Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 311: Cáu kỉnh

Chương 311: Cáu kỉnh

"Còn không nỡ đi.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn

ông vang trên đỉnh đầu, Hạ Nhược Vũ

thấy cổ lành lạnh, nhịn không được rụt

lại, cẩn thận cười làm lành nói: "Không,

không, chúng ta về trước thôi."

Cô nào dám nói nhiêu một câu.

Mạc Du Hải không nói lời nào, ôm

lấy cô xuyên qua đám người khóc lóc

kêu rên, có kẻ chạy trốn vê sau không

để ý, suýt chút nữa thì đυ.ng phải bọn

họ, lập tức có người tới đạp ra.

Cho dù cảnh tượng có hỗn loạn thế

nào cũng không ảnh hưởng gì tới bọn

họ.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ vẫn luôn

nghĩ nhất định không chạy trốn khỏi,

vốn không có tâm tình chú ý tới việc

khác, không biết vẫn còn có một tên

Phong Ngữ Hiên, nên ngay cả câu bắt

chuyện cũng không nói mà trực tiếp rời

đi.

Cô chưa kịp phản ứng, cũng không

có nghĩa là trong lòng Phong Ngữ Hiên

không so đo, vào cảnh tượng ầm ĩ này,

trên mặt thể hiện vẻ không nói lên lời

có nghĩa là gì, cặp mắt lạnh lùng kia

vẫn luôn nhìn chăm chú vào hướng hai

người rời đi.

Bóng lưng phụ nữ yêu kiêu dựa vào

lông ngực tránh kiện của người đàn

ông, người đàn ông nhìn thì tùy ý,

nhưng ánh mắt lạnh vẫn chú ý tới

khung cảnh xung quanh, bảo vệ cô

không kẽ hở trong lòng.

Vốn là một cảnh tượng hài hòa đẹp

đẽ, nhưng anh ta lại thấy chướng mắt,

xưa nay anh ta không thích "ấm áp,,

nhìn thấy chỉ muốn phá hủy nó.

Tình cảm của bọn họ càng tốt thì

quá trình phá hủy sẽ càng thú vị hơn.

Mạc Du Hải đứng trước cửa xe cho

cho Hạ Nhược Vũ ngồi vào xe, tại vị trí

cô không thấy được, cách tiếng kêu

rên, anh đưa cặp mắt lạnh nhìn vê phía

Phong Ngữ Hiên, Phong Ngữ Hiên

cũng cảm nhận được, khóe miệng

nhếch lên nụ cười nhìn lại.

Cười mà như không cười, mắt

không thấy ánh sáng, sâu không thấy

đáy.

Mạc Du Hải cũng không để trong

lòng, ánh mắt hờ hững, bình tình quay

đầu lại, khom người ngồi xuống.

Bên cạnh lập tức có người khép

cửa xe lại.

Một hành động nho nhỏ, Hạ Nhược

Vũ căn bản không chú ý tới, cô bây giờ

tập trung tinh thần xem nên giải thích

thế nào.

Bình thường là người nói chuyện

rất lưu loát, bây giờ lại giống như phải

bỏng, lắp ba lắp bắp không nói lên câu:

"Mạc Du Hải, không phải em cố ý

không nhận điện thoại, mà là vừa rồi

đói bụng, sau muốn ăn gì đó, sau đó,

sau đó...

"Im miệng." Môi mỏng của anh

phun ra hai chữ.

Cặp mắt sâu như biển nhìn thẳng

vào tận đáy lòng cô, cô liên thấy lạnh

cả sống lưng, lời giải thích đến miệng

đành phải nuốt vào.

--------------------