Đêm tối như khối vải đen vô hạn bao trùm khắp nơi, trong trời đêm mênh mông không có một chút tinh quang, trăng lại càng không biết ẩn thân ở nơi nào, phòng nhỏ trong núi Nguyệt Lang, đèn đuốc sáng trưng.
“Tiểu Kính, không thể ngủ, ngươi nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, nếu không cục cưng không thể ra đời!” Vệ Ảnh nắm thật chặc móng vuốt của Kha Kính.
“Ô…” Kha Kính nhỏ giọng nức nở, hắn đã thống khổ tận sáu canh giờ, hiện tại ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Thân thể từ lâu đã đau đớn đến chết lặng, chỉ có thể cảm nhận được ấm áp từ chỗ móng vuốt truyền tới, đó là bàn tay ấm áp của Vệ Ảnh, dựa vào ấm áp nho nhỏ này, Kha Kính vẫn có thể kiên trì…
“Sư phụ Tố Thiên Viêm, ngươi xem cục cưng còn bao lâu mới có thể xuất thế!” Vệ Ảnh quay đầu hỏi Tố Thiên Viêm, ẩn giả đại nhân của Hắc tộc, y thuật cùng năng lực của hắn đều hơn tế tự Hắc tộc.
“Rất nhanh, lúc này nhất định phải giữ cho Kha Kính tỉnh, không thể để cho hắn ngất, nếu không hài tử này cùng hắn đều không sống nổi!” Hài tử vừa sinh ra toàn thân mang đây băng lăng chú, một hài tử xuất thế đã định trước thống khổ cả đời!
“Oh… Ô…” Sau tiếng hét thê lương của Kha Kính, quang mang chói mắt phát ra, tiểu lang nhi màu đen, xuất hiện trước mặt mọi người. Tố Thiên Viêm tại lúc mọi người còn chưa thấy rõ tiểu lang nhi, cấp tốc đem hắn ôm khỏi người Kha Kính.
“Thật tốt quá, rốt cục đã sinh ra!” Vệ Ảnh mừng rỡ ôm Kha Kính toàn thân thoát lực.
“Ân!” Toàn thân đầy mỗ hôi Kha Kính hóa lại hình người mỉm cười, tròn mười năm, hài tử này cuối cùng cũng xuất thế. Tất cả thống khổ mình chịu, từ giờ khắc này đều đáng giá.
“Có thể cho ta nhìn tiểu lang nhi một chút không?” Kha Kính ở trong lòng Vệ Ảnh
hữu khí vô lực yêu cầu.
“Này… Tiểu Kính, ngươi trước nghỉ ngơi một hồi, có sư phụ ngươi, tiểu lang nhi sẽ không có việc gì!” Vệ Ảnh che ánh mắt cầu khẩn của Kha Kính.
“Thế nhưng, ta còn chưa nhìn qua hắn!” Kha Kính nắm tay Vệ Ảnh thật chặc, tim đập thật nhanh, con mắt trái còn đang dị thường giật, đây hết thảy đều không phải là dự báo tốt, lẽ nào tiểu lang nhi của ta… Trong lòng mãnh liệt bất an khiến Kha Kính kích động…
“Không… Hiện tại ta muốn nhìn thấy Ninh Ninh của ta!” Từ trước lúc tiểu lang nhi xuất thế, Kha Kính chọn cho tiểu lang nhi một tên rất hay, gọi là Kha Ninh. Mong muốn nó có thể rời xa mọi thứ trong thế tục, yên tĩnh, bình an, hạnh phúc mà sống suốt đời!
“Ngươi bây giờ còn rất yếu, nghỉ ngơi một hồi rồi nhìn Tiểu Kha Ninh đi!” Vệ Ảnh không muốn lại nhìn thấy Kha Kính tuyệt vọng, tan nát cõi lòng, chỉ cần có thể kéo dài mấy phút, cho dù để y nói hết tất cả lời nói dối trên đời này cũng đáng giá!
