Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 74

Tuy rằng Yến Khôn đã sớm thích ứng với định luận

“thỉnh thoảng Tư Không Dịch sẽ làm vài chuyện như con thiêu thân”, nhưng dù hắn bổ não thế nào cũng không ngờ có ngày hắn sẽ phải đến cục cảnh sát đón người.

Tuy cục trưởng Lưu đã nói cho Yến Khôn biết Tư Không Dịch chỉ là nhân chứng cho lời khai, nhiều nhất một giờ là có thể đi được, nhưng Yến tổng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cục cảnh sát.

Lúc Yến Khôn thấy Tư Không Dịch, cậu đã cho lời khai xong, đang cầm cốc cà phê hòa tan nói chuyện với đội trưởng Triệu. Hắn cũng coi như quen biết Tư Không Dịch, dù là lần đầu tiên Tư Không Dịch triệt phá ổ mại da^ʍ, hay là lần thứ hai cứu Trương Đồng Đồng và Chung Nhạc Nhạc đều do đội trưởng Triệu phụ trách. Thế nên lần này Tư Không Dịch lại làm việc tốt một lần nữa, cứu được một sinh viên sắp nhảy lầu, đội trưởng Triệu vô cùng sảng khoái xem Tư Không Dịch thành đội viên ngoài biên chế của bọn họ, còn trao đổi cách liên lạc với nhau.

“Tiểu Dịch à, tôi thấy cậu đúng là có thể chất cát tường, gặp dữ hóa lành nha, chuyện gì cũng vậy, chỉ cần có cậu tham dự vào là cuối cùng đều có kết quả không tồi. Tôi nghĩ cậu có thể làm nhân viên ngoài biên chế của chúng tôi được đó, hơn nữa Đại Hoàng, Đại Hoa nhà cậu cũng siêu cừ, không có việc gì thì để chúng đến cục cảnh sát ngồi một lát, chúng có thể huấn luyện đám chó con ngốc nghếch kia.” Đội trưởng Triệu cười tủm tỉm nói với Tư Không Dịch.

Cậu nhìn hắn rồi nói: “Thôi, tôi không muốn làm khách quen của cục cảnh sát đâu. Lại không trả tiền, tôi còn phải nuôi cả đại gia đình, không có thời gian đến đâu.”

Đội trưởng Triệu “ha” một tiếng: “Sao lại nói vậy? Cậu đến đây cũng là cống hiến cho xã hội mà! Cậu nhìn xem, cậu vừa mới cứu được một thanh niên bị trượt chân nha, chẳng lẽ chuyện này không quan trọng hơn việc đóng phim sao?”

Tư Không Dịch lười nói chuyện với vị đội trưởng toàn thân đều tỏa ra hơi thở lưu manh lẫn tinh anh này. Lúc này cậu không nói gì ngồi đó, Yến Khôn vừa vào cửa và Hình Lưu Vân ngồi cạnh cậu bỗng đồng thời mở miệng.

“Tôi thấy đóng phim rất quan trọng, không hiểu thì câm miệng.”

“Bây giờ Tiểu Dịch còn là sinh viên, đương nhiên phải lấy việc học làm trọng.”

Hai câu này cùng phản bác đội trưởng Triệu, bảo vệ Tư Không Dịch, nhưng giọng điệu lại khác hẳn nhau. Tư Không Dịch vừa ngẩng đầu liền thấy Yến Khôn đang kéo lỏng cà vạt, vẻ mặt hắn có chút tối tăm… Còn bên cạnh?

Cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, hơi giật mình phát hiện Hình Lưu Vân luôn mang gương mặt mỉm cười, thế nhưng lúc này trên mặt không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm phía trước, theo ánh mắt của hắn, đó chính là đang nhìn Yến Khôn.

“… Ế?”

Tư Không Dịch bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ không khí trong phòng như ngưng đọng lại. Thật giống có thứ gì động một cái liền bùng nổ, cậu phải nói gì đó mới được!

“Ừm, Yến tổng, sao anh lại đến đây?” Tư Không Dịch quyết định chào hỏi đại ma vương trước.

