Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay

Chương 5: Phục tùng

Nghê Diệp mệt mỏi nằm ngửa ở trên giường, cái thứ trong cơ thể tựa như đã bị quên lãng, quả thực muốn ngủ, thế nhưng vừa bắn ra, thân thể trở nên nhạy cảm vô cùng. Đung đưa cái mông, vừa hy vọng Phó Khác có thể đem thứ đồ chơi quấy loạn bên trong lấy ra, lại không muốn mất đi kɧoáı ©ảʍ này nhanh như thế.

Một tay bị còng lại, tay kia lại tự do. Nghê Diệp sờ sờ cơ ngực mình, vừa đυ.ng tới đầu v*, cảm giác như điện giật liền truyền tới đại não của Nghê Diệp. Trên tay nhịn không được tiếp tục xoa, động tác chậm rãi mạnh hơn, đầu v* bị bóp càng lúc càng sưng. Từ thắt lưng xuống dưới, long quanh rốn cũng có cảm giác giống vậy.

Lúc Phó Khác tiến vào phòng ngủ, liền thấy Nghê Diệp đang tự mình chơi rất vui vẻ, bản thân muốn tiếp tục giáo huấn, lại nghĩ đến Nghê Diệp còn chưa thích ứng, đi tới cởi trói buộc toàn thân ra cho Nghê Diệp.

Hạ thân Nghê Diệp hưng phấn giảm đi, trên mặt lại đỏ vô cùng, không biết Phó Khác thấy mình tự an ủi đã bao lâu rồi, đói khát thế nào cũng không thể như tên biếи ŧɦái này, thật sự là thất sách. Thấy Phó Khác đang mở còng cho mình, rất sợ Phó Khác lại có nghiêm phạt gì khác, ngốc lăng ở trên giường không dám nhúc nhích.

“Đi ăn cơm thôi.” Phó Khác đặt một đôi dép ở bên giường, thấy Nghê Diệp không đứng nổi, không thể làm gì khác hơn là vác lên vai. Cái mông của Nghê Diệp hướng về trước, Phó Khác dùng ngón tay động động cái thứ bên trong người Nghê Diệp, “Nga, tôi quên mất em còn mang hai cái này.”

Nghê Diệp bị vác trên lưng Phó Khác, nghe được câu này khóe miệng giật một cái, quả nhiên là quên rồi sao, tốt xấu gì mình cũng là bị bắt về, thì không thể coi trọng một chút sao. Tự mình oán thầm, mùi thức ăn theo không khí chui vào dạ dày Nghê Diệp. Đói bụng cả một ngày, nước bọt trong miệng Nghê Diệp không ngừng phân bố, hy vọng lần này Phó Khác không có thủ đoạn mới gì.

Đặt Nghê Diệp trên ghế, cái mông lộ ra một mảng lớn, Phó Khác ngồi xổm xuống rút dương cụ giả và khiêu đản bên trong ra, “Chịu đựng đừng bắn.”

Dương cụ giả với điện lực duy trì cuối cùng cũng ngừng lại, hậu huyệt Nghê Diệp lại vững vàng hút lấy nó, Nghê Diệp hít sâu tận lực thả lỏng bản thân, phối hợp Phó Khác lấy dương cụ giả ra. Còn khiêu đản, lại không tốn sức chút nào kéo ra ngoài.

Phó Khác rửa sạch tay, một lần nữa ngồi về trên ghế, bới cho Nghê Diệp một chén cơm, “Ăn đi, những thức ăn này chẳng biết có hợp khẩu vị của em không.”

“Được.” Nghê Diệp nơm nớp lo sợ nhận chén, thức ăn trên bàn mỗi một món đều đủ hương đủ sắc, gắp mấy miếng thức lại xới vài miếng cơm. Cách ăn trực tiếp từ nhã nhặn biến thành ngốn nga ngốn nghiến. Ngoại trừ không thể cho người khác biết sở thích, Phó Khác đơn giản là một nam nhân hoàn mỹ. Nghê Diệp nghĩ vậy.

