thừa dịp ngoài đường đang đèn đỏ, cô lao xuống vỉa hè, cũng không quay đầu lại chạy đi, nhanh chóng cách xa nơi có người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận.
Vuốt khuôn mặt sưng đỏ, Nhan Lập Khải ngây ngốc nhìn bóng lưng cô dần khuất xa, trong lòng Nhan Lập Khải ngũ vị tạp trần.
Tuy bị người ta dùng sức tát một cái, nhưng anh không có tâm tình mà tức giận.
Anh rốt cuộc hiểu rõ tâm sự của mình.
Anh muốn Đinh Vũ Khiết!
Anh không muốn buông cô ra, không muốn mất cô.
Anh nửa điểm cũng không muốn giao cô cho tên đàn ông nào khác, kể cả anh em kết nghĩa của anh cũng vậy.
Chia tay với anh là chuyện như cơm bữa, trước giờ anh đều cắt được sạch sẽ, không dính một hạt bụi, cho tới bây giờ, chưa có cô gái nào khiến anh dứt bỏ không nổi như vậy.
Đến thời khắc này, anh cực kỳ rõ ràng, cô gái này có bao nhiêu phân lượng trong trái tim anh, bất đồng với tất cả những người phụ nữ khác.
Giống như rung động viên đạn bắn ra, cái tát này thực sự chấn tỉnh anh.