“Hiện tại, lập tức, lập tức!” Kha Kính vô cùng kiên trì, Vệ Ảnh càng không cho hắn nhìn Tiểu Kha Ninh, liền chính là có bọn họ nhất định có việc gì lừa hắn.
“Ngươi không mang ta đi, tự ta đi tìm!” Kha Kính dùng sức di động chân, dùng hết một chút khí lực còn sót lại…
“Ta ôm ngươi đi!” Vệ Ảnh biết mình không ngăn được Kha Kính cố chấp nữa, ôm lấy Kha Kính hướng dược tuyền đi đến!
Vừa tiến vào dược tuyền liền thấy Tố Thiên Viêm đem Tiểu Kha Ninh, toàn thân đều ngâm trong lúc sắc tuyền thủy, còn hướng thân thể Tiểu Kha Ninh đưa chân khí vào!
“Viêm ngươi ngừng tay, buông tha đi! Cho dù ngươi đem toàn bộ chân khí trong người ngươi cho tiểu hài tử này, hắn cũng sẽ không mở mắt, tiếp nhận sự thực đi! Chân khí của ngươi nó một chút cũng không có tiếp nhận, ngươi ở đây liều mạng đưa chân khí vào, mà toàn thân nó đều đang không ngừng thả ra! Chúng ta đã tận lực, nhưng vô lực thắng trời!” Hắc Quyền thương tâm nói với ái nhân, nhưng bởi vì bản thân đưa lưng về phía động khẩu, không có phát giác Vệ Ảnh cùng Kha Kính đã đứng ở phía sau!
“Hắc Quyền, ngươi nói gì?” Thanh âm bén nhọn của Kha Kính, khiến Hắc Quyền vạn phần hoảng sợ quay đầu.
“Ta…” Hắc Quyền chi chi ngô ngô không biết muốn nói gì mới tốt!
“Hắc Quyền ngươi nói rõ ràng!” Kha Kính cố sức tránh cái ôm của Vệ Ảnh, lắc lư đi tới trước mặt Hắc Quyền, thân thể lảo đảo, nếu Vệ Ảnh không ở sau lưng kéo hắn, hắn sẽ vì toàn thân thoát lực mà ngã vào trong dược tuyền.
“Ngươi sao lại đem hắn mang đến?” Hắc Quyền trừng Vệ Ảnh, không phải nói rồi sao, phải lừa Kha Kính, ít nhất phải lừa đến lúc thể lực hắn khôi phục!
“Ta không ngăn được hắn!” Vệ Ảnh bất lực nhìn Kha Kính ngay cả đứng cũng không vững.
“Ngươi…”
“Đừng nói nữa, sư phụ Tố Thiên Viêm đưa Ninh Ninh cho ta ôm!” Kha Kính vô lực ngồi ở bên cạnh đưa lưng về phía Hắc Quyền, tầm mắt ngăn sư phụ đem Tiểu Kha Ninh trả lại cho hắn!
Tố Thiên Viêm, đem tiểu lang nhi với lông toàn thân bắt đầu kết băng, nhẹ nhàng đặt trong lòng Kha Kính.
“Sao lại vậy?” Vuốt ve tiểu lang nhi toàn thân băng lãnh, chỉ có ngực còn có một chút phập phồng, hầu như cũng nhanh không còn hơi thở. Thân thể Kha Kính run rẩy không ngừng, nước mắt từng giọt một từ trên mặt chảy xuống. Hơn mười năm mong chờ lại nhận được kết quả như vậy, hài tử đáng thương, cuối ta vẫn không thể bảo trụ ngươi!
