Ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm, Hứa Mẫn biết rõ tín nhiệm của bệ hạ với định An công chúa đã tới tình trạng gì, mà trưởng công chúa định An vài lần hồi triều đều nhằm vào nàng, bởi vị định An nhìn Hứa Mẫn không vừa mắt.
“Thì ra là Hạ tiểu thư, mắt bản cung vụng về thế mà không nhận ra tiểu thư.” Đối mặt kẻ địch mạnh, Hứa Mẫn luôn bày ra tư thế của một quý phi rất tốt.
“Ta chưa từng tiến cung, quý phi nương nương không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mẫn đã biết rõ thiếu nữ này không dễ đùa giỡn như bề ngoài của nàng, cho dù lòng nóng như lửa đốt, trên mặt gm vẫn tươi cười sang quý lãnh diễm, “không biết Hạ tiểu thư ngăn bản cung lại là vì cớ gì?”
“Quý phi nương nương dự tính tìm được người rồi đem Tiêu vương đi, hay là trước hồi cung tìm Hoàng đế thúc thúc.”
“Chuyện này có can hệ gì với Hạ tiểu thư?”
“Ta đã nói rồi không phải sao? Quý phi nương nương, ta hiện tại là hôn thê của thế tử, nói cách khác ta là người của thế tử.” Khóe mắt Phong Quang nheo lại, miệng khẽ cong, trên dưới đều là quý khí tao nhã, “Trước đây ta không thể bảo họ thế tử, ta hiện tại ngăn ngươi lại đương nhiên là để bảo hộ thế tử.”
“Bảo hộ?” Hứa Mẫn cười nhạo, “Tiểu thư lấy cái gì mà bảo hộ?”
“Quý phi nương nương cho rằng ta ở bên người phụ thân nên đã chặt đứt liên hệ với mẫu thân? Trong lòng Quý phi đều biết Hoàng thúc thúc của ta mỗi ngày lễ ngày tết đều phái người tặng cho ta rất nhiều thứ, không chỉ là cậu Hoàng đế, còn có thúc thúc nguyên soái Lý Phóng, Tống gia gia Trấn quốc công, Khinh Cừu hầu Phương Giác thúc thúc…”
Hứa Mẫn lén lút xiết chặn khăn tay, người Phong Quang nhắc tới đều là quyền lớn nắm giữ binh mã trong triều, cũng là người mà bệ hạ xem trọng nhất.
“Còn có mẫu thân của ta, mỗi tháng bà đều sẽ viết cho ta một phong thư, quý phi nương nương, ta còn chưa nói với mẫu thân là ta bị Tề Đoan từ hôn đâu, mẫu thân ta rất thích làm việc theo cảm tính.”
Hứa Mẫn nghe ra uy hiếp từ lời nói của nàng, “Tiểu thư rốt cuộc muốn như thế nào?”
“không phải ta muốn như thế nào mà là nương nương muốn thế nào.” Phong Quang mang theo đèn l*иg, từng bước lại gần Mẫn phi, nhẹ giọng cười nói: “Nương nương, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi sẽ không thật sự muốn chen vào cuộc sống của một đôi phu thê, nghĩ rằng người không được yêu mới là kẻ thứ ba chứ? Hơn nữa ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi là nương nương, là nữ nhân của Hoàng đế thúc thúc, tư thông với người là tội lớn, nếu Hoàng đế thúc thúc nếu biết ngươi cùng Tiêu vương còn sinh một đứa nhỏ, ngươi đoán xem Hoàng đế thúc thúc sẽ lựa chọn ban chết cho ai trong hai người hả? Hay là sẽ vui lòng mà để cho hai người cùng chết đây?”
Phong Quang đồng tình với việc Kiều Uyển phải trải qua, nhưng sẽ không thích phương thức Kiều Uyển đối đãi với Tề Mộ trước đây, bất quá nếu phải chọn người để ghét giữa Kiều Uyển và Hứa Mẫn, nàng vẫn sẽ lựa chọn Hứa Mẫn.
“…Ngươi căn bản cái gì cũng không biết.” Mặt nạ cao quý của Hứa Mẫn vỡ tan, nàng ta nhìn Phong Quang, đã nhiều năm nàng ta chưa từng có thần sắc yếu thế như vầy.
“Ta đúng thật không biết, nhưng ta sẽ không cùng một người nam nhân đã có chính thê dây dưa cùng một chỗ.”
“Ngươi thì biết cái gì! Ta cùng với Tề Quân lúc lưỡng tình tương duyệt hắn còn chưa cưới vợ, nếu không phải bệ hạ bạn hôn, nếu không phải bệ hạ nạp ta làm phi, hiện tại ta mới là Tiêu vương phi.”
Ánh mắt Phong Quang không có bất kỳ sự đồng tình nào, “Rất đáng tiếc kết quả lạikhông như vậy, cho nên Tiêu vương phải trả giá cho lỗi lầm của hắn, mà hiện tại đến phiên nương nương ngươi.”
“Trả giá? A… Đồ độc phụ Kiều Uyển kia, thực nghĩ rằng ta sợ bà ta sao? Ta sẽ khôngđể bà ta ở cạnh bên người Tiêu vương, Tề Đoan ta cũng sẽ mang đi, hài tử của ta thì ta sẽ bảo hộ hắn.”
Phong Quang thở dài, rõ ràng nói: “Nương nương, ta đã nói rồi, ta phải bảo vệ thế tử, cho nên chỉ cần thủ đoạn báo thù của ngươi có bất kỳ khả năng nào ảnh hưởng đến thế tử, ta sẽ không làm ngươi được toại nguyện.”