Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay

Chương 3: Phòng phát thanh

Liên tiếp mấy ngày, Nghê Diệp đều ở trong mơ nhìn thấy cái người gọi là Phó Khác kia, mỗi lần xuất hiện đều là lấy các loại hình thức có thể là đạo cụ hành hạ mình, cuối cùng bắn trên tay của Phó Khác, khi tỉnh lại khăn giường của Nghê Diệp đều sẽ ướt một mảnh nhỏ.

Đánh răng rửa mặt xong, Nghê Diệp cách giờ làm việc chỉ còn nửa tiếng. Trong miệng ngậm một mảnh bánh mì chen lên tàu điện ngầm, nuốt đồ ăn hơi khô vào, tàu điện vừa lúc đến trạm. Đi nhanh về phía công ty, vội vàng ở mấy phút cuối cùng tới được phòng làm việc.

“Nghê Diệp, ” đồng nghiệp tốt bụng đưa qua một ly nước, che miệng nhỏ giọng nói, “Cậu biết công ty chúng ta nhảy dù xuống một vị tổng giám đốc không?”

Nghê Diệp lắc đầu, “Vậy lão Lý của chúng ta đây làm thế nào đây?” Lão Lý làm Phó tổng giám đốc mấy năm, còn tưởng rằng lần này có thể có cơ hội xóa cái chữ phó kia, liếc mắt một cái lão Lý mấy ngày gần đây đều mặt mày hồng hào, hiện tại đang chán nản đờ ra trước máy tính.

“Ai biết, ” đồng nghiệp đành chịu thở dài, “Ai bảo người nhảy dù xuống có bối cảnh chi.”

“Ai.” Nghê Diệp uống xong nước, vừa định đi an ủi lão Lý vài câu, thư ký tổng giám đốc lại gọi mình vào.

Nghê Diệp gõ cửa, sau khi nhận được đồng ý mới vào cửa.

“Lại gặp mặt.” Nam nhân ngồi trên ghế của ông chủ nhếch khóe miệng cười, chính là Phó Khác. Thấy Nghê Diệp sửng sốt, Phó Khác chỉ chỉ các ghế trước mặt, “Ngồi xuống đi, không cần quá câu nệ.”

“Nga.” Nghê Diệp ngồi xuống, hai tay đan chéo lại, không nồng nhiệt cười cười, “Phó tổng giám đốc hảo.”

“Ừ, ” nhấp một miếng trà, Phó Khác cầm lấy một phần tài liệu thật dày, “Phần tài liệu này cậu mang xuống chỉnh lý cho tối, cuộc họp vào chiều ngày kia cần dùng.”

“Vâng.” Ngực thầm than, công việc lại tăng thêm, nghĩ Phó Khác không còn chuyện gì nữa, Nghê Diệp đứng lên muốn ra khỏi cửa. Vừa định cất bước, đã nhìn thấy Phó Khác dùng sức đặt chén trà trên bàn, Nghê Diệp giật mình lại không dám động.

Phó Khác vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt Nghê Diệp, tay nâng cằm Nghê Diệp, khiến cho Nghê Diệp ngước nhìn mình.”Thu hoạch ngoài ý muốn, cậu đã là nhân viên của tôi, như vậy, ” Phó Khác cố ý dừng lại, nhìn con ngươi của Nghê Diệp chợt co rút lại một chút, “Sau này tôi tìm cậu, nhất định phải kêu đây đến đó.”

“Dựa vào cái gì!” Nghê Diệp cắn răng, “Cùng lắm thì tôi không làm nữa!”

“Nga?” Phó Khác bĩu môi, “Tốt lắm, muốn đi thì đi đi, trên đời không có thuốc hối hận đâu.” Lui về sau buông áp lực cho Nghê Diệp ra, nghiêm chỉnh chờ Nghê Diệp đi ra ngoài.

Nghê Diệp suy nghĩ mình bây giờ cần tiền thuê nhà, mỗi tháng còn tiền điện nước, huống chi mình cũng không phải một người phi thường ưu tú, bỏ công việc này sẽ rất khó sẽ tìm được việc khác có đãi ngộ thế này… Quên đi, đại trượng phu co được dãn được. Nắm chặt nắm tay, ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích.

Phó Khác nhìn ra Nghê Diệp đã có quyết định, nắm mở nắm tay của Nghê Diệp, “Nếu đã quyết định, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Sau khi ra ngoài, Nghê Diệp cảm giác mình như gai ở lưng, thật vất vả chịu đựng đến khi tan làm, là người thứ nhất chạy ra khỏi phòng làm việc. Mới vừa đi tới ngã tư đầu tiên, Phó Khác gọi điện tới.

“Này?” Nghê Diệp hít sâu.

