Đừng đi gặp hắn ta?
Gặp ai?
Lạc Phi sao?
Tiêu Hòa nhất thời không phản ứng kịp, cau mày, vì tinh thần và thể xác mệt mỏi nên có chút buồn bực khó chịu.
Hắn không lên tiếng, nhưng thái độ đã đủ khiến toàn thân Vân Thanh cứng đơ.
Ròng rã bảy ngày.
Bảy ngày kể từ khi Lạc Phi trở về.
Buổi sáng nào Tiêu Hoà cũng đi tìm tên đó, chưa từng đứt đoạn một ngày.
Buổi tối trở về, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, ăn cơm mất tập trung, tu luyện mất tập trung, dù đi tắm cũng ở trong trạng thái tinh thần.
Ban đêm, Vân Thanh ôm hắn, muốn hôn môi hắn, Tiêu Hòa sẽ nhỏ giọng nói: “Mệt mỏi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi được không?”
Vân Thanh ngừng lại, nhiệt tình rút hết, phun trào trong lòng chỉ có cảm giác lạnh lẽo buốt giá.
Mà Tiêu Hòa không bao lâu thì mệt mỏi ngủ mất.
Bên nhau ôm nhau ròng rã sáu năm, y cho rằng giữa cả hai đã không còn bất cứ kẽ hở nào.
Nhưng chỉ là một người quay về, chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.
Giữa họ đã dựng nên một toà núi băng mấy ngàn mét, rét lạnh khiến người đông cứng, không thể vượt qua.
Vân Thanh không muốn mở miệng gạn hỏi, y có tôn nghiêm, có nguyên tắc của mình.
Nhưng… y không cam tâm.
Vừa nghĩ có thể sẽ mất đi Tiêu Hòa, hắn liền cảm thấy trước mắt tối tăm mịt mờ, phảng phất như hết thảy đều bị phủ kín trong sắc thái xám tro, không chút sinh cơ.
Chưa từng nếm trải hạnh phúc, thì sẽ không tha thiết.
Nhưng đã nắm trong tay, ai có thể nhẹ nhàng buông bỏ?
Thế nên Vân Thanh đợi hắn suốt một buổi chiều, đợi tới gần nửa đêm, đợi được đối phương quay về.
Y mở miệng.
Dứt khoát phán quyết, đừng đi tìm tên kia.
Mà Tiêu Hòa… cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bực khó chịu.
Vân Thanh đứng bất động trong đại điện, một thân bạch y tựa sương mờ, bị gió lạnh thổi qua, ngưng kết thành băng tuyết.
Tiêu Hòa ngẩng đầu, tiến vào đôi con ngươi phủ
đầy sương giá, trong lòng căng thẳng, tiếp theo cảm giác vô lực thất lạc lại dâng trào, hắn thấp giọng nói: “Qua mấy ngày… ta sẽ không đi nữa.”
“Vì sao phải cần mấy ngày?” Vân Thanh bình bình hỏi.
Tiêu Hòa sao giải thích rõ được, dịu giọng nói: “Mấy ngày qua ta và hắn có chút việc, chờ làm xong…”
Còn chưa dứt lời, Vân Thanh đã nắm cổ tay hắn, rũ mắt nhìn hắn: “Có việc gì mà ta không giúp được, hắn ta lại có thể?”
Chất giọng lạnh lùng nồng đậm ý tứ chất vấn khiến Tiêu Hòa càng thêm buồn bực.
Những ngày qua, mỗi ngày hắn đều trốn tránh Vân Thanh, thật sự là trốn.
Hắn sợ trở về, sợ nhìn thấy y, càng sợ những buổi tối bên y.
Tiêu Hòa hiểu bản thân mình, hiểu rất rõ, hắn yêu Vân Thanh, yêu đến có thể liều lĩnh.
Tiêu Hòa trước đây sẽ vì phần tình cảm này, lấy làm kiêu ngạo, nhưng hiện tại, hắn sợ hãi.
Nếu Vân Thanh thật sự huỷ diệt toàn gia hắn.
Nếu giữa họ thật sự đeo trên lưng mối huyết hải thâm cừu kia.
Vậy mà hắn còn yêu y, yêu đến mất kiềm chế, sẽ nực cười bao nhiêu?
Tiêu Hòa sợ thời khắc đó đến, nhưng hắn càng sợ… bản thân sẽ đánh mất nhân tính.
