Thực Ảnh

Chương 30

Edit: Spum-chan

Hoàng đế Long Việt Băng giả ngây giả dại chớp nhoáng đã hết một năm.

Các đại thần rất là bất ngờ khi quốc gia này có thể chống đỡ suốt một năm qua, đồng thời càng kính trọng vị Tể tướng luôn cúc cung tận tụy và Thuận vương tài trí cao thượng kia.

Long Việt Băng đang xem xét cống phẩm Lâm quốc tiến cống.

Không lâu trước, bởi vì mớ cống phẩm này nửa đường bị cướp, mà Long Việt Băng hạ thẳng lệnh nghiêm tra, thiếu chút nữa đã đào luôn cả mộ tổ tiên của dân chúng lên rồi.

Bởi vì những thứ tiến cống này, có thứ Long Việt Băng thích nhất …… là mấy thứ thực vật.

“Hoàng thúc, Ảnh Trạch, các ngươi thấy thích cái gì, cứ đem về đi.”

Vật bị mất được tìm về, tâm tình Long Việt Băng rất tốt.

Long Nhược Đình đang muốn nói không cần, đột nhiên y chú ý tới một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Long Nhược Đình cầm nó lên, mở nắp…… Quả nhiên, là thứ kẹo được đưa đến lúc trước, trong suốt thanh khiết, giống như trân châu.

Đây là thứ khiến y cảm nhận được sự ấm áp khi một mình đối mặt với bốn bức tường tối tăm.

Ngô Ảnh Trạch thấy Long Nhược Đình nhìn chăm chú hộp kẹo kia, cũng có hơi sửng sốt.

“Hoàng thúc quả nhiên thích thứ này a……” Long Việt Băng cười nói: “Đây không phải là hộp kẹo trước kia Ảnh Trạch tặng người sao?”

Long Nhược Đình ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng nhìn về phía Ngô Ảnh Trạch.

“A……” Hình như tới giờ Long Việt Băng mới nhớ ra lời dặn của Ngô Ảnh Trạch, tỏ vẻ không sao cả hỏi: “Ảnh Trạch à…… giờ nói ra chắc không sao hả? Dù sao các ngươi cũng đâu có giận nhau nữa đâu.”

“Tiểu Việt……” Ngô Ảnh Trạch bất đắc dĩ thở dài.

Long Nhược Đình không nói lời nào, cũng không dời mắt. Không khí…… hình như lập tức trở nên xấu hổ.

“Các ngươi câu nệ như thế làm gì, dù sao ta cũng biết hết rồi……” Long Việt Băng thấy hai người đều trầm mặc, liền mở miệng huyên thuyên: “Biết nhau rồi ở chung lâu như vậy, có chướng ngại gì không thể vượt qua? Tới giờ vẫn cứ dè dặt cẩn trọng, ta nhìn thôi cũng thấy sốt ruột ……”

“…………”

“Ai, không phải chỉ là Hoàng thúc có lão bà thôi sao. Tuy rằng không thể bỏ nàng, nhưng cưới thêm vẫn được mà. Vầy đi, ta làm chủ, Ảnh Trạch, ngươi gả qua đi……”

“Tiểu Việt!” Hai người đồng thời chịu hết nổi. “Câm miệng của ngươi lại!”

“Ta cũng vì tốt cho các ngươi thôi mà……” Long Việt Băng bị mắng mà tủi thân không thôi.

“Nếu không…… Sao ta có thể yên tâm đi được……?”

Một câu cuối cùng này, Long Việt Băng là nói cho chính mình nghe.

*********************

Một đêm nọ, không thể nào ngờ được, Duệ Khâm đế Long Việt Băng, tại vị gần một năm, đột nhiên thoái vị bỏ trốn, dùng cái cách gà bay chó sủa như trong hí kịch mà thoát khỏi kiếp sống đế vương.

Người hầu trung thành và tận tâm A Khuyết nói, tâm của Long Việt Băng đã sớm bay về với giang hồ, tự nguyện tặng ngôi vị Hoàng đế này cho tiểu Hoàng thúc của hắn.

Một tối nọ, trong cung đại loạn. Trên đến Thân vương Tể tướng dưới đến cung nữ thái giám, không ai là không thấy kích động, trắng đêm không ngủ.

Đương nhiên…… trong đó không loại trừ rất nhiều người là vì quá mức vui mừng.

Ngô Ảnh Trạch vô cùng bất ngờ. Hắn vẫn luôn nghĩ dù Long Việt Băng có làm xằng làm bậy thế nào thì cũng không vượt quá giới hạn, ai biết lần này…… đúng là cực kỳ vượt giới hạn rồi.

Long Nhược Đình vô cùng tức giận, gần như là phẫn nộ. Trước kia y đúng là rất muốn đoạt loại ngôi vị Hoàng đế vốn thuộc về mình, nhưng y vạn vạn không ngờ tới, Long Việt Băng lại dùng cách ngu xuẩn này tặng cho lại y.

Hai người không ngủ không nghỉ ở lại trong cung, phái ra số đông nhân mã tìm kiếm Long Việt Băng đã bỏ trốn, đồng thời cùng nhận trách nhiệm làm an lòng dân …… Tuy rằng tâm trạng của chính bọn họ, cũng rất loạn.

Vẻ mặt Long Nhược Đình vẫn rất khó coi, dọa lui không ít triều thần mượn cớ a dua.