Yến đại ma vương nghe thế lộ ra một nụ cười thắng lợi, đang muốn mở miệng, Hình Lưu Vân lại thản nhiên nói tiếp: “Yến tổng bận như vậy mà lại đến đây, không đến mức vì chuyện của tôi và Tiểu Dịch ở đại học Bắc Kinh đó chứ.”

Yến Khôn nghe thế, nụ cười nhạt đi, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên, sau đó khóe miệng hắn hơi giương lên: “Chuyện ở trường đại học tất nhiên cảnh sát sẽ xử lý, tôi đến mang nghệ nhân của tôi ra khỏi đây, dù sao nhìn Weibo một cái là hai người sẽ hiểu, tên nhóc có thể chất lên top nào đó lại được lên hot search nữa rồi. Chuyện này mà không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy.”

Hình Lưu Vân mấp môi: “Bây giờ còn đang là giờ học, cách xử lý tốt nhất chính là trở về đi học bình thường.”

Yến Khôn không đồng ý chút nào: “Nếu cậu hoạt động đầu óc nhiều một chút thì sẽ biết, nếu bây giờ quay lại học, cậu ta sẽ bị một đám người vây quanh, sau đó bị mấy người ngồi lên đôi mách cầm di động tới chụp, tôi không nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất đâu.”

Hình Lưu Vân đứng lên khỏi chỗ ngồi, lúc này Tư Không Dịch hơi kinh ngạc phát hiện, Hình Lưu Vân mà cậu vẫn

luôn cho là gầy yếu thế nhưng cao xấp xỉ Yến Khôn, mà ngay cả khí thế khiến người khác kinh sợ cũng không kém Yến tổng bao nhiêu.

Tư Không Dịch: “…” Lại cảm thấy không khí ngưng trọng lần nữa, cậu phải nói gì đó mới được!

“À, Lưu Vân, tôi thấy Yến tổng nói rất đúng, tôi không thích hợp quay về trường học. Cám ơn cậu sáng nay đã giúp tôi kéo người lên, không thì tôi phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo đàn anh kia lên được.” Lúc này cậu chọn Hình Lưu Vân để nói chuyện trước.

Nhưng Hình Lưu Vân nghe thế, cúi đầu quay sang nhìn Tư Không Dịch, ánh mắt kia dường như mang theo một phần không vui và hai phần thất vọng: “Dù muốn về trước, tôi vẫn nghĩ cậu tốt nhất không nên đi ra cùng anh ta. Cậu đã lên top Weibo, chẳng lẽ còn muốn lên thêm lần nữa?”

Tư Không Dịch á một tiếng, Yến Khôn đã cười lạnh nói: “Vì sao cậu ta không thể ra ngoài với tôi? Tôi cũng không phải là một tên giấu họ giấu tên không thể gặp người.”

Hình Lưu Vân không cảm xúc cười đáp: “Chỉ cần anh nghĩ sau này Tiểu Dịch bị đám fan cuồng nhiệt của anh tấn công là chuyện tốt, thì tôi không còn lời nào để nói.”

Tư Không Dịch lập tức nhớ đến đám bà xã hung tàn của Yến tổng.

Sau đó cậu nhìn tư thế như muốn bước lên một bước choảng nhau của hai người kia, bỗng nhiên lau mặt một cái, mệt tâm quá. Lúc này thật mong có Chúa cứu thế kéo cậu ra khỏi đây quá. Cậu chỉ muốn yên tĩnh mà thôi, khó đến vậy sao?

Dường như ông trời cũng nghe thấu tiếng kêu gào trong lòng của Tư Không Dịch, Khổng Triệu ba bước thành hai bước vọt vào, nhìn thấy Tư Không Dịch liền nhẹ nhàng thở ra: “Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, hẳn là muốn phỏng vấn cậu, lát nữa chúng ta sẽ nói rõ chuyện hôm nay trên Weibo chính thức của cậu. Không cần xen vào những chuyện khác.”

Khổng Triệu nói với Tư Không Dịch xong nhìn về phía đội trưởng Triệu: “Triệu đội, đã ghi chép xong rồi phải không? Bây giờ tôi dẫn Tiểu Dịch đi được chưa?”