Hắn sợ ngày ngày nhìn thấy Vân Thanh, sẽ từ từ mềm lòng, dần dần lơi lỏng, rồi bắt đầu không muốn truy cứu nữa.
Khi đó, hắn có được Vân Thanh, có thể chiếm giữ người hắn yêu, có thể có một cuộc sống nhìn như hạnh phúc.
Nhưng khi đó, hắn còn là người sao?
Chấp nhận hung thủ gϊếŧ chết thân nhân mình, cùng một người huỷ diệt gia tộc, huỷ đi tất cả của mình, yêu nhau.
Sau cùng rồi ai cũng chết.
Thời điểm chết đi, hắn làm sao đối mặt nhìn lại cuộc đời đã qua?
Tiêu Hòa không vượt được nấc thang kia, nhưng hắn sợ mình sẽ liều lĩnh bước đi.
Quá khứ, hắn cảm giác bản thân không phải là chính mình.
Không, cũng không phải mỗi mình hắn.
Ái tình, khiến người ta tăng thêm cái tôi.
Mà không phải đánh mất nhân tính.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, nói với Vân Thanh: “Sư tôn, ta cũng có việc riêng của mình, chờ ta được không? Qua mấy ngày…”
Còn chưa nói hết, Vân Thanh đã nhìn hắn lạnh giọng hỏi: “Qua mấy ngày nữa, ngươi sáng tỏ tâm ý của mình, rồi cùng tên kia song túc song phi?”
Sắc mặt Tiêu Hòa chợt tái, cau mày ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tiêu Hoà khó hiểu, nhưng vì ánh mắt hắn lảnh tránh, rơi vào trong mắt Vân Thanh lại là sự chột dạ và hoảng loạn khi bị chọt trúng tâm sự.
Lòng Vân Thanh chát chúa, ngón tay co lại thành quyền.
Rốt cuộc Tiêu Hòa hoàn hồn, ý thức được Vân Thanh hiểu lầm, vội nói: “Ta và Lạc Phi chỉ là bằng hữu bình thường, không phải như người nghĩ.”
Tuy là hắn đang tìm kiếm chân tướng, nhưng cũng không muốn để Vân Thanh sản sinh hiểu lầm vốn không hề có.
Thân thể Vân Thanh vẫn không động, chỉ khẽ cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Bằng hữu bình thường? Bằng hữu bình thường sẽ phát sinh loại chuyện đó, sẽ kêu tên đối phương?”
Tiêu Hòa đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh phản ứng lại, tiếp theo máu huyết toàn thân như bị rút sạch, cứng còng tại chỗ, sắc mặt trắng như sương tuyết.
“Người… Người biết…”
“Đúng, ta biết, sáu năm trước ngươi…”
“Được rồi!” Tiêu Hòa rất sợ y nói ra chuyện một đêm kia, căng thẳng đến nỗi cảm thấy đất trời tối tăm.
Thì ra y biết tất cả, biết hắn và Lạc Phi…
Đúng rồi, nhất định là vì biết nên Vân Thanh mới nhằm vào Lạc Phi, nên mới đày Lạc Phi đến loại địa phương nguy hiểm kia, nên mới hành hạ huynh ấy sống không bằng chết…
Đột nhiên nghĩ thông tất cả, Tiêu Hòa lại cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
“Sư tôn… đừng nói nữa.” Tiếng nói hắn vô cùng nhỏ, nhỏ đến độ suy yếu “Giữa ta và hắn chỉ là một hiểu lầm, huống hồ đã nhiều năm như vậy, người ta yêu là ai, căn bản không cần hoài nghi, sư tôn… cho ta thêm chút thời gian, rất nhanh sẽ kết…”
“Vậy thì… nói cho ta.” Môi mỏng của Vân Thanh khẽ nhếch “Rốt cuộc các ngươi đang làm gì?”
Tiêu Hòa cúi đầu, không lên tiếng.
Vân Thanh ép hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao lãnh liệt sắc bén: “Tiêu Hòa, ta yêu ngươi, yêu tha thiết, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể đùa bỡn ta.”
Tiêu Hòa rũ mắt, không nhìn y, chỉ là bờ môi không thể tự chủ mà run rẩy, giống như ấp ủ bi thương cực đại, đáng thương đến mức khiến người xót thay.
Song Vân Thanh không vì vậy mà mềm lòng, thanh âm vô cùng cứng rắn: “Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hòa há miệng, nhưng vô luận thế nào cũng không thốt ra lời.