Tiểu Việt…… Con cho rằng như vậy là tốt cho ta sao? Con cho là bỏ đi, ta sẽ mặc kệ con sao?

“Xoảng” một tiếng, Long Nhược Đình chau mày, bóp nát chén trà thứ ba trong hôm nay.

“Nhược Đình…… Ở đây mãi cũng không tốt, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi một chút, được chứ?” Ngô Ảnh Trạch choàng tay lên vai y, dịu dàng hỏi: “Sau này chúng ta sẽ thương lượng chuyện này.”

“Ừ.”

Long Nhược Đình quyết định nghe theo đề nghị của nam nhân này. Âm thanh trầm thấp nhu hòa kia, có một lực trấn an không thể thần kỳ.

***********************

Rảo bước vào trong phòng mình, sức lực toàn thân bỗng nhiên mất sạch. Long Nhược Đình thầm hỏi:

“Ngươi…… muốn ta đăng cơ sao?”

“Nói thật, ta không muốn. Như vậy, ngươi sẽ mệt chết đi được.” Ngô Ảnh Trạch hôn nhẹ lên trán y. “Nhưng ta vẫn tôn trọng quyết định của ngươi.”

“Như vậy, ta nhận.” Long Nhược Đình cười yếu ớt. “Ta sẽ nhận lấy thứ Tiểu Việt để lại.”

“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch ngẩn ra, gật đầu nói: “Quyết định vậy đi……”

“Kỳ lạ …… sao ngươi không tức giận, sao ngươi không ngăn cản ta?”

“Sao ta phải tức giận?”

“Ngươi từng rất tức giận mà.” Long Nhược Đình nhẹ giọng nói.

Ngô Ảnh Trạch biết đối phương đang chỉ cái gì, cười khổ nói: “Đó là bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta…… Ta càng yêu ngươi, càng hiểu ngươi, cũng sẽ càng hận ngươi……”

“Đúng vậy……” Long Nhược Đình rũ mi. “Ta từng muốn lợi dụng ngươi, đáng tiếc, không như mong muốn.”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi bọn họ cởi bỏ khúc mắc, nhắc tới chuyện trước kia.

“Nhược Đình…… Ta biết ngươi không cam lòng, ngươi rất tức giận…… Nhưng nếu đó là quyết định của Tiểu Việt, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.”

“Tiểu Việt đúng là một đứa trẻ ngốc.”

“Hắn là một đứa nhỏ rất thông minh đó chứ, cứ luôn dùng biểu hiện giả dối lừa gạt thế nhân.” Ngô Ảnh Trạch cười nói: “Nếu không phải vì nhìn thấu được hắn, ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện thay hắn thu dọn cục diện rối rắm kia.”

Long Nhược Đình nghe vậy, lắc lắc đầu.

“Ở trong mắt ta, hắn vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ ngốc.”

“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch hỏi: “Tiểu Việt đi rồi, ngươi thấy cô đơn sao?”

“Không…… Bởi vì ta còn có ngươi.”

“Nhược Đình…… Tô Tình và Tiểu Nguyên đâu?”

“Bọn họ về nhà gặp phụ thân rồi.” Long Nhược Đình thản nhiên trả lời.

Ngô Ảnh Trạch chăm chú nhìn Long Nhược Đình hồi lâu, rốt cục, cúi đầu hôn lên hai phiến môi kia.

Nhẹ nhàng chạm vào chỉ là một khắc ngắn ngủi. Rất nhanh, khát vọng suốt mấy năm đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm hồn. Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên kí©ɧ ŧìиɧ chiếm đoạt, tận tình xâm phạm từng tấc lãnh thổ trong khoang miệng y. Ngô Ảnh Trạch nhanh chóng cảm nhận được…… đối phương đã đáp lại hắn.

Nhược Đình……

Môi lưỡi dây dưa, tiếng thở dốc, đã không cần phải nói những ái ngữ ngọt ngào.

Ngô Ảnh Trạch lưu luyến rời khỏi hai cánh môi xinh đẹp, khoát tay, tháo phát quan trên đầu Long Nhược Đình xuống.

Mái tóc đen như bóng tối, tôn lên khuôn mặt trắng nõn càng thêm động lòng người.

“Làm sao bây giờ…… Hôm nay ta không muốn về……” Hắn than thở.

“Vô lại……”

Long Nhược Đình mắng khẽ một câu, sau đó chậm rãi kéo tay đối phương, dán lên ngực mình.

Hành động như vậy rõ ràng là dụ hoặc, khiến tâm Ngô Ảnh Trạch run lên.

“Ngô Ảnh Trạch.” Long Nhược Đình ngẩng đầu, dùng thanh âm có hơi run rẩy nói: “Ta phải cho ngươi biết một việc.”

“Việc gì?”

Bốn mắt chạm nhau, chưa bao giờ giống thế này, trong suốt thẳng thắn thành khẩn.

“Nếu bây giờ ngươi ôm ta…… Vậy từ nay về sau, cả đời, cả đời cũng không được rời khỏi ta……”

“Đó là một giao dịch sao……” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười, bàn tay bắt đầu xấu xa dao động trên người đối phương.

“Nếu không…… Ta nhất định sẽ không chút do dự gϊếŧ ngươi.”

“Ảnh Trạch tuân chỉ……”

Không muốn nói thêm những lời dư thừa, Ngô Ảnh Trạch lại kiên định hôn lên môi Long Nhược Đình.