Ngón tay Al khẽ gõ vào l*иg ngực khiến Tiêu Hòa ngưa ngứa, cơ thể hơi co rúm lại.
Con ngươi Al âm trầm, nhưng sau một khắc lại ngẩn ra.
Gương mặt khi ngủ của thiếu niên Tinh linh thật bình yên và xinh đẹp, không hề đề phòng dịch lại gần y, tự nhiên gối đầu lên tay y, thậm chí còn như mèo con thoải mái cọ cọ.
Dáng vẻ không chút nguỵ tạo, tuỳ tâm tuỳ ý, lại lập tức khiến đôi mắt Al nhu hoà đi.
Y thuận thế nằm xuống, ôm hắn vào lòng, cảm giác hô hấp và nhịp tim đập của hắn, bình ổn tâm tình.
Y vẫn có thể chờ thêm một chút.
“Al…” Tinh linh khẽ gọi, hình như đang nói mớ.
Lông mày Al giãn ra, dịu dàng hôn trán hắn: “Ngủ đi, ta ở đây.”
Đợi thêm một chút nữa, ba ngày sau vũ hội ánh sáng kết thúc, y muốn tận mắt xem sự lựa chọn của hắn.
Nếu thật
là lừa dối cũng không sao.
Bởi vì, chỉ có thể là hắn.
Sống sót, tử vong, có ý thức, vô ý thức.
Đều là Tiêu Hòa, đều là hắn.
Không có gì khác nhau.
Trong bóng đêm mông lung, Tinh linh tóc bạc nở nụ cười nhàn nhạt, nhã nhặn thoải mái, duy chỉ hai tròng mắt long lanh xanh thẳm tựa như sương mù biển khơi, hoa mỹ vô song lại rét lạnh như băng.
Ngày hôm sau rốt cuộc Tiêu Hoà cũng tìm được thời gian riêng, nhân lúc nghỉ trưa thử nghiệm trở lại hiện thực.
Việc này không khó, chỉ cần trong lòng không ngừng lẩm nhẩm những từ ngữ đã định, không lâu sau liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ý thức hơi trầm xuống, kế đó mở mắt đã về tới căn phòng trắng xoá kia.
Tần Túc đang ở bên cạnh, thấy hắn tỉnh lại lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ta rất lo lắng, dù sao Tiêu Hòa từng có một trải nghiệm u ám, anh ta nghĩ hắn lại ‘chết’ lần nữa.
Đầu Tiêu Hoà vẫn hơi choáng, sau khi thích ứng một chút thì vội nói: “Tôi không sao, anh nghe tôi nói này, là vầy…”
Kể lại đầu đuôi sự việc ra, sau đó nhìn Tần Túc hỏi: “Anh hiểu khá rõ về y, anh nói xem tôi nên làm thế nào? Tôi nghĩ đây là điểm mấu chốt, nếu ứng phó tốt có thể có tác dụng chữa trị.”
Nói cho cùng bọn họ là đang trị liệu cho Phàn Thâm, Tiêu Hoà không thể dựa theo cảm tính hoặc lý trí mà hành động, còn phải suy xét trên mọi phương diện, nhờ suy luận của Tần Tục tìm ra phương án giải quyết tốt nhất.
Tần Túc trầm ngâm một chốc, hỏi hắn: “Ngài thì muốn làm thế nào?”
Tiêu Hòa nói: “Tôi thì muốn nói cho Al biết. Tôi biết việc này là sự đả kích lớn với y, nhưng không nói cho y cũng là một loại thương tổn, mà tôi thì không thể ngăn cản chuyện này phát sinh. Đến khi chuyện diễn ra, y chưa chuẩn bị tâm lý, biết được còn bị đả kích lớn hơn. Không bằng để tôi dần dần hé lộ cho y, một mặt có thể làm y thử tiếp nhận, mặt khác có thể nghĩ kế sách đối phó, không đến nỗi bị những Tinh linh kia hãm hại”
Tiêu Hòa nói xong, Tần Túc không khỏi nhìn lại hắn vài lần.
Thoạt nhìn người này mơ mơ màng màng nhưng cũng không phải ngốc, vẫn có chút đầu óc.
Còn biết không thể tùy tiện hành động, đi ra tìm mình thương lượng, cách làm này rất đúng.
Tiếc là… cậu ta dùng tư duy của người bình thường, so với Phàn Thâm mà nói căn bản không nằm trên một sợi dây.
Làm vậy tuyệt đối không có tác dụng chữa trị mà còn…
Tần Túc hồi tưởng toàn bộ sự việc lại một lần, cơ bản đã hiểu rõ.