Lúc này đội trưởng Triệu mới kịp phản ứng, trực giác đặc biệt sắc bén gật gật đầu: “Chúng tôi ghi chép xong rồi, Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân có thể đi. Về phàn nam sinh kia, còn cần hỏi vài câu nữa. Mọi người đi trước đi.”

Thế là Khổng Triệu trực tiếp lôi kéo Tư Không Dịch rời đi. Mà chuyện làm cậu và đội trưởng Triệu kinh ngạc chính là, từ đầu đến cuối Khổng Triệu không hề nhìn đến hai ông thần đang giằng co bên kia! Đội trưởng Triệu nhịn không được lắc đầu cảm thán, người đại diện này cũng không phải hiền lành gì nha! Thế nhưng bây giờ hai vị này còn muốn quậy cái gì nữa đây? Dựa theo tính cách dỗi trời dỗi đất thường ngày của hắn, tuyệt đối muốn quẳng hai người này ra ngoài, nhưng trực giác cho hắn biết, dù là quẳng ai, kết quả của hắn cũng sẽ là cuốn gói rời đi.

Đội trưởng Triệu: “…” Thôi, mặc kệ bọn họ trừng nhau ở đây đi, hắn còn phải đi bắt mấy tên khốn nạn mà!

Chờ sau khi đội trưởng Triệu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Yến Khôn và Hình Lưu Vân, Yến Khôn nhìn Hình Lưu Vân, bỗng nhiên mở miệng: “Đại thiếu gia thiên tài nhà họ Hình, sao lại rảnh rỗi hạ mình đến đại học Bắc Kinh học những tri thức đã sớm nắm giữ?”

Hình Lưu Vân nghe thế mỉm cười, lùi ra sau hai bước: “Tuy đã học những thứ nên học, nhưng cứ trạch ở nhà cũng không tốt, phải ra ngoài quen biết bạn bè, từng trải một ít chuyện mới trưởng thành được, không phải sao? Nếu không tôi làm sao có thể đuổi theo, hoặc vượt qua những người càng lợi hại hơn?”

Yến Khôn dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Cậu đã được bạn bè đồng trang lức công nhận là

“yêu nghiệt”,

còn muốn đuổi theo ai?”

Lần này Hình Lưu Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng nâng mắt nhìn Yến Khôn. Đáp án thật sinh động.

Yến Khôn bỗng nhiên bật cười, còn cười to. Ngay sau đó, hắn giơ tay vuốt tóc trên trán ra sau, hai mắt sau thấu kính ánh lên tia sáng lợi hại, sắc bén như sói: “Nhóc con. Gan lắm.”

Hình Lưu Vân cười khẽ một tiếng, sau đó nụ cười bỗng biến mất tăm, ánh mắt trở nên thô bạo và âm trầm: “Người không có can đảm thì không bằng làm hắn chết đi.”

Yến Khôn vươn tay chạm nhẹ vào Hình Lưu Vân: “Vậy ông đây chờ xem thủ đoạn của cậu. Nhưng nói trước, nếu cậu động đến người không nên động, cậu cũng có thể đi tìm chết.”

Hình Lưu Vân không e ngại chút nào: “Còn chưa biết hươu chết về tay ai. Yến tổng, không nên quá tự phụ mới tốt.”

Yến Khôn đẩy nhẹ mắt kính, gương mặt khôi phục vẻ tao nhã như cũ, hắn nhìn Hình Lưu Vân thật sâu rồi mới xoay người rời đi, người hắn thích đã đi rồi, không nên lãng phí thời gian trên người mà hắn ghét. “Tôi cực kỳ không thích cậu, cẩn thận đó.”

Hình Lưu Vân nhìn bóng dáng Yến Khôn rời đi, vẻ mặt vẫn hung ác nham hiểm như trước: “Cũng vậy.” Sau đó hắn yên lặng quay đầu nhìn camera giám sát trên trần nhà, mặt không thay đổi cầm áo khoác rời đi.

Nhóm cảnh sát trong phòng quan sát: “!!”

