Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 176: Phiên ngoại Âu Tuân

Ngày mười hai tháng tư, trời trong.

Chứng ham muốn tình dục, đây là kết quả của bác sĩ.

Lúc nghe được kết quả này, tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn là chứng bệnh tâm lý này, tôi chỉ phát tác khi nhìn thấy cô ấy.

Bác sĩ nói tôi cần trị liệu tâm lý, vì nếu bệnh trở nên nghiêm trọng sẽ dẫn đến rất nhiều hành vi không lý trí, tôi cự tuyệt, bởi vì đối với một cô gái mà mình ghét, tôi sẽ không tiêu phí nhiều lực chú ý trên người cô ấy.

Đúng vậy, Hạ Phong Quang là cô gái mà tôi ghét.



Ngày mười tám tháng tư, trời trong.

Từ ngày xảy ra chuyện ở trên cầu đã qua bảy ngày, từ lúc nhận được báo cáo bệnh tâm lý đã qua sáu ngày.

Hôm nay tỉnh lại, trên giường ẩm ướt như cũ, giấc mơ của tôi vẫn khôngchút thay đồi, giấc mơ tốt đẹp đó… quỷ dị đến mức khiến tôi phải trầm mê.

Tôi phá giải mật mã máy tính của Quách Minh, trong thư mục tư liệu học tập, tôi rõ ràng nhìn một lần qua hết video trong đó, động tác thô lỗ của đàn ông, phụ nữ thì cố ý rên la khiến tôi thấy cực kỳ không thú vị.

Tôi không rõ, Hạ Phong Quang cũng là con gái, thân thể của cô ấy cũng cùng một cấu tạo như những người đó, không có gì khác nhau, tôi khônghiểu sao chỉ có ảo tưởng tình dục đối với cô ấy, cho dù chỉ là trong mơ, cũng có thể khiến tôi vô cùng hưng phấn.

Tất cả chuyện này, khẳng định đều tại chứng ham muốn tình dục.



Ngày hai mươi tháng tư, trời âm u.

Tôi yêu giấc mộng này.

Trong mộng da thịt của cô ấy nõn nà như vậy, tiếng kêu cũng êm tai đến thế.

Tôi không có lý do gì cự tuyệt giấc mộng thoải mái này.



Ngày hai mươi ba tháng tư, trời âm u.

Tôi khiến cô ấy khóc.

Tôi không phải cố ý.

Tại sao cô ấy lại tốt bụng như vậy mà giúp tên đó?

Tôi ghen tị.

Cực kỳ ghen tị.

Nhưng mà tôi hối hận, bởi vì cô ấy khóc.

cô ấy không phải một cô gái hư hỏng.

cô ấy là bí mật khó nói nhất ở trong lòng của tôi.



Ngày hai mươi tư tháng tư, trời âm u.

Tôi thay đổi tất cả các trang web, bất kỳ ai mở web ra đều nhìn thấy những chuyện cô ấy đã không làm, cô ấy là bị oan uổng.

Người oan uổng cô ấy, còn có tôi.

cô ấy sẽ vui vẻ sao?

cô ấy muốn Bích Lạc Hoa, cô ấy muốn Sóc bạc, tôi đều có thể cho cô ấy.

Quách Minh nói con gái thích hình trái tim gì gì đó, cho nên tôi đem mấy thứ này xếp thành hình trái tim.

cô ấy sẽ thích chứ?

….

Ngày hai mươi lăm tháng tư, trời trong.

cô ấy không vào game.



Ngày hai mươi sái tháng tư, trời trong.

cô ấy không vào game.





Ngày ba mươi tháng tư, trời mưa.

Hôm nay, tôi không nhịn được mà trộm nhìn lén cô ấy.

Tôi khống chế camera máy tính của cô ấy, máy tính đối diện giường.

cô ấy mặc váy ngủ, nằm ở trên giường đang nhìn một quyển sách, cô ấy bỗng nhiên nghiêng người một chút, lấy tay chống đầu nằm nghiêng, bởi vì tư thế nên dưới váy ngủ màu trắng, trước ngực cô ấy có một rãnh nhỏ như ẩn như hiện, tôi muốn sờ vào đó, bởi vì tôi rất hoài niệm cảm giác cô ấy nằm ở trên người của tôi ngày nào đó.

Đùi của cô ấy cũng lộ ra, thật trắng, giống như bạch ngọc, tôi nhìn thấy một góc màu hồng giữa hai chân cô ấy.

cô ấy mặc quần lót màu hồng, đây là màu sắc ưa thích nhất của cô ấy.

Tôi không nhịn được, ảo tưởng tiếng khóc của cô ấy ở trong mộng, tôi phóng thích ra ở trong tay của chính mình.



Ngày một tháng năm, trời trong.

Hôm nay cô ấy mặc áo liền váy màu vàng, cô ấy thích mặc váy, bởi vì cô ấy mặc váy rất đẹp, đoan trang, còn cười nhẹ, rất đáng yêu.

Tôi muốn cởi cái váy đó ra.



Tháng hai tháng năm, trời trong.

Hôm nay cô ấy ngủ sớm hơn một phút đồng hồ so với bình thường.

Là tâm tình không tốt sao?

Hay là không thoải mái?

Tôi muốn làm cho cô ấy ngủ ở trong lòng của tôi.



Ngày mười ba tháng năm, trời trong.

Tôi hôm nay đi học trước ở lớp học cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng đi, bởi vì hôm nay cô ấy có đến lớp, tôi muốn giúp cô ấy chiếm chỗ ngồi.

Mùi trên người cô ấy thật thơm, so với tưởng tượng của tôi càng muốn khiến người ta say mê.

