“Thì ra là thế.” Hắn nắm lấy tay đặt trước ngực của thiếu nữ đang ngủ li bì, nhẹ giọng thì thầm, “Nếu nàng còn sống, nàng nhất định muốn ta giúp hắn, đúng không?”
Trước mắt như lại thấy hình dáng nàng ở trước mặt hắn cười gật đầu, dù sao thật lâu trước kia, nàng thích đứa nhỏ Thanh Ngọc này như vậy.
Hắn phát ra một tiếng thở dài, sau khi hôn nhẹ lên khóe môi lạnh lẽo của nàng, lấy ra hạt châu trong suốt mà nàng nắm ở trong tay, trong tiếng thở dài của hắn, thân thể của nàng chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một bộ xương khô.
Hồng nhan bạch cốt, chỉ như chớp mắt thoáng qua.
Hắn nói: “Ngươi không phải muốn Băng tinh quả sao?”
Tiếu Tiếu nhìn Băng tinh quả mà tay hắn đưa qua, chậm chạp không chịu nhận, nàng áy náy nói: “Ta không nghĩ tới muốn như vậy…”
“Ngươi phải hiểu được, có bỏ mới có được.” Hiểu được cũng sẽ để mất đi, mười sáu năm trước, hắn đã hiểu được đạo lý này, hắn lại cười khẽ nói: “Dưới núi có người đangchờ ngươi.”
Tiếu Tiếu mê mang trong chớp mắt, nhưng rất nhanh lại liên tưởng đến một người nam nhân, nàng đã không có được niềm vui như khi mới đến, ngược lại nói: “Vậy ngươi làm sao đây?”
“Ta nên như thế nào, thì sẽ như thế đấy.” Mặt mày hắn giãn ra, khiến cho người ta thấy được sự thoải mái của hắn.
Tiếu Tiếu cuối cùng tiếp nhận Băng tinh quả đó, nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, “Đại thúc… ta về sau sẽ đến tìm ngươi.”
Hắn không nhìn nàng, chỉ là sắc mặt bình thản nhìn bộ hồng y xương khô, cười thản nhiên nói: “Ngươi nên rời đi.”
Nàng xoay người, chậm rãi đi khỏi động băng, đứng trước cửa động, nàng lại khôngnhịn được mà quay đầu nhìn thoáng lại, ngoại trừ tuyết mịn theo tiếng gió tiến đến,không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Mang theo một phần cảm xúc mất mát từ đáy lòng mà chính nàng cũng không hiểu rõ, nàng nắm chặt cổ áo, đi theo đường cũ mà xuống núi, chỗ cách chân núi không xa, có một người đã đợi nàng thật lâu, người nọ cao lớn vững chãi, trường bào màu đen khép kín khiêm tốn, nhưng cũng không giấu được hơi thở lãnh đạm trong trẻo khắp người của hắn, trên người hắn phảng phất như có một bức tường, ai cũng không thể đến gần hắn.
Nhưng khi thiếu nữ kia chạy tới nhào vào lòng hắn, bức tường đó sụp đổ.
Tiếu Tiếu phủi tuyết lạc trên vai hắn, trách cứ nói: “Thân thể ngươi không tốt, sao lại chạy đến đây?”
“Nếu ngươi không một mình bỏ nhà trốn đi, ta cũng không chạy đến đây.” Lông mi cong dài hạ xuống, trong đáy mắt lộ ra sự bất lực thật sâu, “Tiếu Tiếu, ta đã nói ngươi đã trưởng thành, không nên ôm ta như vậy.”
Thanh Ngọc vừa đem người đẩy ra, nàng lại dính tới, “Nơi này thật lạnh, ôm ngươi ấm áp hơn một chút.”
“Tiếu Tiếu…”
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, ngươi mỗi ngày đều gọi ta như vậy, sao thế nào cũng khôngthấy ngươi cười một cái?” Nàng bĩu môi đưa tay ra, như tranh công mà nói: “Nhìn xem ta đem về cái gì?”
Thanh Ngọc hơi giật mình, tiện đà trầm giọng nói: “Hắn thế mà cho ngươi.”
“Thanh Ngọc, ngươi quen biết đại thúc áo trắng kia sao?” Nàng nghi hoặc.
Sau khi im lặng một lát, hắn vuốt đỉnh đầu nàng nói: “không biết.”