“Cậu ở dưới tòa nhà chờ tôi, cùng tôi đến trung tâm thương mại mua ít đồ.” Phó Khác nói xong liền cúp máy.

Kháo! Nghê Diệp nắm di động trong lòng thăm hỏi mười tám đại tổ tông của Phó Khác, không thể làm gì khác hơn là lại trở lại dưới tòa nhà chờ. Chừng mười phút sau, Phó Khác cuối cùng xuất hiện.

Đi tới bên người Nghê Diệp, sờ khe đùi dưới đáy quần Nghê Diệp, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp vẫn mang đến cho Nghê Diệp một trận kɧoáı ©ảʍ khác thường. Phó Khác lôi Nghê Diệp tới nhà vệ sinh công cộng gần đó, không đợi Nghê Diệp phản kháng trực tiếp kéo quần Nghê Diệp xuống, ngón tay đơn giản khuếch trương một chút, từ trong túi móc ra một quả khiêu đản rung rung nhét vào.

“Ân!” Kêu đau một tiếng, Nghê Diệp phía trước lập tức lên tinh thần. Phó Khác dùng ngón tay đâm chọt khiêu đản, như bị hậu huyệt nuốt chửng, khiêu đản rất nhanh bị nuốt vào.

“Mặc quần vào đi, ” Phó Khác rời khỏi cửa, “Trước khi trời tối phải mua được đồ của tôi.”

Theo Phó Khác đi tới trung tâm thương mại, quần áo của Nghê Diệp đã ướt đẫm mồ hôi, hết lần này tới lần khác Phó Khác hình như quên mất chuyện này, chậm rãi đi ở trong trung tâm thương mại, gặp phải tiệm nhỏ cũng sẽ đi vào một lát, có lúc sẽ còn trò chuyện với ông chủ ở đó vài câu.

Sắc trời dần dần tối lại, Nghê Diệp bị rung động trong cơ thể khiến cho có chút chết lặng, vẫn siết chặt quần vẫn còn nhắc nhở mình không giải quyết chuyện này. Thấy Phó Khác còn muốn đi những tiệm khác, Nghê Diệp nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn tiết ra, chạy lên trước kéo hắn.

“Cầu anh, tôi muốn…” Nghê Diệp hạ thấp tư thế, vẫn là nói không ra ý nghĩ của mình.

“Muốn gì?” Mắt Phó Khác liếc nhìn Nghê Diệp, “Đói bụng rồi?”

“Ừ… Không… Tôi muốn…” Nghê Diệp cảm thấy mấy chữ kia cắm ở trong cổ họng không ra được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói muốn ăn cơm.

Phó Khác thấy Nghê Diệp còn đang mạnh miệng, liền kéo Nghê Diệp vào một nhà hàng gần đó. Chọn một chỗ ở giữa, xung quanh đều là người đang dùng cơm, Phó Khác hất cằm lên, bảo Nghê Diệp ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Nghê Diệp liền biết ý nghĩa sâu sắc của câu tự làm bậy không thể sống. Bởi vì bây giờ cách rất gần, Phó Khác bấm điều khiển từ xa, không ngừng chuyển đổi cấp độ rung của khiêu đản trong cơ thể Nghê Diệp. Lúc rung mạnh lúc rung yếu, nội bích cũng không chết lặng như trước, thậm chí so với lúc mới bắt đầu còn mẫn cảm hơn.

Nghê Diệp cầm lấy nước rót vào trong miệng, liều mạng ngăn chặn lửa nóng lan tỏa. Phó Khác thừa dịp cậu không chú ý, rời khỏi bàn ăn, lưu lại một mình Nghê Diệp ở trong đám người hưởng thụ.

Mới qua năm phút, Nghê Diệp cũng cảm giác như đã qua mấy năm, bởi vì Phó Khác không ở đó cậu cũng không dám tự ý bỏ đi, thấy di động trong tay, mới nhớ tới mình có lưu số điện thoại của Phó Khác. Run rẩy tìm số của Phó Khác cũng gọi được, nhưng mất hai phút mới gọi được.

“Phó Khác… Anh ở đâu…” Nghê Diệp hữu khí vô lực hỏi.

“Muốn tìm tôi?” Giọng Phó Khác trong điện thoại mang theo ý cười, “Nghĩ xong cậu muốn gì chưa?”

“Nghĩ xong…” Nghê Diệp hô hấp có chút bất ổn, “Anh ở đâu?”

“Ừ, vậy là tốt rồi, ” Phó Khác vừa lúc đi vào một căn phòng nhỏ trang bị đầy đủ thiết bị, “Nơi này là XXX lầu 8, tới tìm tôi đi.”