Người ở đây nhiều lắm, tôi đã khống chế được xúc động muốn ôm cô ấy.

cô ấy viết tên của tôi, viết mấy lần mới đúng, nhưng mà tôi rất thích cô ấy viết, tôi đem tờ giấy đó khóa lại ở trong tủ bảo hiểm.

Bởi vì Chu Liệt, tôi thành công danh chính ngôn thuận có lý do ở cùng một chỗ với cô ấy.

cô ấy ở trước mặt Thẩm Vật Ngôn nói tôi là bạn trai cô ấy, tôi thật vui vẻ.

Tôi sẽ là chồng tương lai của em.



Ngày mười bốn tháng năm, trời trong.

Tôi không thể để cho em biết tôi chính là Nhậm Ngã Hành, tôi muốn giữ kín bí mật này.

Tôi biết em mỗi ngày đều sẽ không ăn sáng, như vậy đối với cơ thể là khôngtốt, tôi muốn làm bữa sáng cho em.

Lần thứ ba mươi bảy làm trứng gà cuốn cùng lần thứ hai mươi tám làm bánh bao rau dưa cuối cùng cũng đạt được trình độ hoàn mỹ nhất, em ấy rất thích.

Tôi quyết định mỗi ngày đều phải vì em làm bữa sáng.

Em rất giỏi ngụy trang bản thân thành bộ dạng rất kiên cường, nghe em nói chuyện với Triệu Tiểu Lục, tôi không nhịn được đem em về nhà, nghĩ muốn em dựa vào tôi một chút, như vậy tôi mới có thể thấy chính mình đối với em là cực kỳ quan trọng.

Tôi hôn em, em rất hưởng thụ, nhưng mà em từ chối động tác muốn tiến thêm một bước của tôi, tôi tôn trọng em, nhưng nắm lấy tay em giải quyết.

Cùng với tự thân giải quyết đúng là khác biệt, phóng thích trong tay em ấy, thoải mái muốn chết.



Ngày mười lăm tháng năm, trời trong.

Em vẫn biết.

Đã biết bí mật mà tôi muốn gạt em.

Em không tin tôi.

Tôi bỗng nhiên không nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Có phải tôi đã sắp chết rồi không?



Ngày mười sáu tháng năm, trời âm u.

Tôi vẫn chưa chết.





Ngày hai mươi tháng năm, trời trong.

Hôm nay tôi dùng dao rạch ra hai vết thương ở trên tay, màu của máu rất đẹp.

Nhưng mà tôi vẫn muốn em.

Muốn thấy em, muốn chạm vào em.



Ngày hai mươi sáu tháng năm, trời trong.

Vết thương rất nhanh đã khỏi.

Tôi nghĩ, miệng vết thương còn lâu mới đủ.

Tôi muốn bắt em nhốt lại.



Ngày hai mươi tám tháng năm, trời trong.

Em muốn xuất ngoại, phải rời khỏi tôi.

không thể…

Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi!



Ngày hai mươi chín tháng năm, trời trong.

Em vẫn trở lại.

Trở lại bên người tôi.

Em nguyện ý bắt đầu một lần nữa với tôi.

Tôi vẫn sống đến giờ.





Ngày mười bảy tháng sáu, trời trong.

Quách Minh vì tìm được công việc, chuyển đến ký túc xá công ty sắp xếp, chúng tôi trả lại phòng thuê. Tôi mua một gian phỏng ở một nhà trọ gần trường đại học, bởi vì Phong Quang cuối cùng cũng đồng ý sống cùng với tôi.

Hôm nay khi chúng tôi kết hôn trong game, Đao Hữu Tâm cũng đến xem lễ, hắn bây giờ sửa tên lại gọi là Đao Vô Tâm, nghe nói thường xuyên đem côgái tên Mộng Quả Nhi đó chặn điểm hồi sinh.

Phong Quang đối với hắn rất có hứng thú, bất quá ta nói cho em ấy thật ra Đao Vô Tâm chính là Chu Liệt, sau đó em ấy đối với hắn không còn hứng thú nữa, em ấy ghét Chu Liệt, tôi rất vui vẻ.

Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng không biết Đao Hữu Tâm chính là em họ của hắn.

Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn, thân phận của ai tôi đều có thể biết.

Phong Quang nói tôi rất lợi hại.

Tối hôm nay ở trên giường tôi sẽ cho em biết cái gì còn lợi hại hơn.

…………………………

Phong Quang kêu lên từ nhà bếp, “Âu Tuân! Chúng ta làm cơm chiều thôi!”

“Được.” Âu Tuân đáp lại, buông bút đứng dậy, đóng lại cuốn nhật ký, vốn muốn để lại trong tủ bảo hiểm, cậu bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Cậu đẩy ngăn tủ ra, phía sau ngăn tủ là một không gian tăm tối, lúc trước cậu mua gian phòng này là vì nhìn trúng cái mật thất này, nghe nói ý muốn ban đầu của người thiết kế là để cho chủ nhà lúc gặp nguy hiểm có thể trốn vào tị nạn.

không gian không nhỏ, một cái l*иg sắt phía trong xếp đầy búp bê màu hồng, nếu có thể bỏ qua chuyện đống búp bê được xếp trong l*иg này, tin rằng mọi người đều thấy đây chỉ đơn giản là để chuẩn bị cho một cô gái nhỏ mà thôi.

Âu Tuân đem cuốn nhật ký để trong l*иg sắt, xoay người đi ra ngoài, đem mọi thứ khôi phục nguyên trạng, khi Phong Quang lần thứ hai kêu tên của cậu, cậu đã từ sau lưng ôm lấy cô.

Có những việc, vĩnh viễn không thể làm cho cô biết được, chỉ cần cô vĩnh viễn đều ở bên người cậu.