Editor: loveyou1111
"Phu Tử, người nghĩ Bảo Bảo tương lai có thể làm một hoàng đế tốt sao?"
"Có thể! Nhất định có thể!" Phó Linh Tử gật đầu, có chút hiếu kỳ nhìn tiểu bất điểm trước mắt, hỏi "Chỉ là, Bảo Bảo, ngươi có thể nói cho phu tử, vì sao ngươi một lòng muốn làm hoàng đế?"
"Tất cả mọi người đều nói Hoàng đế là lớn nhất, hắn có thể khiến tất cả người trong thiên hạ đều nghe lời của hắn, vậy hắn nhất định có thể bảo vệ thật tốt mỗi người hắn yêu. Bảo Bảo phải làm một đứa bé hiếu thuận, cho nên, Bảo Bảo muốn làm Hoàng đế, Bảo Bảo muốn bảo vệ mỗi người mình yêu. Như vậy, về sau sẽ không ai dám bắt mẫu thân của ta hoặc là những người khác."
Trên gương mặt trẻ con hiện ra vẻ kiên định, Bảo Bảo vừa nói, vừa gật đầu, khẳng định.
Phó Linh Tử vừa nghe vừa gật đầu, đợi sau khi Bảo Bảo nói xong, hắn dùng một tay bế Bảo Bảo lên, nói: "Trăm việc thiện hiếu đứng đầu! Bảo Bảo có thể nghĩ như vậy đã rất giỏi, chỉ là, trừ hiếu thuận, trừ bảo vệ người thân yêu, còn có một chuyện vô cùng trọng yếu, Phu Tử hi vọng Bảo Bảo phải luôn ghi trong lòng."
"Xin Phu Tử giáo huấn." Bảo Bảo chuyên chú lắm nghe, cung kính khiêm lễ gật đầu tạ ơn Phó Linh Tử.
Phó Linh Tử trầm ngâm nhìn Bảo Bảo, thẳng tắp nhìn vào con ngươi đen nhánh tinh khiết, gằn từng chữ một: "Muốn làm một vị hoàng đế tốt, chỉ hiếu tâm là không đủ, còn cần có tấm lòng rộng rãi, một tấm lòng nhân ái, phải luôn lấy bá tánh thiên hạ làm đầu. Phu Tử tin tưởng, đây cũng chính là điều cha mẹ ngươi muốn thấy, bọn họ vẫn không chân chính đối địch với hoàng quyền, không phải sợ, mà là lo lắng. Bọn họ lo lắng cho dân chúng sẽ vì vậy mà bị chịu khổ, bọn họ lo lắng Tử Long lĩnh đang yên bình bởi vì vậy mà không còn."
"Phu Tử, ta hiểu, ta biết rõ về sau nên làm như thế nào."
"Ừ, rất tốt!"
"Phu Tử, ngươi thả ta xuống đi."
"Vì sao? Vi sư ôm ngươi không được sao?" Phó Linh Tử có chút không hiểu nhìn Bảo Bảo trong ngực, nhẹ giọng hỏi.
"Phu Tử ôm ta nhất thời, làm sao có thể ôm ta cả đời? Bảo Bảo đã là tiểu nam tử Hán rồi, con đường phía trước phải tự mình đi." Bảo Bảo nhìn thẳng Phó Linh Tử, trong giọng nói tràn đầy một cỗ cường thế không thể khinh thường, giờ khắc này, phong thái hoàng đế mười phần.
"......" kiến thức rộng như Phó Linh Tử, giờ khắc này cũng bị khí thế Bảo Bảo thuyết phục, hắn cười cười, khom lưng để Bảo Bảo xuống, không ngờ Bảo Bảo lại khinh thân nhảy lên nhẹ nhàng như chim yến bay về phía tổng đàn trên núi.
Phó Linh Tử nhìn Bảo Bảo trước mặt đã thành điểm đen nhỏ, lắc đầu một cái, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: "Khinh công của Bảo Bảo luyện được cao như vậy từ khi nào? Hắn rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật không ai biết? Tên tiểu tử này thật đúng là thiên tài."
"Ngươi ở đây lầm bầm lầu bầu gì?" Chẳng biết từ lúc nào, Bạch Thiển đã đứng bên cạnh hắn, nghiêng người quan sát hắn.
"Cái gì?" Phó Linh Tử bị nàng đột nhiên lên tiếng làm cho sợ hết hồn, nhíu mày, lên tiếng: "Ta vừa mới vì mình tính toán nhân duyên."
"Dừng......" Bạch Thiển bẹt bẹt miệng, xem thường hô ‘dừng’ một tiếng, đưa tay bẻ một cành cây nhỏ ven đường ở trên người Phó Linh Tử, nghịch ngợm quét tới quét lui, vừa quét vừa lảm nhảm: "Thiên linh linh, địa linh linh, các lộ thần linh xin ban thưởng pháp lực cho ta, để cho ta xua đuổi tiểu quỷ ngoan cố này."
