Nữ Thần Quốc Dân

Chương 45: Thành tích ᗷiếи Ŧɦái

CHƯƠNG 45: THÀNH TÍCH Biếи ŧɦái

Nữ sinh kia rất hào phóng chia cho các cô mỗi người một lá cờ nhỏ có in tên đội xe của Quý Lâm Uyên.

Cuối cùng cô ta còn nhắc nhở Hoa Mộng Dao: “Người chị em, nể tình chúng ta đều là fan hâm mộ của Thần Xe, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, ở nơi này tuyệt đối đừng ăn mặc kín như thế, rất dễ dàng bị người ta tưởng nhầm là gian tế do đối thủ phái tới đấy. Nhưng cô yên tâm, tôi tin tưởng cô, tôi vừa nhìn mắt cô đã có cảm giác rất quen thuộc, cho nên tôi cảm thấy cô tuyệt đối sẽ không phải là nội ứng!”

Cảnh Ngọc Ninh cảm giác được rất rõ ràng người Hoa Mộng Dao chợt cứng đờ.

Cô ấy ngượng ngùng cười: “Thật sao? Vậy cảm ơn sự tin tưởng của cô nhé!”

Cảnh Ngọc Ninh thật sự không nhịn được cười, vội vàng đổi chủ đề: “Còn bao lâu nữa thì cuộc thi đấu mới bắt đầu vậy?”

“Tám giờ.” Cô gái kia liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sắp đến giờ rồi đấy.”

Cô ta đang nói, bỗng nhiên lại nghe phía đối diện vọng tới một tiếng cười vang.

Ngay sau đó là tiếng hoan hô vang lên như sấm, tay đua của tám đội xe đều ra sân thi đấu!

Hoa Mộng Dao lập tức lại phát điên rồi!

“A a a a a a… anh ấy đi ra rồi, quá ngầu, quá ngầu, cực ngầu luôn! Ninh Ninh, cậu thấy anh ấy không? Anh ấy ở trong chiếc xe đua màu xanh lam kia kìa, đôi mắt thật sâu lắng, làn da thật trắng. Mình đã một thời gian không gặp mà anh ấy hình như lại càng đẹp trai hơn rồi! Ô ô ô, thật sự là quá đỉnh, quá phong cách!”

Cảnh Ngọc Ninh:…

Tất cả tay đua đều đội ngũ bảo hiểm ngồi ở chỗ ghế lái. Cô vừa nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy được ánh đèn pha chiếu ra cực kỳ chói mắt, ngầu chỗ nào chứ?

Cô bất đắc dĩ kéo tay áo của cô ấy, khẽ nói: “Hoa Mộng Dao, cậu bình tĩnh một chút đi!”

“Tớ không bình tĩnh được!”

“Đừng quên cậu còn là một nữ minh tinh đấy.”

“Ôi, nữ minh tinh cũng cần yêu mà!”

Cảnh Ngọc Ninh:…

Cô thật sự chịu không nổi chị em tốt háo sắc này, chỉ có thể nghiến răng nói khẽ: “Dù nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là cô chủ nhà họ Hoa, người đẹp số một trong giới giải trí. Cậu theo đuổi người ta sáu năm vẫn chỉ có thể chen trong một đám fan nhỏ mà hò hét cổ động, cậu có thấy mất mặt không hả?”

Hoa Mộng Dao:…

Cô ấy quay đầu, trừng mắt nhìn Cảnh Ngọc Ninh với vẻ oán hận.

“Cậu toàn nói chuyện người khác không muốn nhắc tới thôi!”

Cảnh Ngọc Ninh cười đắc ý, ánh mắt nhìn lướt qua đội xe của Quý Lâm Uyên và dừng lại ở một chiếc xe đua màu đen đối diện.

Chỉ thấy trên lá cờ nhỏ và biểu ngữ bên kia đều viết tên Lục Diễn Chi.