“Má ơi! Ánh mắt tên kia thật đáng sợ!”

“Đâu chỉ đáng sợ! Phải là kinh khủng a! Nhưng khí thế của Yến tổng cũng hù chết người nữa! Cảm giác giống như hai ma vương đáng sợ đang giằng co!”

“Thoạt nhìn quan hệ hai người rất không tốt. Mỗi một câu đều giống như đang uy hϊếp muốn gϊếŧ chết đối phương!”

“Chứ còn gì nữa, cậu xem tình cảnh trước đó sẽ biết, hai người bọn họ không chỉ muốn gϊếŧ chết đối phương, mà hình như đều có cảm tình với Tư Không Dịch! Đúng là muốn chết người a!” Một nữ cảnh sát ôm ngực nói: “Tôi thấy được hiện trường Tu La của tam giác tình yêu a!!”

Đội trưởng Triệu nhịn không được trực tiếp gõ đầu nữ cảnh sát kia: “Câm miệng! Sao cái quái gì vào miệng cô cũng thành chuyện gay thế hả! Chúng ta không đắc tội nổi ai trong hai người kia đâu! Bây giờ đi lấy khẩu cung cho tôi! Nam sinh kia nói hắn không muốn nhảy lầu, là có người muốn gϊếŧ hắn, không chừng vụ án này có liên quan đến vụ tự sát ở đại học công nghệ kia.”

Thế là nhóm cảnh sát tan tác như chim muông, trước khi đi, nữ cảnh sát kia còn ráng nói thêm một câu: “Triệu đội, rốt cuộc em đã thấy được nhân vật anh hùng còn dỗi trời dỗi đất hơn anh rồi, cũng không biết trong hai người ai lợi hại hơn nhỉ.”

Đội trưởng Triệu hừ một tiếng không nói gì, hắn nhớ lại ánh mắt và ngữ khí nói chuyện của hai người kia. Đội trưởng Triệu cười lạnh trong lòng, hai người không ai là thứ tốt. Nếu nhất định phải chọn một, thì chỉ có khác biệt về “nhân tính” mà thôi. Một người thì có giới hạn cuối cùng, còn tên kia…

Đội trưởng Triệu đè nén bất an trong lòng, loại ánh mắt hung ác, nham hiểm, vô tình như vậy, thật sự làm hắn không thể không nghĩ nhiều.

Tư Không Dịch được Khổng Triệu giải cứu ra ngoài, sau khi tránh thoát một đám phóng viên, cậu ngồi trên xe cảm thán với người đại diện: “Anh Khổng, anh đúng là quá lợi hại! Hoàn cảnh đáng sợ như thế mà anh có thể hold được! Em bắt đầu bội phục anh rồi đó!”

Khổng Triệu nhíu nhíu mày: “Có rảnh ở đây nói này nói nọ, không bằng nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào nói rõ chuyện này! Trên mạng đang đoán lung tung, fan của cậu cũng đang lo lắng cho an nguy của cậu.”

Tư Không Dịch nghe thế gật gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra biên tập bài đăng. Sau khi viết xong cậu đưa cho Khổng Triệu xem trước, sau khi hắn gật đầu cậu mới đăng lên.

@Tư Không Dịch thích náo nhiệt V:

Các fan và những người mê bát quái thân mến, tôi không có chuyện gì. Chỉ là sáng nay rời giường bỗng nhiên tâm trạng không yên, sau đó Đại Hoa và Tiểu Bạch cứ kêu chít chít ngoài cửa, thế nên tôi chạy ra ngoài, sau đó chúng nó dẫn tôi chạy thẳng một đường lên sân thượng, đến nơi tôi liền thấy một bạn học gần như sắp ngã xuống, thế là tôi xông lên cứu người. Chuyện sau đó thì mọi người biết rồi đó, cảnh sát đã lập hồ sơ vụ này, tôi không thể nói tình hình cụ thể. Thế nhưng tôi đúng chỉ là trùng hợp thôi, may mà có Đại Hoa và Tiểu Bạch, tôi hẳn nên mua cá hồi và hạt dưa thưởng cho tụi nó mới được.

