Vấn đề này, Tiêu Hòa không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy, nếu không yêu, sao lại làʍ t̠ìиɦ?
Tiêu Hòa ngơ ngác, Phàn Thâm lại nhẹ giọng bổ sung cho hắn: “Anh nhận sai, nhận lầm hắn thành tôi?”
Y tìm hộ hắn một lý do.
Tiêu Hòa mãnh liệt ngẩn ra.
Phàn Thâm tiếp tục: “Trước kia Phàn Sâm luôn đeo mặt nạ, sau khi tháo mặt nạ, hắn rất giống tôi, hắn cố gắng giả thành tôi, anh không sao phân biệt được.”
Phàn Thâm nói vậy quả thực là đã giúp Tiêu Hòa tìm một lời giải thích tuyệt hảo,
ngay cả chính Tiêu Hòa cũng không nghĩ ra được…
Nhưng cứ có loại cảm giác quái quái.
Tiêu Hòa không lên tiếng, Phàn Thâm duy trì nụ cười tươi tiêu chuẩn, lát sau còn nói thêm: “Cũng có lẽ vì anh muốn mê hoặc hắn?”
TimTiêu Hòa nhảy dựng.
Phàn Thâm nói tiếp “Vì để hắn lơ là cảnh giác nên quan hệ với hắn. Rồi nhân cơ hội gϊếŧ hắn?”
Lại có thêm một lý do!
Nháy mắt đó, Tiêu Hòa quả thực muốn chọn một trong hai.
Đúng vậy, muốn che giấu rất dễ, có ngàn ngàn vạn vạn cái có, tùy tiện cái nào cũng có thể giải thích.
Nhưng may mà… Tiêu Hòa hiểu Phàn Thâm.
Nên hắn không khoác vỏ bọc này vào.
Người đàn ông này, vô luận là nhân cách nào, đều không có cảm giác an toàn cực độ và không chịu tin tưởng người khác.
Tiêu Hòa có thể nói dối, nhưng nói rồi liền triệt để đẩy y ra thật xa.
Tiêu Hòa cảm giác được trạng thái của Phàn Thâm rất không ổn, vô cùng không ổn.
Không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ y nữa, tuyệt đối không thể.
Tỉnh táo lại xong, Tiêu Hòa hiểu rõ.
Ngàn vạn lý do, Phàn Thâm cũng có thể giúp hắn nghĩ ra được, nhưng cái y muốn kỳ thật là đáp án chân chính.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì tôi yêu hắn.”
Đây là đáp án chân thật nhất, bởi vì yêu, nên mới phát sinh quan hệ với người nọ.
Phàn Thâm lẳng lặng nghe, tươi cười nơi khoé miệng vẫn đang nở rộ, nhưng lại như đóa hoa bị băng tuyết che, xinh đẹp bề ngoài, âm lãnh tận xương.
“Yêu à.”
“Đúng vậy.” Tiêu Hòa nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương: “Tôi yêu các cậu.”
Bốn chữ này vừa ra, Phàn Thâm chợt ngẩng mạnh đầu, đôi con ngươi trước đó trống rỗng co rút nhanh, nhìn lại lần nữa, bên trong là căm giận ngút trời và ý hận thấu xương: “Yêu, các cậu? Bên trong chữ yêu này còn có thể chứa đến ba người? Tiêu Hòa! Đừng có trêu chọc tôi!”
Dáng vẻ y rất đáng sợ, quả thực cứ như giây tiếp theo liền sẽ xoá bỏ người trước mắt.
Song Tiêu Hòa không sợ mấy, so với người đang nổi cơn thỉnh nộ này, hắn càng sợ thể xác xinh đẹp khốn cùng không có sinh cơ trước đó hơn.
Bất quá Tiêu Hòa cũng sợ chết, sợ lắm lắm, không dám chậm trễ, gấp giọng giải thích: “Một cuộc tình không thể nào chứa được ba người, tôi biết chứ, nhưng các cậu là một người.”
“Đủ rồi! Tiêu Hòa, đủ rồi!” Phàn Thâm đứng bật dậy, khí thế toàn thân ác liệt, giống như lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, sắc nhọn khϊếp người “Rốt cuộc anh còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào? Anh coi tôi là dạng ngu ngốc gì?”
“Tôi không có!” Chất giọng Tiêu Hòa không lớn, nhưng vẫn to tiếng mà nói, quả thực như muốn yết hầu bức xé, song hắn không quan tâm, la lớn “Tôi chưa từng lừa cậu, tôi nói đều là thật, Phàn Thâm, cậu và cậu ấy là một, các cậu đều là Phàn Thâm, Phàn Thâm là người yêu của tôi, đừng tra tấn bản thân nữa có được không, đừng hành hạ tôi nữa có được không? Ta biết anh biết, tôi biết anh sẽ hiểu, tôi biết anh có thể nhớ được!”
