CHƯƠNG 187: LÒNG DẠ THẬT ĐỘC ÁC
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
"Không có tác dụng, bọn họ quyết tâm muốn vu oan cho tôi, tôi trốn đi chính là ý muốn của bọn họ, đến lúc đó ngộ nhỡ tìm thấy tôi, cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được!”
"Vậy làm sao bây giờ?"
Cảnh Ngọc Ninh nhíu chặt lông mày, không nói chuyện, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
"Ông không cần phải quan tâm đến tôi, đi mở cửa là được, nếu có người hỏi thì ông nhất định nói chưa từng thấy!”
"A a, vậy cô..."
Cảnh Ngọc Ninh không tiếp tục để ý đến ông ta, cô kéo tay áo lên, quay đầu nhìn hai cốc nước và đồ ăn tối hôm qua đã được ăn ở trên bàn, lại cúi người nhặt tất cả đồ ăn và cốc nước nhặt lại vào trong một cái túi.
Lúc này, cửa đã bị gõ.
Âm thanh bên ngoài rất gấp gáp, rõ ràng là chắc chắn có người ở bên trong.
"Đạo diễn Lâm, mở cửa nhanh đi! Tôi đưa bác sĩ đến gặp ông! Nhanh mở cửa ra!”
"Đạo diễn Lâm, ông có ổn không?”
"Đạo diễn Lâm, ông không sao chứ?"
"Được rồi, bên trong không có tiếng động, nhân viên phục vụ, trực tiếp mở cửa đi!”
Lâm Thư Phàm nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi về phía cánh cửa.
Mà gần như trong cùng khoảng thời gian này, chỉ thấy phía sau có một cơn gió mạnh quét qua, lúc quay đầu lại, bên cạnh cửa sổ đã không còn có bóng dáng Cảnh Ngọc Ninh nữa.
Người đi vào mà một số nhân viên trong đoàn làm phim.
Phó đạo diễn Lưu Khang xông lên đầu tiên, phía sau là nhân viên khách sạn cầm thẻ phòng đi theo.
Tất cả mọi người đều mang dáng vẻ vội vã, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thư Phàm đứng ở trong phòng hoàn hảo không chút tổn hại, bọn họ không khỏi sững sờ.
"Lão Lâm? Ông không sao chứ?"
Lâm Thư Phàm nhíu mày: "Tôi có thể có chuyện gì?”
"Không phải, cái này. . ."
Lưu Khang cũng có chút sững sờ, lấy điện thoại di động ra và nói: “Không phải ông gửi tin nhắn cho tôi, nói sức khỏe của ông không được tốt, sắp không ổn sao? Nên tôi mới vội vội vàng vàng kéo người chạy tới nha!”
Lâm Thư Phàm cầm lấy điện thoại nhìn, phía trên thật sự có tin nhắn, và người gửi chính là mình.
Lông mày của ông ta nhíu càng sâu hơn, quay đầu tìm trong phòng một vòng, cuối cùng mới tìm thấy điện thoại di động đặt trên giường mình.
Mở ra, cẩn thận lật xem một lượt.
Điều bất ngờ chính là, thật sự có một tin nhắn được gửi đi cách đây mười mấy phút.
Người gửi đi là mình, người nhận tin nhắn là Lưu Khang.
Đây. . . Đây là có chuyện gì?
Lưu Khang thấy ông ta cầm điện thoại ngẩn người đứng ở đó, có chút lo lắng.
"Lão Lâm, ông thật sự không sao chứ? Mười mấy phút trước ông mới gửi tin nhắn cho tôi, chắc là không quên nhanh như vậy mới đúng nha!”
Lâm Thư Phàm quay đầu nhìn về phía ông ta.
Đi theo phía sau Lưu Khang là mấy nhân viên đoàn làm phim, bọn họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, suy nghĩ một lát sau đó nói: “Thật xin lỗi, có thể đây là hiểu lầm, có lẽ điện thoại di động tôi đặt trên giường, không cẩn thận đè vào đâu đó nên vô tình gửi tin nhắn đi, làm phiền mọi người đến đây một chuyến, thật ngại quá!”
Lưu Khang thấy thế, lại càng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng ông ta cũng đã nói như vậy, mĩnh cũng không biết nói gì thêm nữa.
Chỉ có thể quan tâm nói: "Ông không sao là tốt rồi, nếu thật sự có việc gì thì nhất định phải nói cho chúng tôi biết, ông là trụ cột của đoàn làm phim, nếu như ông có chuyện gì thì đoàn làm phim sẽ giải tán mất!”
Lâm Thư Phàm nhẹ gật đầu.
Đi theo phía sau Lưu Khang còn có một người đang yên lặng đánh giá từng góc trong căn phòng.
Lâm Thư Phàm chú ý tới hắn ta, hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Người kia lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, đạo diễn Lâm, ngài chắc chắn ngài không sao chứ?”
Lâm Thư Phàm mặt không biến sắc nói: "Tôi không sao, mọi người trở về đi!"
Lưu Khang gật đầu, lúc này mới đưa người rời đi.