“Ăn từ từ, ” Phó Khác lại múc một chén canh đặt trước mặt Nghê Diệp, “Uống chút canh, coi chừng mắc nghẹn.”

Ăn một bữa ngon, Nghê Diệp hài lòng giơ tay lên muốn duỗi người một cái, Phó Khác phóng một tia nhìn tới, Nghê Diệp phẫn nộ thả tay xuống.

“Tôi có thể về nhà không?” Nghê Diệp tỉ mỉ quan sát sắt mặt của Phó Khác, bất quá nhìn hay không cũng vậy, Phó Khác vĩnh viễn là hơi nhếch khóe miệng, một vẻ như cười như không.

“Đi rửa chén trước đã, ” Phó Khác tiêu sái đứng lên, bỏ lại tàn cục cho Nghê Diệp, “Tôi lại xem biểu hiện của em.”

“Vâng.” Nghê Diệp nào dám nói không, vội vã thu thập chén đũa, bởi vì rất ít khi làm việc nhà, động tác khó tránh khỏi mới lạ.Tiếng “binh lách cách bang”không ngừng, Nghê Diệp trộm liếc nhìn Phó Khác, phát hiện Phó Khác không chú ý bên này. Đem chén đũa phải rửa đến bên cạnh bể, bóp ra nước rửa chén rồi mới rửa cái chén đầu tiên, tay trợt một cái, “Xoảng!” quăng vỡ một cái chén. Nghê Diệp nhanh chóng nhặt mảnh chén nhỏ lên ném vào thùng rác, ôm lòng tin không thể đánh vỡ nữa, phá lệ nghiêm túc rửa cái thứ hai. Khi cậu rửa chén xong, từng bước từng bước bỏ vào tủ, “Xoảng!” lại vỡ một cái chén.

“Nghê Diệp, ” Phó Khác xoa xoa huyệt Thái Dương, “Em là cố ý trả thù tôi sao?”

“Không, không phải, ” Nghê Diệp hoàn thành nhiệm vụ, chạy đến trước mặt Phó Khác, “Tôi không phải cố ý, tôi tuyệt không dám trả thù anh.”

“Thực sự?” Phó Khác nâng cằm Nghê Diệp lên, dễ dàng khuất phục như thế?

“Đương nhiên là thực sự!” Ánh mắt Nghê Diệp lóe lên một cái, nhẫn nhẫn nhẫn, chỉ cần Phó Khác thả mình, là có thể có biện pháp không trở lại.

“Ha hả, ” Phó Khác gật đầu, “Trước tiên nhận nghiêm phạt đi.” Kéo Nghê Diệp, kẹp dưới nách mình đi về phòng ngủ.

Phó Khác vừa để tay xuống, Nghê Diệp không có chuẩn bị liền ngã ngồi đất, ngã đau mông cậu.

“Quỳ đàng hoàng, ” Phó Khác chờ Nghê Diệp làm theo, nhìn cậu lề mề một chút, vẫn là quỳ rất tốt, “Thật ngoan, hai cái chén, liền quỳ hai tiếng đi.” Đi vòng qua phía sau Nghê Diệp, dùng chân động động hông của Nghê Diệp.”Đừng nghĩ đến bất kỳ phương pháp chạy trốn nào, tôi chỗ này có ảnh chụp và video lúc em phát tình, nếu như em chạy, tôi sẽ gửi cho mọi người một phần bưu kiện nặc danh, nội dung chính là kiệt tác của nam diễn viên GV mới nhất Châu Á, ” Phó Khác sờ mũi một cái, “Em nghĩ thế nào?”

“… Anh đang uy hϊếp tôi?” Nghê Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng Phó Khác.

“Đương nhiên, ” Phó Khác lấy tay che mắt Nghê Diệp lại, “Bằng không em nghĩ rằng tôi đang thương lượng với em?”

“…” Nghê Diệp lần này không có nói tiếp, lẳng lặng quỳ, sợ hãi cực lớn vọt tới thậm chí chìm ngập Nghê Diệp. Nhìn xung quanh một chút, hiện tại rốt cuộc biết tại sao phải để lại vài mét vuông ở trong phòng ngủ, không ngờ như thế là chuyên dùng để điều giáo.