Nghê Diệp cố gắng chống đỡ tự mình đứng lên, lê bước vào thang máy, số trên màn hình nhảy nhảy cuối cùng dừng ở số 8. Hơi dựa vào tường, đi tới XXX không nghĩ nhiều liền đẩy cửa tiến vào. Quần áo trên người hơi ướt, áo sơmi đã mở vài nút, sắc mặt phấn hồng, đầu v* mơ hồ ở mép áo lộ ra.

Thấy Nghê Diệp mê người như vậy, Phó Khác cũng không nhịn được nửa dưới căng thẳng. Trước mặt trên bục phẳng có micro, thoạt nhìn ở đây chắc là phòng phát thanh của trung tâm thương mại, Phó Khác đánh ngã Nghê Diệp, để cậu nằm ngang trước micro. Ngón tay rất nhanh cởϊ áσ sơmi của Nghê Diệp, nắm hặ thể phồng lên của Nghê Diệp, Nghê Diệp thoải mái rêи ɾỉ.

“Hư, ” Phó Khác đặt ngón tay ở trước miệng, “Nơi này chính là phòng phát thanh.”

Nghê Diệp lúc này mới nhìn xung quanh, thiết bị nguồn điện đèn vẫn sáng, lại nhìn micro, không biết thanh âm vừa rồi có bị phát ra ngoài không.

“Tôi đã khóa trái cửa, ” Phó Khác dùng ngón tay gảy gảy qυყ đầυ của Nghê Diệp, “Ở đây đã sớm muốn bắn đi?”

“Ân…” Rất sợ tiềng nói chuyện bị nghe được, Nghê Diệp cúi đầu nhẹ giọng đáp lại, “Nhanh chút, cầu anh, tôi không nhịn được…”

“Ngoan.” Phó Khác thấy Nghê Diệp biểu hiện ngoan ngoãn, kéo dây đem khiêu đản ướt nhẹp trong cơ thể Nghê Diệp rút ra. Vỗ vỗ mông Nghê Diệp, Nghê Diệp tự động mở lớn hai chân, còn hơi nâng cao mông. Miệng huyệt run rẩy đang chờ Phó Khác tiến vào, Phó Khác vói ba ngón tay vào, hơi mở ra có thể thấy nhan sắc đỏ tươi bên trong đỏ tươi.

“Lẳиɠ ɭơ, ” Phó Khác tựa như biến thành hình tượng cao lớn ngày đó, “Ở đây đã có thể chứa không chỉ ba ngón tay, xem ra cậu về nhà mỗi ngày đều tự thỏa mãn chính mình?”

“Không có…” Nghê Diệp vùi đầu vào trong cánh tay, “Tôi mới sẽ không muốn có người tới đâm tôi.”

“Tôi đây sao?” Nói, Phó Khác đem cái thô to của mình hung hăng lấp vào, cảm nhận được nội bích của Nghê Diệp phân bố nước chậm rãi bao lấy mình, “Thích bị tôi đâm đúng không?”

“Ân… A a…” Biết mình nói sai, Nghê Diệp lắc mông chủ động nghênh hợp động tác của nam nhân, “Thích… Tôi thích…”

Phó Khác lại thả hai ngón tay đi vào, thấy hậu huyệt của Nghê Diệp lại cũng không tốn sức chút nào nuốt vào, “Coi như cậu thức thời.” Ngón tay không theo tuần suất của côn th*t, tùy ý ma sát nội bích, lại đυ.ng tới G điểm, trong cơ thể bỗng co rút lại, Phó Khác thiếu chút nữa bắn ra, rút ngón tay ra sờ đầu v* đã sưng lên từ lâu. Trên tay mang theo dịch dinh dính, toàn bộ chà lên đầu v* của Nghê Diệp, hình ảnh diễm lệ, Nghê Diệp lại không dời mắt, nhìn Phó Khác đùa bỡn thân thể của chính mình, Nghê Diệp sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Phó Khác bấm một đầu v* của Nghê Diệp, đỉnh vào điểm G của Nghê Diệp vài lần, micro bị đặt ở bên mép, Nghê Diệp ngậm chặt miệng, vẫn không ngừng được phát ra vài tiếng rêи ɾỉ. Phó Khác nắm chặt hông của Nghê Diệp, du͙© vọиɠ nín mấy ngày toàn bộ bắn vào bên trong. Hạ thân Nghê Diệp không ngừng bắn ra bạch trọc, có chút mơ hồ nhìn Phó Khác.

“Bảo bối ngoan, ” Phó Khác ôm lấy Nghê Diệp, “Tôi đưa em về nhà.”

Lúc xuống lầu, Nghê Diệp nghe được, có người ở thấp giọng thảo luận trong phòng phát thanh phát ra thanh âm kỳ quái. Phó Khác vẻ mặt đầy đứng đắn giống như hoàn toàn không biết chuyện gì, kéo Nghê Diệp lên xe.