Phó Linh Tử bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Bạch Thiển, hắn thật sự không hiểu, những năm gần đây, vì sao chỉ cần hắn nhắc tới chuyện này, nàng sẽ nói tới một chuyện khác, dù sao cũng không để loại đề tài này tiếp tục. Vì sao hắn và lão tứ, lão lục, lão bát lại đáng thương như vậy? Rõ ràng đều có tình với các nàng, nhưng cố tình đều bị những cô gái này giả vờ không biết, bốn năm như một ngày, tình cảm có ấm lên, lại không thể hoa lệ thăng cấp.
Nghĩ lại mệnh Nhị hộ pháp, bốn người cùng bị nạn bọn họ một bụng than ngắn thở dài.
Bốn cô gái của bọn họ nhất định đã bí mật hiệp định, nếu không làm sao có thể cùng một giuộc như thế?
Phó Linh Tử đưa tay nắm chặt cổ tay Bạch Thiển, thành công không để cho nàng cầm nhánh cây lại quét loạn trên người hắn, hắn ngưng mắt nhìn nàng, thanh âm mềm nhẹ hỏi "Bạch Thiển, nàng không trốn được bao lâu đâu, nàng không phải là không biết thực lực của ta, những điều ta chắc chắn thì sẽ không xảy ra sai lệch.Thời gian tới, nàng cùng tỷ muội hưởng thụ tốt thời gian độc thân ngắn này đi, rất nhanh các nàng phải cho chúng ta một công đạo."
Cái gì?
Bạch Thiển hơi run sợ, quên mất phải rút tay của mình về, cũng quên phải phản bác hắn.
Hắn nói gì? Thời gian độc thân không còn bao lâu? Nàng và tỷ muội của nàng? Hắn rốt cuộc tính ra cái gì? Chẳng lẽ mới vừa rồi hắn thật sự coi nhân duyên?
Ngay từ năm Nhị hộ pháp cùng Tâm Nương thành thân, mấy người các nàng cùng đánh cuộc, đánh cuộc sau Tâm Nương thì Lạc Băng Vũ sẽ trở thành tân nương tử. Nếu như thắng, đêm Lạc Băng vũ thành thân sẽ mặc cho họ náo động phòng, nếu như thua, những người còn lại người nào thành thân trước, người đó phải mặc cho những người khác náo động phòng.
Những năm gần đây, từng người bọn họ không phải là không muốn gả, mà là không dám gả. Bởi vì năm đó Tâm Nương thành thân thì họ cùng các hộ pháp náo động phòng có bao nhiêu lợi hại, người có mắt đều thấy, cho nên, họ ai cũng không muốn thua, không muốn trở thành chuyện phiếm cho mọi người sau này.
"Không để ý tới ngươi!" Bạch Thiển nói không lại người ta, trực giác đầu tiên là chạy lấy người. Nhưng người luôn luôn ôn nhã như Phó Linh Tử, lần này, lại cường thế. Hắn nắm chặt cổ tay Bạch Thiển, mặc cho nàng giãy dụa cũng không thả, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng cười, cười đến Bạch Thiển cảm thấy lạnh cả người.
Bạch Thiển vừa cố gắng rút cổ tay từ tay Phó Linh Tử ra, vừa dò xét cẩn thận, thấy hắn có chút xa lạ. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ là bị quỷ nhập thân hay sao?
"Ngươi buông tay ta ra, bị người thấy được, ta có miệng cũng nói không rõ."
"Không nói rõ, cũng không cần nói." Phó Linh Tử âm thầm ở trong lòng bồi thêm một câu, "Tử Long Lĩnh từ trên xuống dưới có ai không biết quan hệ của ta và nàng? Có gì mà ngạc nhiên?"
"Nói nhảm! Ngươi không phải không biết danh tiết đối với một cô gái quan trọng bao nhiêu sao?" Nữ nhi giang hồ từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết như Bạch Thiển, không còn kế sách khác, cũng mang danh tiết ra nói.
Phó Linh Tử nhếch môi cười cười, nói: "Ta cưới nàng là được."
"Ngươi cưới, ta còn không lấy đấy."
"Vì sao?"
"Không có vì gì."
"Nàng không phải yêu thích ta? Hay là đối với ta không có tình cảm?" Phó Linh Tử không tha nàng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nhìn thẳng nàng hỏi, trong con ngươi đen nhàn nhạt căm tức.
"Ta......" Bạch Thiển nhìn Phó Linh Tử, câu muốn nói cứ cứng rắn mắc trong cổ họng, nàng nhìn hắn, không cách nào nói ra một chữ.