“Nhớ kỹ giữ yên lặng.” Phó Khác dặn dò một câu liền cầm sách ngồi trên ghế sa lon nhìn lại.

Tròn hai giờ, Nghê Diệp nhiều lần quỳ không yên, đầu gối tiếp xúc lâu dài với sàn nhà, ban đầu là đau nhức thì đến bây giờ là tê dại. Trong căn phòng ngủ này không có đồng hồ, Nghê Diệp chỉ có thể dựa vào ý nghĩ, cùng với tín nhiệm kiên trì sống còn đối Phó Khác.

“Đứng lên đi, ” Phó Khác nói như tiếng trời, “Đi theo tôi vào phòng tắm hảo hảo tắm một cái.”

“Vâng.” Nghê Diệp khó khăn đứng lên, đi theo sau Phó Khác vào phòng tắm. Máu tuần hoàn bắt đầu, tự lòng bàn chân truyền tới cảm giác nhột, khiến Nghê Diệp phi thường khó chịu.

Phó Khác biết Nghê Diệp đứng không vững, vừa ôm một cái, ôm cậu vào trong bồn tắm. Nước ấm từ vòi sen phun ra, Nghê Diệp có loại lỗi giác lần trước tắm là chuyện cách đây thật lâu rồi. Trái lại ngồi trong bồn tắm, mặc cho Phó Khác dội nước vào trên người mình. Vừa nhắm mắt lại, muốn thoải mái một chút, nước liền ngừng. Mở mắt ra, phát hiện Phó Khác đang đem một ống nước nối với vòi nước.

“Trước rửa sạch, ” nối xong ống nước, Phó Khác vừa cầm vừa nói với Nghê Diệp, “Đứng lên, xoay người sang chỗ khác.”

Nghê Diệp nhớ tới ngày đó trong buồng WC ở khu vui chơi, Phó Khác dùng dịch súc ruột, cái loại cảm giác nông nóng muốn bài tiết bây giờ còn lơ lửng trong đầu. Thế nhưng lại biết phản kháng vô hiệu, Nghê Diệp vẫn là xoay người nâng mông lên.

Phó Khác vỗ mông Nghê Diệp, đem miệng ống nước chậm rãi chuyển vào hậu huyệt. Qua mấy ngày khai phá, phía sau của Nghê Diệp đã có thể buông lỏng nhét vào ống nước không to này. Đem vòi nước mở tối đa, nước chảy tiến vào trong đường ruột của Nghê Diệp. Nước ấm không ngừng chảy vào, bụng dưới Nghê Diệp chậm rãi trướng lên.

“Cứ giữ như vậy mười lăm phút.” Nói xong, Phó Khác rút ống nước ra, nhanh chóng nhét một cái giang tắc vào. Bản thân cầm lấy vòi sen ở một bên tắm, rốt cuộc lần đầu tiên ở trước mặt Nghê Diệp lộ ra toàn thân, Phó Khác thoải mái không có một chút che dấu, tắm rửa lộ thân người, nơi bàn tay xoa đến nổi lên rất nhiều bọt xà phòng.

Nghê Diệp siết chặt tay, móng tay bấm vào đệm thịt. Chịu đựng thống khổ Nghê Diệp chỉ có thể liều mạng di dời lực chú ý, quan sát Phó Khác tắm coi như là một cách. Đốt ngón tay của Phó Khác không lớn, ngón tay thon dài, bàn tay rất lớn, là một đôi tay xinh đẹp. Nhìn chằm chằm tay Phó Khác, thấy cơ ngực và cơ bụng của Phó Khác, cơ căng chặt che chắn có vẻ như ẩn như hiện, tay của Phó Khác liền trượt đến hạ thân, tại vị trí khiến Nghê Diệp vừa sợ lại vừa yêu tỉ mỉ tắm rửa. Thấy Nghê Diệp một trận nhiệt huyết sôi trào, nếu không phải hiện tại bản thân đang chịu thống khổ không thuộc mình, Nghê Diệp nhất định sẽ nhào tới.