“Hài tử này, lúc ở trong bụng ngươi, thì có ý thức, nó tự nguyện hấp thu hết băng lăng chú trong thân thể ngươi, cho nên mới có thể…” Vệ Ảnh cũng nữa nói không được, hài tử này cũng có một phần của hắn, hắn đau lòng hài tử mất sớm, đồng thời cũng vô cùng cảm kích hài nhi vô duyên trước mắt này, nếu như không phải nó, Kha Kính cũng không có hi vọng sống sót!
“Đứa ngốc, sao lại ngốc như thế, ta thà để bản thân chết đi, cũng muốn ngươi mà! Nếu không vì sao phải trả đại giá lớn như vậy cho ngươi xuất thế?” Nước mắt của Kha Kính rơi vào trong mắt tiểu lang nhi. Một đạo quang mang từ trong thân thể tiểu lang nhi lạnh như băng bắn ra. Trên không trung dần dần hóa thành hình người trong suốt.
Đó là một nam hài nhìn chừng mười tuôir, một đầu tóc trắng ngắn, vướng trên trán,
đôi mắt đen mỉm cười nhìn Kha Kính ôm thật chặc thân thể tiểu lang nhi.
“Ngươi?” Kha Kính, Tố Thiên Viêm, Hắc Quyền kinh sợ, oa nhi này cùng Kha Kính lúc nhỏ thập phần tương tự, gần như chính là một!
“Cha, không nên khóc nữa, Ninh Ninh rất hạnh phúc, từ một khắc ngươi ôm ta trở đi, ta liền theo bên cạnh ngươi, lúc nào cũng đều có thể cảm nhận được tình yêu của ngươi, còn tình yêu ngươi nữa Ảnh cha, đừng vì ta ly khai mà thương tâm, Ninh Ninh mười năm này đều rất hạnh phúc, cho nên các ngươi cũng phải hạnh phúc! Nếu sau ngày có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại! Cha và Ảnh cha phải chờ ta nha…” Tiểu Kha Ninh giữa không trung vươn hai tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Kha Kính.
“Cha, ngoan, đừng khóc, Ninh Ninh phải đi, lang thần đa đa
(cha)
đang gọi Ninh Ninh, có thể làm hài tử của các ngươi, thật rất hạnh phúc, cho nên sau này dù không có Ninh Ninh, các ngươi cũng phải sống hạnh phúc sống! Biết không…” Kha Ninh ở trên trán Kha Kính lưu lại một nụ hôn, hóa thành một đạo quang mang bắn ra tuyền động.
“Không… Không cần đi!” Kha Kính quơ tay muốn kéo Kha Ninh về, nhưng nó dù sao cũng không thể lưu lại…
“Sao lại vậy, hắn ngày hôm nay có ăn gì không?” Nhìn Hắc Quyền từ phòng nhỏ nào đi tới, Vệ Ảnh lập tức tiến lên hỏi, trong con mắt màu nâu tràn đầy ưu sầu.
Hắc Quyền lắc đầu bưng thức ăn đã lạnh như băng từ lâu rời đi, đã hai ngày, từ sau khi Kha Ninh chết, Kha Kính vẫn tự giam mình ở trong phòng, cho dù là ai cũng không thể tiếp cận hắn, mỗi ngày ba bữa đều là mọi người thay phiên đưa cơm cho hắn, nhưng thức ăn vẫn luôn đặt ở cửa, thức ăn nóng hầm hập đặt tới băng lãnh, cũng không có thấy người trong phòng ăn một ngụm.
Vệ Ảnh một lần lại một lần muốn mở cửa căn phòng kia, nhưng đều bị Tố Thiên Viêm ngăn lại, đau thương tang tử không có người thường nào có thể tiếp thu, để cho Kha Kính yên lặng một chút, đợi lúc hắn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ đi ra khỏi cánh cửa kia.
Ngày đêm tinh thần không ngừng luân chuyển, rốt cục ngày thứ bảy, cánh cửa kia được mở ra…
“Tiểu Kính, ngươi…” Lúc mọi người nhìn thấy bộ dạng của Kha Kính, không khỏi kinh hoảng, tóc vốn đen như hắc ngọc, biến thành màu xám trắng ảm đạm vô quang.