Hắn lớn tiếng gào thét, gần như nói năng lộn xộn, nhưng Phàn Thâm lại giật mình.
“Tỉnh tỉnh! Phàn Thâm, anh tỉnh dậy đi! Tâm ý của tôi đối với anh, không ai biết rõ hơn anh hết, đừng cự tuyệt tôi nữa, đừng bài xích tôi nữa, đừng đuổi tôi đi, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn đánh thức anh, muốn ở thực tại ôm anh hôn môi anh chân chân thật thật làʍ t̠ìиɦ với anh.”
Từng câu từng chữ hoang đường vô cùng, không hề ăn khớp, nhưng cố tình lại chân thực như vậy.
Phàn Thâm nhìn hắn, tựa như nhìn một người xa lạ.
Mà Tiêu Hòa vẫn đang nói tiếp: “Đừng tiếp tục trốn tránh… Có thống khổ gì anh hãy nói cho tôi biết…”
Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến trong đầu Phàn Thâm như nổ mạnh, xuất hiện vô số ký ức.
Nháy mắt sắc mặt y tái trắng như giấy, Tiêu Hòa sốt ruột cầm tay y, Phàn Thâm trầm mặc hồi lâu, sau cùng tại thời điểm toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ, y ngẩng đầu nhìn người thanh niên: “Tiêu Hòa, bảo Tần Túc dừng lại, em cũng từ bỏ đi, đừng cố đánh thức tôi, tôi…”
Tiêu Hòa căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Phàn Thâm, anh biết phải không, anh biết tất cả, nhưng gì sao? Sao anh không muốn tỉnh lại?”
Phàn Thâm cố sức lắc lắc đầu, nhíu mày nói: “Tôi rất cảm kích em, nhưng thực xin lỗi…”
Tiêu Hòa cảm thấy mình nên chạm vào cái gì đó, nhưng vạn vật đều tiêu thất tại thời khắc này.
Thế giới này kết thúc, Tiêu Hòa rời khỏi đó, tỉnh lại trong hiện thực.
Giống như những hồi kết đã từng trải, Tiêu Hòa hồi lâu không thể hoàn hồn.
Vì sao… Rốt cuộc là vì sao?
Thời điểm Phàn Sâm rời đi, rõ ràng có ký ức của các mảnh vỡ nhân cách trước, thậm chí còn cảm ơn hắn, nhưng còn Phàn Thâm sao lại muốn hắn buông bỏ?
Tiêu Hòa không rõ, nghĩ không ra, thậm chí còn cảm thấy thất bại nặng nề.
Loại cảm giác hết thảy chuyện mình làm đều bị phủ định triệt để.
Tiêu Hòa hít sâu, hoàn hồn, Tần Túc như mọi khi rót cho hắn một ly nước ấm.
Tiêu Hòa uống một hơi, ấm áp hơn chút, mới bình tĩnh nói: “Tôi đã gặp Phàn Thâm.”
Tần Túc giật mình, hai mắt sáng ngời: “Tiêu tiên sinh, anh nói là anh gặp cậu chủ?”
“Phải… Hẳn là anh ấy, ảnh có ký ức ở thế giới thực…”
Tần Túc nhịn không được truy vấn: “Vậy… anh có…”
Tiêu Hòa có thể hiểu tâm trạng của Tần Túc, nhưng chỉ có thể giội cho anh ta chậu nước lã: “Anh ấy nói, bảo anh dừng lại, bảo tôi bỏ cuộc, đừng đánh thức ảnh nữa.”
Lời nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Túc không lên tiếng, Tiêu Hòa cũng không nhìn anh ta, hắn quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, lòng rất phức tạp.
Bạn vĩnh viễn không thể đánh thức một người chưa ngủ.
Bởi vì không phải người nọ không nghe được, mà là không muốn nghe.
Im lặng lâu thật lâu, Tiêu Hòa mới nhìn sang Tần Túc, nói: “Tôi vẫn luôn không hỏi, nhưng hiện tại tôi muốn biết một chút, vì sao Phàn Thâm biến thành như vậy? Do gặp tình cảnh gì? Hay là chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể vãn hồi gì sao?”
Hắn hỏi ra, Tần Túc lại vẫn im lặng.
-Hết chapter 78-
Chủ nhà muốn nói: Xưng hô tui đổi theo tình thế chứ hổng phải tui lẫn lộn âu.