Tối hôm qua, khi cô kiểm tra tài liệu ở trên mạng, trong lúc vô ý thấy một thân phận khác của Lục Diễn Chi chính là tay đua cao cấp của đội xe Hắc Mã.

Cho dù Lục Diễn Chi đã là đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhưng từ trước đến nay vẫn hành sự khiêm tốn, bởi vậy ít có người biết ông ta còn có thân phận này.

Mà từ trước đến nay giới đua xe đều khép kín, người không ở trong giới này thì căn bản sẽ không quan tâm, bởi vậy người biết được lại càng ít hơn.

Cảnh Ngọc Ninh đảo tròng mắt, suy nghĩ một lát liền đánh tiếng với Hoa Mộng Dao, mượn cớ đi tới phòng vệ sinh để ra ngoài.

Trên đường đua, tiếng còi vang lên, cuộc thi đã bắt đầu.

Đường đua kéo dài bốn cây số và chia ra làm vòng loại cùng vòng chung kết, tổng cộng có ba trận!

Trong tám đội xe, chỉ có bốn đội xe thành công vượt qua vòng loại mới có cơ hội tiến vào vòng chung kết.

Vòng chung kết tổng cộng có hai trận, áp dụng chế độ đào thải thứ hạng cuối, một trận đấu cuối cùng, đội tới đích đầu tiên sẽ thắng.

Trước đó, Quý Lâm Uyên đã liên tục giành giải quán quân bốn lần.

Mà trước anh ta, quán quân vẫn luôn thuộc về đội xe Hắc Mã.

Lần này, đội xe Hắc Mã do Lục Diễn Chi tự mình ra sân, khí thế của tất cả thành viên trong đội tăng cao, có vẻ như không đoạt lại quán quân thề không bỏ qua.

Chẳng mấy chốc, vòng đấu loại kết thúc.

Đội xe Hắc Mã tiến vào vòng trong không có gì đáng ngạc nhiên.

Cùng vào vòng trong còn có Quý Lâm Uyên đại biểu cho đội Phi Ưng và hai đội xe khác.

Trận chung kết sắp diễn ra.

Trong phòng nghỉ, các thành viên trong đội vẫn luôn chuẩn bị thư giãn gân cốt cho Lục Diễn Chi, một thành viên trong đội bỗng nhiên đi tới nói: “Anh Lục, bên ngoài có người tìm anh.”

Lục Diễn Chi hơi bất ngờ.

“Ai thế?”

Người kia gãi đầu, không biết sao mặt tự nhiên thoáng ửng đỏ.

“Em không quen, nhưng trông xinh lắm.”

Lục Diễn Chi càng bất ngờ hơn.

“Nữ à?”

“Vâng.”

“Để cô ta vào đi!”

Cảnh Ngọc Ninh được người dẫn vào, cô liếc mắt liền thấy được Lục Diễn Chi đang ngồi ở trên ghế.

So sánh với dáng vẻ khi làm đạo diễn, lúc này trông Lục Diễn Chi càng sắc bén hơn, mặc dù đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua giống như bên trong vẻ lạnh lùng, sắc bén lại che giấu một anh chàng thiếu niên đầy nhiệt huyết vậy.

Môi cô hơi cong lên, bình tĩnh đi tới trước mặt ông ta và giơ tay ra mỉm cười nói: “Đạo diễn Lục, đã lâu không gặp.”

“Là cô à?”

Lục Diễn Chi kinh ngạc.

Ông ta nhận ra Cảnh Ngọc Ninh.

Năm năm trước, trong cuộc thi tuyển sinh của Mỹ viện Hoàng Gia, lúc đó ông ta làm giám khảo đã xem qua tác phẩm của cô gái này.

Khi đó ông ta kinh ngạc tới ngây người. Nhưng sau lại lại có tin tức Cảnh Ngọc Ninh sao chép bùng nổ, còn ăn cắp tác phẩm của em gái nên bị hủy bỏ tư cách.