“Hãy nghe tôi nói, Tiêu Hòa, ngài không thể nói sự thật cho Al biết.”
Tiêu Hòa cứng họng, nói: “Cho tôi biết lý do.” Hắn không hiểu.
“Ngài không hiểu về y” Tần Túc hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Nói cho y biết chân tướng hoàn toàn không khiến y đau lòng.”
Tiêu Hòa nhướng mày nói: “Nếu không đau lòng thì nói cho y không phải càng tốt hơn sao?”
“Vấn đề là y không đau lòng không có nghĩa là sẽ an toàn” Tần Túc nhìn hắn nói: “Tin tưởng tôi, nếu ngài nói cho y vậy tất cả mọi người đều phải chết hết, y tuyệt đối không giữ lại bất cứ người nào phản bội y, không cần do dự cũng không cần nghi ngờ, y có năng lực gϊếŧ chết bọn họ.”
Câu nói tiếp theo của Tiêu Hoà sắp bật ra khỏi miệng lại bị Tần Túc cản lời: “Xin đừng tùy hứng, việc này rất nguy hiểm, độ gϊếŧ chóc của mảnh vỡ tinh thần quá lớn sẽ khiến nó căng cứng, không những không có tác dụng chữa trị còn khiến bệnh trạng chuyển biến xấu thêm!”
Lời này khiến Tiêu Hòa tỉnh táo, nhưng càng thêm phiền muộn: “Nếu vậy tôi nên làm gì đây? Trơ mắt nhìn âm mưu phát sinh? Hơn nữa dù tôi không nói, đến khi Lance thực hiện kế hoạch Al vẫn sẽ biết…”
“Nên chúng ta phải ngăn cản Lance.”
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn anh ta, được rồi… hắn thừa nhận hắn không đủ thông minh, không nghĩ đến biện pháp ngăn cản.
“Ngài đã hiểu lầm rồi.” Tần Túc chỉ dẫn cho hắn “Sở dĩ Lance cần ngài là vì hắn ta không thể một mình gϊếŧ chết Al, cần có ngài hỗ trợ.”
“Cái này tôi hiểu, tôi có nghĩ đến vào lúc sau cùng sẽ phản kích lại Lance. Nhưng cũng vô dụng, Lance chết rồi thì vẫn còn mấy ngàn Tinh linh cấp cao, tôi không thể công kích…”
“Nên tôi mới nói ngài đã hiểu lầm. Ngài chỉ cần gϊếŧ chết Lance, Lance chết rồi, các mảnh vỡ tinh thần còn lại tuyệt đối không dám lỗ mãng.”
Tiêu Hòa ngẩn ra.
Giọng Tần Túc liên tục chui vào tai hắn: “Ngài đã đánh giá cao những Tinh linh kia, bọn họ tự có ý thức riêng tức là có yếu điểm. Có người cầm đầu là Lance, họ bị kích động, bị đầu độc, muốn đứng lên phản kháng, nhưng khi lãnh tụ bị gϊếŧ, pháo đài nhìn như kiên cố không thể phá vỡ kia sẽ chia năm xẻ bảy, họ tuyệt đối không dám tiếp tục phản kháng Al, lúc đó mọi việc được giải quyết dễ dàng.”
Tiêu Hòa khẽ cắn răng: “Tôi thật sự phải gϊếŧ người sao?”
“Ngài không cần có gánh nặng tâm lý lớn như vậy” Ánh mắt Tần Túc u ám nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng thoải mái “Trong thế giới tinh thần của Phàn Thâm, ngoại trừ nhân cách chủ, những thứ khác không tính là người.”
“Nhưng…”
“Ngài từng chơi game chứ?” Tần Túc đưa ví dụ so sánh “Cứ xem như đây là trò chơi, gϊếŧ người trong game không cần mang gánh nặng.”
Tiêu Hòa phản bác: “Ở đó chân thực hơn game nhiều.”
Hắn vừa nói thế, Tần Túc liền cười thật châm biếm: “Không hề chân thực. Tiêu Hòa, một thế giới thực thụ sẽ không có Tinh linh, thế giới thực thụ sẽ không có cung điện hoa mỹ như vậy, trong thế giới thực thụ… ngài và y sẽ không gặp nhau.”
Lời sau cùng như một quả cân nện mạnh vào tim Tiêu Hoà.
Hắn bỗng dưng tỉnh táo lại, lông mi rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rõ.”
“Tin tưởng tôi.” Tần Túc động viên hắn, “Làm theo lời tôi nhất định có thể đạt đến hiệu quả chữa trị, việc chúng ta phải làm là chữa trị cho cậu chủ, những thứ khác không đáng kể.”
-Hết chapter 18-