Bọt nước đánh vào trên người Phó Khác, cọ rửa bọt xà phòng, hoàn mỹ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra trước mắt mình, Nghê Diệp không tiền đồ mà si mê.

Tắm xong, Phó Khác để Nghê Diệp đi tới bên bồn cầu, đột nhiên rút giang tắc ra. Nghê Diệp đặt mông ngồi ở trên bồn cầu phát tiết, thống khổ dần dần biến mất, nội bích nhạy cảm bị ô vật lao ra không ngừng ma sát, nam vật của Nghê Diệp dĩ nhiên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ bán cương lên. Phó Khác cầm lấy ống nước lại nhét vào hai lần, cuối cùng ở lần thứ ba thì dừng lại, xác định trong cơ thể Nghê Diệp không hề có ô vật. Hao hết khí lực Nghê Diệp mềm nhũn ở trong lòng Phó Khác, không để cho mình té ngã.

“Liếʍ cứng rắn nó.” Phó Khác dùng hạ thân của mình cọ cọ Nghê Diệp, chờ Nghê Diệp ngồi chồm hổm khẩu giao cho mình.

Nghê Diệp mất đi ý chí sống còn,nghe lời ngồi xổm xuống, nuốt liếʍ nam căn khá lớn. Dùng thời gian không ngắn, Nghê Diệp mới làm cho phía dưới của Phó Khác hoàn toàn cứng. Phó Khác ôm lấy Nghê Diệp, để cậu ngồi trên người mình, nhắm ngay miệng huyệt cắm vào, bên trong không biết là nước hay là d*m thủy, xúc cảm chưa bao giờ có khiến lòng Phó Khác run lên một cái.

Không phí sức ôm Nghê Diệp về phòng ngủ, nhàn nhạt ra vào thật sâu, thường thường trượt qua điểm G của Nghê Diệp, chờ Phó Khác đi tới bên giường, hạ thân Nghê Diệp hoàn toàn dâng trào.

“Ân…” Nghê Diệp thấy Phó Khác dừng động tác lại, trong ánh mắt có chút bất mãn.

Phó Khác ngồi ở bên giường, buông tay.”Tự mình động, ” cố ý đem nhiệt khí phun bên tai Nghê Diệp, “Lấy ra vẻ dâʍ đãиɠ của em đi.”

“Vâng…” Nghê Diệp nắm chặt vai Phó Khác, bắt đầu trên dưới động. Rõ ràng trước mắt là một người sống, lại cho Nghê Diệp một loại ảo giác mình tự làm mình, xoay mông vài lần, vẫn là không tìm được điểm khiến mình thoải mái. Miệng tràn ra rêи ɾỉ có tiết tấu, ánh mắt có chút mơ màng, ánh mắt càng lúc càng ngập nước cầu khẩn Phó Khác, không đủ, tìm không được điểm G, căn bản không đủ.

“Muốn tôi giúp em sao?” Phó Khác hôn miệng Nghê Diệp.

“Muốn… Giúp tôi…” Nghê Diệp không ngừng phe phẩy thân thể, “Giúp tôi thoải mái… A… Ân…”

“Ngoan.” Phó Khác khen Nghê Diệp một câu, xoay người đem cậu đặt dưới thân, cố sức đánh tới điểm mẫn cảm của Nghê Diệp. Người dưới thân chỉ biết lớn tiếng rêи ɾỉ cầu xin tha, Phó Khác biết Nghê Diệp lập tức sắp tới, cắn đầu v* Nghê Diệp một chút, hai người đồng thời run lên hướng vầ phía bất đồng bắn ra.

Bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, Nghê Diệp hôn mê bất tỉnh, Phó Khác ôm cậu lại một lần nữa vào phòng tắm thay cậu rửa sạch sẽ. Lau khô nước trên người Nghê Diệp, cánh tay vẽ vòng vòng trên thân thể cậu, tuyệt không thể, để người này thoát khỏi bàn tay mình