Cho dù ông ta thấy rất đáng tiếc, nhưng quy tắc của cuộc thi còn đó, ông ta cũng không thể nói gì hơn. Sau đó ông ta làm việc bận rộn, không tiếp tục quan tâm tới chuyện này nữa.

Lại không ngờ, hôm nay bọn họ lại gặp mặt ở đây.

Một lát sau, ông ta rốt cuộc vẫn mỉm cười lịch sự, đứng dậy bắt tay cô.

Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nói: “Đạo diễn Lục có thể còn nhớ rõ tôi, thật sự khiến cho tôi thấy rất vinh dự.”

Lục Diễn Chi cười rất miễn cưỡng.

“Hôm nay cô tới tìm tôi có việc gì sao?”

“Ông yên tâm, tôi không phải đến tìm ông vì chuyện năm năm trước, cho dù tôi thực sự cảm thấy rất oan uổng, nhưng vật đổi sao dời, chẳng ai muốn cứ nắm lấy mấy chuyện vừng nát, kê thối mãi không tha, đúng không?”

Lục Diễn Chi khẽ nhíu mày, đang muốn nói gì đó, nhưng Cảnh Ngọc Ninh đã nói trước.

“Tôi nghe nói lần này đội xe Hắc Mã muốn tranh giải quán quân?”

Nhắc tới điều này, mọi người xung quanh lập tức chấn động.

Sự chú ý Lục Diễn Chi cũng thành công bị cô chuyển đi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh, trầm giọng nói: “Vậy thì thế nào?”

Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.

“Đạo diễn Lục, có thể tôi nói lời này không được lịch sự lắm, nhưng sự thật đúng là như vậy, Hắc Mã muốn tranh đoạt giải quán quân là hi vọng thật sự xa vời.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống.

Có người tức giận nói: “Còn chưa thi đấu, dựa vào đâu mà cô nói vậy chứ?”

“Đúng vậy! Tôi thấy cô là cố ý đến gây chuyện, cô có tin chúng tôi lập tức đuổi cô ra ngoài hay không?”

Cảnh Ngọc Ninh cong môi, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không vội liếc nhìn mọi người xung quanh.

Sau đó, cô mới chậm rãi phân tích nói: “Trận thi đấu của đạo diễn Lục lần trước là cách đây bốn năm, lúc đó đáng tiếc kém 0,5 giây lại thua Quý Lâm Uyên, bị anh ta cướp mất danh hiệu Thần Xe, sau đó vẫn không tham gia trận thi đấu nào nữa. Trong bốn năm này, Quý Lâm Uyên liên tiếp giành được giải quán quân, Hắc Mã còn muốn đoạt lại danh hiệu vô địch nên cố gắng luyện tập về kỹ thuật lái xe. Tôi biết đạo diễn Lục cũng vẫn chăm chỉ luyện tập, tốc độ còn từ 2 phút 3 giây giảm đến 1 phút 54 giây. Không thể không nói, ở trong đường đua bốn cây số này, đây chính là một thành tích làm người ta rất thán phục. Nhưng ngài có biết thành tích tháng trước của Quý Lâm Uyên khi tham gia thi đấu ở nước ngoài là bao nhiêu không?”

Sắc mặt Lục Diễn Chi thoáng biến đổi.

Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười gằn từng chữ một: “1 phút 48 giây.”

Tất cả mọi người ở đó đều hít sâu một hơi.

Cho dù chỉ chênh lệch sáu giây ngắn ngủi nhưng tất cả mọi người biết, muốn tranh thủ được sáu giây này lại không dễ dàng tới mức nào.

Đến trình độ hàng đầu như bọn họ, gần như mỗi người đều đã khai thác tiềm lực của mình đến mức cao nhất, muốn tranh thủ hơn nữa thì gần như không thể nào làm được.

Nhưng 1 phút 48 giây, điều này cũng quá biếи ŧɦái đi!

-------------------