Hai mắt Vân Thanh tối đen, tựa như mặt biển tĩnh lặng chực chờ nổi phong ba.
“Ngươi không nói, ta cũng có biện pháp để biết, nhưng đến lúc đó…”
Tiêu Hòa chợt mất đi toàn bộ hơi sức, nhắm hai mắt, môi khẽ nhúc nhích, đem lời không cách nào bật khỏi miệng, nói ra: “Ta đang tìm lại ký ức bị phong ấn, tìm về trí nhớ trước năm bảy tuổi.”
Một câu nói như sấm rền nổ vang.
Vân Thanh cứng đờ thấy rõ, nhưng sau đó y liền cau mày, trầm giọng, dùng âm diệu nghiêm túc hiếm thấy nói: “Lập tức dừng lại, ngươi không cần những ký ức đó!”
Tiêu Hòa đột nhiên mở mắt ra: “Tại sao?”
Vân Thanh híp mắt nhìn hắn.
Tiêu Hòa nhìn lại, trong lòng rõ ràng căng thẳng muốn chết, nhưng nét mặt rét lạnh như đang nhìn kẻ thù diệt tộc.
“Bởi vì ta là người duy nhất may mắn sống sót của Tung Dương Tiêu thị sao?”
Con ngươi Vân Thanh đột nhiên co lại.
Tiêu Hòa đã nói ra, trái lại không còn kiêng dè.
“Sư tôn, người đã cứu ta, nếu không cho ta tìm lại ký ức, vậy người nói ta biết đi, là ai gϊếŧ người nhà của ta? Là ai? Người nhất định biết, đúng không?”
Vân Thanh trầm mặc đứng đó.
Tiêu Hòa nhìn y, trong nháy mắt đó, hắn như nghe được tiếng lòng mình, tiếng kêu than khi lầu cao nghiêng đổ, núi lở đất nứt, biển động quay cuồng.
“Là người… đúng không?” Giọng nói Tiêu Hòa run rẩy, run đến mất kiềm chế: “Nói cho ta, nói cho ta, cầu người… nói ta biết…”
Hắn đã phải khóc nức nở cầu xin, mà Vân Thanh lại bình tĩnh lãnh đạm một cách bất ngờ.
“Ngươi hi vọng là ta sao?”
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn y.
Vân Thanh vươn tay lau đi giọt nước nơi khoé mắt hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn: “Tiêu Hòa, ngươi yêu ta sao? Mấy ngày nay ngươi thấp thỏm lo âu là vì chuyện này sao? Ngươi không phải di tình sang Lạc Phi, cũng không phải muốn vứt bỏ ta mà lựa chọn hắn sao?”
Tiêu Hòa không biết nên cho phản ứng gì, hắn nhìn y, nhìn Vân Thanh ôn như như vậy, tốt như vậy, đột nhiên trong lòng dâng trào cảm giác bất an mãnh liệt, hắn
níu y phục Vân Thanh, gấp gáp nói: “Sư tôn, người để ta khôi phục trí nhớ đi, vậy ta sẽ không cần đi tìm Lạc Phi nữa, ta muốn xem quá khứ của mình, ta muốn biết chân tướng, ta…”
“Không được.” Vân Thanh vẫn dùng câu nói đầu tiên chặt đứt mọi mong muốn của hắn “Ngươi không cần những ký ức ấy.”
Tiêu Hòa giống như đang trôi nổi giữa biển rộng, một chốc bắt được cọng cỏ cứu mạng, một chốc lại chìm vào trong nước, cảm giác hít thở và nghẹt thở đan xen đủ khiến người phát rồ.
“Tại sao? Tại sao? Quả nhiên là người gϊếŧ bọn họ, là người gϊếŧ bọn họ!”
“Phải.” Thanh âm Vân Thanh nhẹ nhàng chậm rãi, trong mắt đen bóng như hấp thu hết thảy ánh sáng lộng lẫy, vậy mà y lại cười, cười đến khuynh thế vô song, cười đến mê hoặc nhân tâm “Là ta làm, hiện tại ngươi đã biết.”
“Thế nhưng…” Y vuốt ve cần cổ trắng nõn của Tiêu Hòa, giọng nói trầm thấp gần như là nỉ non “Ngươi đừng hòng rời khỏi ta.”
-Hết chapter 61-