Chương 480: Rút dây đồng rừng
Sau khi ăn một bữa cơm canh no nê, một tay của Hạ Nhược Vũ sờ lấy vòng hai đã căng tròn của mình, một cái tay khác thì khẽ vuốt ngực. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy làm một người bị thương có thể có đãi ngộ cao như vậy. Nếu như có thể về nhà đi ngủ một giấc thì thật là tuyệt vời.
Nhìn thấy Mạc Du Hải đang bận rộn, Hạ Nhược Vũ có chút buồn ngủ thở dài một hơi. Sau khi thu dọn xong đồ vật, Mạc Du Hải im lặng nhìn thoáng qua người phụ nữ nằm trên giường, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Trong không gian ánh đèn trong sáng càng làm cho đôi mắt ấy lộ ra vô cùng nổi bật.
Lúc này vang lên ba tiếng gõ cửa, sau khi cánh mở ra một vài cô giúp việc bước vào với nụ cười nhân hậu, hiện từ trên khuôn mặt: "Cậu Hải, cô Mạc, xin chào”
Lúc đầu Hạ Nhược Vũ tràn ngập bối rối, nhìn xem một trận lớn như vậy, trong khoảnh khắc trên gương mặt lộ ra vẻ chần chờ, do dự, cô cũng chỉ là tiện
miệng nhắc đến, cũng không mang quá nhiều hi vọng, chẳng lẽ đây là muốn về nhà thật sao?”
“Làm sao, cô muốn đổi ý à?” Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ với vẻ mặt đời dẫn và gương mặt xoay tròn, một tay giúp cô vén chăn bông lên, tay kia liên đưa ra ôm lấy cô, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể cô, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Lời nói của người đàn ông ngay lập tức khiến cho Hạ Nhược Vũ tỉnh táo lại, cô lắc đầu như trống lạch cạch, trong giọng nói vẫn đầy ẩn ý khó có thể tin: “Về sau chúng ta không phải nhập viện nữa sao?
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Nhược Vũ cực kì chán ghét bệnh viện, cô không thích mùi nước khử trùng ở đây, cô lại càng không thích gương mặt lạnh nhạt của nhóm y tá bác sĩ khi đối diện với sinh tử, nhưng chủ yếu vẫn là sợ đau.
"Sau này hãy nói, gần đây cô cũng có thể ở nhà dưỡng thương” Không đợi Hạ Nhược Vũ kịp phản ứng, Mạc Du Hải đã ôm cô đi ra ngoài, bước đi vững chắc ổn định.
Sau khi lên xe, Hạ Nhược Vũ lại chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng dựa vào bả vai của người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy yên tĩnh, một tay Mạc Du Hải vén mái tóc rối ra sau tai, con mắt mệt mỏi tràn đầy cưng chiều.
Hạ Nhược Vũ xoay người không khỏi ngã vào l*иg ngực ấm áp đó, đôi mắt sững sờ mở ra trong chốc lát, nửa mơ nửa tỉnh, cô liền ngửi thấy hơi thở quen thuộc đã lâu. Một loại mùi hương thanh đạm chỉ thuộc Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải là một người đàn ông có một mùi thơm cơ thể dễ ngửi và hàng mi dày mà phụ nữ ghen tị, điều quan trọng là làn da còn thuộc vào loại cực kì tinh tế mềm mại, nhưng màu da thiên về màu đồng.
Bộ não tràn ngập vẻ đẹp của người đàn ông, khoé miệng ẩn trong màn đêm đen kịt của Hạ Nhược Vũ không khỏi khẽ nở một nụ cười, cẩn thận chui vào vòng tay ấm áp của người đàn ông. Mạc Du Hải đang vô cùng buồn ngủ, thì lặng lẽ mở mắt ra ngay lúc Hạ Nhược Vũ tỉnh dậy, sau khi cảm nhận được, cô sững sờ một hồi, sau đó nhu thuận chui vòng l*иg ngực của anh, anh không nhịn được khéo léo nhấc tay vòng qua eo cô, dùng sức ôm chặt lấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng tỉnh dậy, cô duỗi cái eo lười biếng. Chưa kịp duỗi ra đã cảm thấy vết thương trên người đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khỏi vặn vẹo.
"Vết thương rách ra sao, cũng đến lúc phải thay bằng" Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên trên đầu Hạ Nhược Vũ, cô ngạc nhiên mở to mắt, cổ hơi ngang lên liền thấy được Mạc Du Hải đang nghiêng người dựa vào đầu giường nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ yên lặng củi đầu, trong lòng lại oán thầm một trận. Tối hôm qua cô nhất định là ngủ đến mê man, nếu không sao có thể trông mặt mà bắt hình dong được cơ chử, Mạc Du Hải quả thật chính là một con sói đội lốt cừu
mà.
Mạc Du Hải đứng dậy bước lên trên sàn đá cẩm thạch, vững vàng đi về phía tủ thuốc. Hạ Nhược Vũ không khỏi đỏ mặt trước đường cong cơ bắp hoàn mỹ, trong tiềm thức đưa tay ra che mắt: “Mạc Du Hải, anh đây là thích cởϊ qυầи áo khoe khoang cơ thể sao?”
"Hạ Nhược Vũ, thích cởϊ qυầи áo chính là chỉ việc toàn thân trần trụi, làm sao, cô đang ám chỉ cho tôi cái gì sao, hửm?"