“Tiểu Kính tóc của ngươi!” Vệ Ảnh chặn ngang ôm lấy Kha Kính toàn thân run như chiếc lá hiu quạnh cuối cùng rụng trong gió thu.
“Ừ, sáng ngày thứ hai sau khi Ninh Ninh rời đi, tóc của ta liền bắt đầu đổi màu, ngày hôm nay đã biến thành xám trắng, xem ra rất nhanh nó sẽ biến trắng!” Kha Kính ở trong lòng Vệ Ảnh tỏ vẻ không sao kéo tóc dài trên lưng.
“Này…” Vệ Ảnh tựa như còn có lời muốn nói, lại bị Kha Kính cắt đứt.
“Tĩnh Đình, ta đói bụng, muốn ăn cái gì đó!” Mềm nhũn dựa vào trong lòng ấm áp của Vệ Ảnh nói yêu cầu nho nhỏ!
“Ngươi chờ một chút, trước ngồi một chút, hiện tại đi làm cho ngươi!” Vệ Ảnh cẩn cẩn dực dực như trân bảo đem Kha Kính có chút hư nhược đặt lên giường, cầm lấy gối đầu để hắn thoải mái ngồi dựa, rồi mới vội vàng đi tiểu trù phòng phía sau nhà.
“Thật đã nghĩ thông suốt?” Tố Thiên Viêm đứng ở cửa nhìn đồ đệ ngồi dựa trên giường.
“Ân! Chỉ cần Tĩnh Đình còn ở bên cạnh ta vậy là đủ rồi, chờ đợi nhiều năm như thế không phải là muốn có người, bầu bạn, thương yêu sao?” Cúi đầu Kha Kính hơi mang khẩu khí hạnh phúc đáp trả vấn đề của Tố Thiên Viêm, Tố Thiên Viêm đứng ở cửa, không cách nào thấy rõ biểu tình trên mặt Kha Kính.
“Chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi! Chờ thân thể ngươi tốt hơn, ta sẽ mang theo Hắc Quyền đi lữ hành!”
“Ân! Cảm tạ sư phụ, đồ nhi làm trễ nãi hành trình của ngươi!”
“Không có gì!” Tố Thiên Viêm nghĩ hiện tại khẩu khí Kha Kính nói chuyện với hắn, tựa như rất nhiều năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đối với mỗi một người gặp được đều rất lễ phép, thân thiết, nhưng đứng trước mặt hắn nhưng không cách nào cảm thụ được khí tức ấm áp của hắn, tựa như không có một đứa nhỏ không có sinh mệnh!
Thầy trò hai người dừng nói, một phòng yên lặng vắng vẻ không tiếng động…
“Tiểu Kính, uống cháo trước đi! Rất nhiều ngày không có ăn cái gì, thanh đạm chút, làm ấm bụng!” Vệ Ảnh đem muỗng đặt ở bên mép thổi thổi, thấy không nóng như lúc mới múc từ chén ra, mới đút vào miệng Kha Kính.
“Vị thế nào? Có phải rất khó nói?”
“Ăn thật ngon!” Kha Kính hướng Vệ Ảnh mỉm cười, đối mặt với tiếu dung này, Vệ Ảnh kinh hãi, đã bao lâu, đã bao lâu không có thấy qua tiếu dung của Kha Kính, hình như lâu đến mức đã nhanh quên nụ cười của hắn.
“Vậy uống nhiều một chút, như vậy ngươi mới có thể sớm chút khôi phục.”
“Ân, Tĩnh Đình, ngươi gầy đi rất nhiều, cũng già nữa!” Kha Kính một bên nuốt cháo vào trong miệng, một bên đưa tay trái ra vuốt ve nếp nhăn trên mặt Vệ Ảnh.