“Ừm…” Tiếu Tiếu không nghi ngờ hắn, nhưng nàng lại lộ ra sắc mặt ốm yếu.
Thanh Ngọc hỏi: “Sao vậy?”
“Ta chỉ là nhìn thấy bộ đàng yêu thương thê tử của hắn như vậy, trong lòng nghĩ, muốn ngươi có thể yêu ta giống như hắn yêu thê tử mình, ta đây chết cũng…”
“Nói bậy bạ gì đó!” Thanh Ngọc cầm lấy cổ tay nàng quát nhẹ.
Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn như vậy, không khỏi sinh ra một chút sợ hãi, “Thanh, Thanh Ngọc… ngươi dọa ta…”
Nàng giống như sắp khóc thành tiếng, Thanh Ngọc ngừng lại, trước đây nàng vừa khóc hắn sẽ đầu hàng vô điều kiện, nhưng lần này hắn không có, hắn nặng nề kéo nàng vào lòng, đè thấp giọng mà nói: “Tiếu Tiếu, ngươi nghe cho kỹ, ta vĩnh viễn sẽkhông đối xử với ngươi giống như hắn.”
“Tại sao?” Nàng đáng thương ngẩng đầu, “Ngươi không thích ta sao?”
Bởi vì hắn tình nguyện làm chính mình bị thương, cũng sẽ vĩnh viễn không bước lên con đường bức tử nàng.
Thanh Ngọc không thích biểu tình như muốn khóc này của nàng, hắn cúi đầu, cuối cùng không thể kìm nén mà hôn nhẹ lên môi nàng, cho dù hành động thân mật này sẽ làm hắn không khống chế được mà muốn càng nhiều hơn, hắm mềm dịu nói: “Ngươi sẽ trường mệnh trăm tuổi, chúng ta cùng bọn họ, vĩnh viễn cũng không giống nhau.”
“Ừ…” Nàng đỏ mặt, trong đầu đều là bọt khí hạnh phúc, choáng váng hồ đồ cái gì cũng không thể suy nghĩ, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Thanh Ngọc nở nụ cười thoáng qua, “Chúng ta về nhà.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Hắn nắm lấy tay nàng đi trên mặt đất băng giá, lưu lại một chuỗi dấu chân trên mặt tuyết, rất nhanh bị gió tuyết giấu đi.
không lâu sau khi một nam một nữ này rời đi, bỗng nhiên một âm thanh cực lớn vang lên, giữa gió tuyết đầy trời, chỉ thấy núi tuyết cao lớn sụp đổ, tiếng gió vù vù, cực kỳ giống như khóc thảm, rất nhanh, gió tuyết vùi lấp, hết thảy lại trở lại yên bình như cũ.
Chỉ là tuyết ở Bắc vực, hình như lại rơi càng nhiều.
…
Tại bệnh viện tốt nhất ở thành phố A, trong một gian phòng bệnh, bác sĩ và y tá đã bận rộn hồi lâu, khi trên máy móc cuối cùng cũng biểu hiện tim của bệnh nhân đập vững vàng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Khi những người khác từ từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, người đàn ông trung niên rốt cục không nhịn được mà nắm lấy áo của nam thanh niên, ông rống giận, “Tôi nói rồi, phương pháp của cậu không dùng được!”
Nam thanh niên thân hình gầy yếu chậm rãi bẻ ra tay trên áo mình, bên ngoài hắn khoác một lớp áo blue trắng của bác sĩ, bên trong là một chiếc áo sơ mi, hiện tại hắnđang sửa sang lại cái áo hơi nhăn của mình, không nhanh không chậm nói: “cô ấy sẽkhông sao.”
Bộ dạng bình tĩnh của hắn, làm cho người đối diện nổi cơn giận dữ, “Con gái của tôi suýt chút nữa đã chết!”
“Tôi sẽ không để cho cô ấy chết.” Hắn lịch sự nho nhã nói xong, khóe miệng tạo nên một nụ cười nhẹ cực kỳ đẹp mắt, chỉ là khi không có ai nhìn đến, đáy mắt lạnh lẽo kia chậm rãi hiện lên sự âm trầm, hắn còn không dây dưa đủ với cô ấy, làm sao có thể làm cho cô ấy cứ thế mà chết đi đây?