"Vì sao không nói? Là không lừa được tim của mình sao?" Phó Linh Tử khẽ thở dài, nói: "Rõ ràng không phải là vô tâm, rõ ràng không phải không có tình cảm, vì sao nhiều năm như vậy vẫn tra tấn ta như vậy? Tâm ý của ta chẳng lẽ nàng còn không hiểu?"
"Ta......"
"Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa đủ hiểu ta sao? Hay là, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày muốn gả cho ta?" Giờ khắc này, người có thể bói tương lai, có thể biết chuyện đã qua như Phó Linh Tử, trong lời nói lại đầy vẻ không xác định. Hắn không phải vô dụng như vậy, hắn thật hy vọng có thể bói ra tương lai bản thân, như vậy mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, hắn cũng không cần một lòng chợt cao chợt thấp, chìm chìm nổi nổi, phiêu phiêu đãng đãng rồi.
Bạch Thiển ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Phó Linh Tử, Phó Linh Tử thật xa lạ, vẻ mặt hắn, lưu quang trong tròng mắt đen của hắn tất cả đều là nàng chưa từng biết. Mình rốt cuộc làm cái gì? Những năm này cự hôn thật sự làm cho hắn không có lòng tin như vậy sao?
"Tiểu Linh tử, ta...... Ừ......"
Phó Linh Tử nhìn môi anh đào mềm mại hé ra, hầu kết không khỏi hoạt động, ánh mắt nóng bỏng. Hắn cúi đầu chợt ngậm hai phiến môi kiều diễm như hoa, chuyển triển hút, đây là việc hắn muốn làm trong những năm gần đây.
Bạch Thiển trừng lớn cặp mắt, sau khi chậm rãi tĩnh hồn lại, nàng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng toàn tâm toàn ý cảm thụ ngọt ngào. Nụ hôn của hắn thực ngây ngô, thậm chí vừa bắt đầu răng hắn còn không cẩn thận đυ.ng răng nàng, hơn nữa còn cắn môi của nàng đau, nhưng là, nàng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, rất ngọt ngào......
Thì ra là, đây chính là cảm giác mọi người hay nói, cảm giác cùng người yêu hôn.
......
Thành vương phủ, trong Tây viện các.
"Tô cô nương, ngươi mau tỉnh lại."
"Ừ, chớ quấy rầy!" Đang ngủ nửa mê nửa tỉnh, Tô Nhược Mộng bị âm thanh bên tai làm cho bất mãn miệng lẩm bẩm, nhắm mắt lại xoay người, ngủ tiếp.
Ồn ào chết mất! Vì sao tối qua lại mơ thấy chuyện như vậy? Lôi Ngạo Thiên đã thỏa hiệp với uy hϊếp của Nam Cung Nhược Lâm, ngày hôm qua đã mang theo Giáo đồ của Ma Giáo, ẩn vào kinh thành bí mật hạ trại, vả lại các điểm trọng yếu ở kinh thành cũng bố trí người của mình.
Tối nay hắn lại ẩn vào【 Thành vương phủ 】ôm nương tử của mình, sau khi ăn xong mới tinh thần phấn chấn rời đi, lưu lại Tô Nhược Mộng toàn thân mệt mỏi nằm sấp thở to ngủ. Nhưng không ngủ được bao lâu, bên tai đã truyền đến âm thanh không kêu tỉnh nàng không dừng lại.
Bọn nha hoàn đứng ở mép giường đều không khỏi giật mình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn người ngủ trên giường không chịu tỉnh lại không biết nên như thế nào cho phải? Vương Gia hạ lệnh các nàng đánh thức Tô cô nương, hơn nữa thay nàng trang điểm ăn mặc thật tốt, chuẩn bị mang nàng vào cung.
"Làm thế nào?" nha hoàn dựa vào mép giường quay đầu liếc mắt nhìn nha hoàn đứng đầu bọn họ, nhẹ giọng hỏi.
"Tiếp tục kêu, chủ tử phân phó sao có thể không làm theo?"
"Được rồi!" Nghe vậy, nha hoàn kia gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Tô Nhược Mộng, tiếp tục kêu: "Tô cô nương, ngươi tỉnh. Chủ tử sai chúng ta hầu hạ Tô cô nương trang điểm ăn mặc, bảo là muốn mang Tô cô nương vào cung."
Vào cung? Nhanh như vậy? Tô Nhược Mộng nửa tỉnh nửa mê chậm rãi mở mắt, đưa mềm nhũn tay ra, mềm mại nói: "Đỡ ta dậy đi."Trước mặt những người ở đây, nàng vẫn phải diễn người ngày nào cũng ăn nhuyễn cân tán.
"Dạ!" Bọn nha hoàn thấy Tô Nhược Mộng rốt cuộc tỉnh, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.