“Đứa ngốc, là người cũng sẽ già, cho dù thân là lang tộc, thọ mệnh so với người bình thường dài hơn rất nhiều, nhưng vaaxn có thể lão!” Vệ Ảnh để cho Kha Kính kế mệnh, lấy tính mệnh của mình làm đại giới luyện thành sao đường, không sai biệt lắm hao tổn của hắn gần hơn ba mươi năm thọ mệnh…
“Ta no, không muốn ăn nữa!” Kha Kính đẩy ra tay Vệ Ảnh đang đút cháo cho mình.
“Ngươi ngay cả một chén nhỏ cũng không có ăn hết, quá ít, ăn nhiều hơn một chút được không?”
“Thật sự không muốn ăn nữa…”
“Một hồi đói bụng, nói ta, ta đem cháo này về, giữ ấm, chờ khi ngươi đói bụng, lại múc cho ngươi ăn có được không?” Vệ Ảnh đứng dậy muốn rời đi.
“Tĩnh Đình, không cần đi!” Kha Kính kéo góc áo của Vệ Ảnh.
“Ta không đi, ta sẽ không rời ngươi, ta chỉ là đem phần cháo còn dư này cất đi, rất nhanh liền trở lại!”
“Tĩnh Đình, không nên!” Kha Kính gắt gao nắm góc áo củaVệ Ảnh không buông tay.
“Ai, không đi thì không đi!” Vệ Ảnh cầm chén để trên bàn nhỏ, liền ngồi trở lại bên giường Kha Kính.
“Tĩnh Đình, ngươi dựa vào ta gần một chút được không? Ta muốn ngươi ngồi ôm ta!” Kha Kính hơi đỏ mặt, nhỏ giọng yêu cầu.
Vệ Ảnh cái gĩ cũng không nói, theo lời của Kha Kính, cởi giày ngồi ở trên giường từ phía sau vòng qua hông của Kha Kính, đem cả người hắn đều kéo vào trong ngực của mình.
Nghe tiếng tim của Vệ Ảnh đập quy luật mà hữu lực, Kha Kính đem đầu dán thật chặc vào ngực của hắn.
“Tĩnh Đình, ngươi ở đây đập phi thường hữu lực, hơn nữa hiện tại có có chút nhanh…” Tay của Kha Kính xoa ngực Vệ Ảnh, nhẹ nhàng vỗ.
“Đương nhiên, người ở đây cách nó càng lúc càng gần, tự nhiên sẽ sản sinh ra cộng minh, càng đập càng nhanh là rất bình thường!” Vệ Ảnh đau lòng vuốt ve đầu tóc xám trắng của Kha Kính, mặc dù mình quá khứ yêu đầu tóc đen kia, nhưng chỉ cần chủ nhân của nó không có đổi, mặc kệ đầu tóc biến thành bộ dạng gò, Vệ Ảnh vẫn thích nó như trước!
“Tĩnh Đình… Ta yêu ngươi…” Chủ động dán đôi môi lên, cảm giác thơm mắt mềm mềm ấm áp, khiến Vệ Ảnh say mê không ngớt!
“Kính Nhi, ta cũng yêu ngươi!” Tình yêu nồng nàn khiến hai khối trái tim yêu nhau, chôn vùi giữa vành tai và tóc mai, “Kính Nhi, ta không bao giờ … ly khai ngươi nữa, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đáp ứng ta, ngươi cũng không ly khai ta?”
“Ân…” Lần thứ hai chủ động dán đôi môi lên, không tiếng động trả lời Vệ Ảnh, lúc này ái nhân ở ngay trong ngực mình, phu diệc hà cầu?
(phu =chồng, diệc hà cầu = cầu gì nữa => có chồng còn cầu gì nữa ^^)
Giữa trăn trở, hai người yêu nhau sau nhiều năm, cuối cùng, lần thứ hai kết hợp cùng nhau…