Mạc Du Hải đi vào bên cạnh giường không chút khách khi mà trực tiếp vén tháng chín lên, nhìn thấy vết máu ẩn ẩn xuất hiện trên đùi Hạ Nhược Vũ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám.
Dường như cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Hạ Nhược Vũ nhìn theo tầm mắt của người đàn ông liền nhìn thấy vết đỏ trên đùi cô, cô cảm thấy có chút bất lực: “Ai có thể biết được chỉ duỗi người một cái, có thể làm vết thương bị rách đầu cơ chứ?"
Khoảng mười phút trôi qua, Hạ Nhược Vũ mới được đổi thuốc xong, trong lòng đã sởm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mạc Du Hải nhiều lần.
"Cậu Hải, cô Mạc, có thể ăn sáng rồi ạ" Ngoài cửa vang lên một giọng nói lễ phép nhắc nhở hai người trong phòng, đã đúng tám giờ.
Sau khi thu dọn xong, Hạ Nhược Vũ liền đứng dậy, nhìn từng món ăn ngon được đưa đến trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, vừa lúc nhìn thấy người giúp việc: “Cải kia, cô không cần gọi tôi là cô Mạc đâu, gọi tôi
là cô Nhược Vũ là được rồi”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Hạ Nhược Vũ, tất cả mọi người đang bận rộn sắp xếp đều im lặng hướng ánh mắt về phía Mạc Du Hải, chờ mệnh lệnh của anh.
“Cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó” Mở xong cái nút cuối cùng, Mạc Du Hải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trên giường, thanh âm không lớn không nhỏ như đang nói về một bữa tối bình thường.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, Hạ Nhược Vũ đang uống sữa đậu nành không khỏi đưa mắt nhìn về phía cổng, nhưng vì cách nhau quá xa, lại không đúng góc nhìn nên liền đem ánh mắt quay lại dán vào đồ ăn ở trước mặt.
“Có chuyện gì xảy ra?" Thu lời nói vào trong, Mạc Du Hải lạnh lùng hỏi quản gia, nhưng con mắt không khỏi hiện lên tia chán ghét.
Sau khi nhìn thấy Mạc Du Hải, quản gia đứng phía sau một đám người ảo đen vội vàng cung kính tiếp lời: “Cậu Hải, là cô Bảo Nhi muốn đến thăm cô chủ”
“Từ nay về sau, cho dù là ai, nếu không có lệnh trực tiếp của tôi đều không được phép đi vào.”
Mạc Du Hải nhìn nắng ấm ngoài cửa nhưng giọng nói lại lạnh như băng, trong mắt lóe lên tia độc ác âm u.
Ngay khi Hạ Nhược Vũ đang liếʍ cây kem trên tay, nghe thấy mệnh lệnh của người đàn ông, sắc mặt có hơi thay đổi: "Mạc Du Hải, anh đây là muốn quản thúc tôi sao?"
- Đối với câu hỏi đột ngột của cô, động tác tay của Mạc Du Hải như cứng đời lại, không ngờ rằng trong lòng cô địa vị của anh lại thấp như vậy.
“Cô có thể hiểu như vậy cũng được, đừng có ý đồ chạy trốn, càng không nên chủ động liên hệ với ai, hiểu chưa?”
Bây giờ đang trong thời kì đặc biệt chỉ có ở bên trong biệt thự này là nơi an toàn nhất, dù là giam cầm thế nào đi nữa, anh cũng phải đảm bảo an toàn cho người phụ nữ trước mặt này.
Khóe miệng Hạ Nhược Vũ hiện lên tia cười lạnh lùng nhìn Mạc Du Hải đã đi tới bên giường, không nói lời nào liền trực tiếp hất tung chiếc bàn nhỏ đầy đồ ăn xuống đất, trên mặt còn lộ ra vẻ thờ ơ.
Lại đây, xử lí một chút." Mạc Du Hải nhẹ nhàng lau một giọt sữa bò trên mu bàn tay Hạ Nhược Vũ đi, anh không quan tâm hành động tùy hứng ngỗ ngược của cô, liền xoay người vào phòng thay quần áo.
Như một nhát bủa vào cục bông, Hạ Nhược Vũ tức giận, phẫn uất nhìn mấy cô giúp việc đang thu dọn đống hỗn loạn trên mặt đất, không khỏi nhỏ giọng nói câu: “Thật xin lỗi, tôi đã gây ra phiền phức cho các cô rồi.”
Người giúp việc đang ngồi xổm trên mặt đất nghe được lời nói của Hạ Nhược Vũ giống như nghe được cái gì đó không nên nghe, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Cô Mạc, và không cô Nhược Vũ, cô cũng đừng nói như vậy, đây cũng là một phần công việc của chúng tôi mà thôi.”
“Cô ngoan ngoãn ở nhà có gì cần thì trực tiếp tìm quản gia hoặc tìm tôi". Nói xong, Mạc Du Hải cũng không quan tâm Hạ Nhược Vũ có nghe được hay không, đứng dậy ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối vẫn ung dung tao nhã như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi hít thở sâu vài cái, Hạ Nhược Vũ mới miễn cưỡng nhịn xuống ý đồ muốn chạy trốn, cố gắng đè nén ý nghĩ muốn đấm ngực dậm chân.
--------------------