Sau khi tự mình đưa một nhóm nhân viên quan tâm đến mình rời đi, Lâm Thư Phàm đóng cửa lại, sau đó sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Ông ta bước nhanh đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ không có thứ gì, đừng nói là người, đến ngay cả cọng cỏ cũng không có.
Lâm Thư Phàm không khỏi hoảng hốt trong lòng, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Cảnh Ngọc Ninh thì chuông cửa liền vang lên.
Ông ta không biết ai đến vào lung này, hơi mất kiên nhẫn trả lời vừa đi qua mở cửa.
Không ngờ cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh đứng ở bên ngoài.
Lâm Thư Phàm lập tức chấn kinh.
"Cảnh Ngọc Ninh? Cô không sao chứ?"
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu, liếc mắt nhìn hai phía, trầm giọng nói: "Đi vào rồi nói."
Lúc này Lâm Thư Phàm mới nhanh chóng để cô đi vào.
Cửa vừa đóng lại, Cảnh Ngọc Ninh liền tìm kiếm thứ gì đó khắp trong phòng.
Lâm Thư Phàm đi tới hỏi: "Cô ra ngoài bằng cách nào? Cô có biết vừa rồi tôi nhìn bên ngoài cửa sổ không thấy cô, suýt chút nữa đã bị dọa chết khϊếp không, tôi tưởng là cô đã bị ngã xuống dưới!”
Cảnh Ngọc Ninh kiểm tra toàn bộ căn phòng, chắc chắn không còn điều gì khả nghi, lúc này mới quay người lại.
Cô nhìn Lâm Thư Phàm, cười nói: "Không cần lo lắng, bây giờ không phải tôi đang rất tốt sao?”
Lâm Thư Phàm trông có vẻ sợ hãi, vẫn còn sợ hãi hỏi: “Vậy rốt cuộc cô đi ra thế nào?”
"Cũng không có gì, chỉ là nhảy xuống bệ cửa sổ của phòng bên dưới, thật may mắn, đúng lúc khách ở phòng bên dưới đã rời khỏi phòng từ sáng sớm, cửa phòng không khóa chờ nhân viên phục vụ đến quét dọn, vậy nên tôi quang minh chính đại đi ra!”
Cô nói một cách bình tĩnh, nhưng Lâm Thư Phàm lại kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ông ta nhịn không được lần nữa úp sấp bên cửa sổ nhìn xuống, không chắc chắn nói: "Cô nói là, cô từ chỗ này nhảy xuống bệ cửa sổ phía dưới?”
Cảnh Ngọc Ninh nhẹ gật đầu.
Lâm Thư Phàm nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn về phía cô có chút quái dị.
"Chỗ này ít nhất cũng cao ba mét, cô… Được rồi! Không nhìn ra, cô lại còn có bản lĩnh đến mức này!”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Cô kéo ông ta trở về chủ để chính: “Chuyện lần này, nói suy nghĩ của ông một chút đi!”
Vừa nhắc tới điều này, Lâm Thư Phàm lập tức lạnh mặt.
"Chuyện lần này, rõ ràng là có người muốn hãm hại chúng ta!"
Cảnh Ngọc Ninh nhẹ gật đầu.
"Đầu tiên là dẫn tôi đến phòng ông, sau đó bỏ thuốc để chúng ta hôn mê, rồi thiết lập thời gian gửi tin nhắn trên điện thoại ông, sáng sớm ngày hôm sau thông báo cho những đồng nghiệp trong đoàn làm phim tới.
Nếu không phải chúng ta tỉnh sớm, thật sự gặp phải bọn họ đi tới, đó chính là trực tiếp bị bắt gian tại giường, đến lúc đó cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Điểm tinh vi nhất chính là toàn bộ quá trình đối phương đều không tự mình lộ diện, đến ngay cả buổi sáng cũng lợi dụng mấy người bên phó đạo diễn Lưu, cứ như vậy, cho dù mọi chuyện bị lội, cuối cùng cũng không liên lụy đến người hắn ta!”
Lâm Thư Phàm nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
"Người đứng sau bày kế này thật sự là quá nham hiểm, lòng dạ hắn ta thật độc ác!”
Ông ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh, nhíu mày.
"Vậy cô cảm thấy đối phương bỏ thuốc cho chúng ta thế nào?”
"Tôi nghi ngờ vấn đề xuất hiện ở trên đồ ăn và thức uống tối hôm qua được đưa đến, vậy nên vừa rồi lúc tôi đi ra mới mang những thứ kia đi, đến lúc đó kiểm tra lại một chút sẽ biết có vấn đề hay không.”
Lâm Thư Phàm vô cùng đồng ý với cách làm của cô, trên thực tế, nếu như không phải Cảnh Ngọc Ninh phản ứng nhanh, đến bây giờ chưa chắc ông ta đã nghĩ đến chuyện này.
Nghĩ đến việc vừa rồi mấy người kia xông tới, nếu có ai hủy những thứ này đi, vậy thì ngay cả chứng duy nhất cũng sẽ bị hủy mất.
Cứ như vậy, mối quan hệ của ông ta và Cảnh Ngọc Ninh đã được hình thành.
-------------------