@Yêu Tư Không yêu bát quái:

Không sao là tốt rồi! Moa moa moa! Còn tưởng anh bị oan chuyện gì đó, làm chúng em nhảy dựng luôn.

@Sủng vật khống:

A a a, cục cưng dễ thương lại lập công lớn rồi! Không được, tôi không kiềm chế được, phải gửi thức ăn ngon cho công chúa và Tiểu Bạch mới được!

@Càng nghĩ càng thấy sợ:

@ Tư Không Dịch thích náo nhiệt V, có thể tiết lộ thêm một chút được không? “Bạn học trên sân thượng sắp ngã xuống”

là sao? Hắn ta muốn tự sát hay bị người hại? Cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản nha!

Đối với fan mồm năm miệng mười nghi vấn, Tư Không Dịch cũng không trả lời. Lúc này cậu đang gửi tin nhắn Wechat cho đội trưởng Triệu.

Tư Không Dịch:

Đội trưởng Triệu, ngài có hỏi được gì không? Nam sinh kia bị người ta hại phải không? Nếu hắn không nói đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể cung cấp manh mối khác, nhưng hy vọng đội trưởng Triệu đừng rút dây động rừng, cũng đừng hỏi tôi có tin tức này từ đâu.

Đội trưởng Triệu bên kia gần như trả lời trong vòng một giây: Được, cậu nói đi.

Tư Không Dịch: Buổi sáng lúc phát hiện Ngô Kỳ tử vong, có một nữ sinh hét lên rồi bỏ chạy, Đại Hoa đã đuổi theo cô ta. Cô ta tên là Lâm Văn Văn, hình như biết chuyện gì đó, là sinh viên khoa nghệ thuật đại học Bắc Kinh. Anh có thể đi điều tra.

Đội trưởng Triệu nhìn tin nhắn Wechat, hai mắt hơi nheo lại, nhanh chóng trả lời: Được, nếu là manh mối quan trọng, xong việc sẽ thưởng cho cậu. Thế nhưng cậu thật sự không cân nhắc đến việc làm nhân viên ngoài biên chế cho chúng tôi sao?

Tư Không Dịch trả lời hai chữ: Ha hả.

Chuyện tiếp theo cứ giao cho đội trưởng triệu là được, tin là không lâu sau sẽ có thu hoạch. Hiện tại Tư Không Dịch đang suy nghĩ, cậu có nên để lộ chuyện ba ngày này, tối nào Lâm Văn Văn cũng đến hội sở tư nhân kia không? Cậu đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét thất thanh.

Tư Không Dịch giật mình nhìn qua, liền thấy người đại diện vừa rồi còn rất nghiêm chỉnh lộ ra vẻ mặt hỏng mất nhìn cậu: “Trời đất ơi! Vừa rồi Yến tổng cũng ở trong cục cảnh sát hả?!”

Tư Không Dịch trợn to hai mắt: “Anh không biết sao?!”

Khổng Triệu: “…” Hắn cảm thấy khó mà giữ được tiền lương tháng này rồi.

Tư Không Dịch: “…” Trách không được anh có thể bình tĩnh như vậy, thì ra là trực tiếp làm lơ hiện trường Tu La sao?

Vừa nghĩ đến hiện trường Tu La, Tư Không Dịch cảm thấy sau này sẽ phải lần lượt đối mặt với Yến Khôn và Hình Lưu Vân, lập tức cả người đều không khỏe.

Tại sao hai người không thể ở chung hòa bình chứ? Rõ ràng đều là người tốt mà?

__________________________________

Trong vụ An Nhạc Hương có nhắc đến cục trưởng Triệu là cục trưởng bên cục cảnh sát phía tây thành phố. Còn ở đây đội trưởng Triệu là đội trưởng đội hình sự dưới quyền của cục trưởng Lưu, cục cảnh sát Bắc Kinh. Nhìn cách xưng hô thì đội trưởng này cũng trẻ hơn ông cục trưởng Triệu kia, sau một hồi xoắn xuýt thì tui nghĩ là hai người khác nhau. Vậy nha.