Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 91: Rất dễ tẩu hỏa nhập ma

Edit: Thảo My

Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, để người thu bát đũa, vừa giống như trước kia sau khi ăn xong ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, chỉ là hôm nay chuyện là người không đúng, ít đi hai người Đoan Mộc Lệ và Lôi Ngạo Thiên. Mọi người tận lực tránh đề tài nhạy cảm, nhưng mà, không khí vẫn rất khó giống như trước kia.

Tô Nhược Mộng âm thầm thở dài ở trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, ở trong lòng lặng lẽ nói với thai nhi trong bụng: "Bảo bối, ngươi muốn phụ thân chưa? Mấy ngày nữa mẹ dẫn ngươi đi tìm phụ thân có được hay không?"

Người mang thai luôn dễ thèm ngủ, giống Tô Nhược Mộng, mấy ngày nay, luôn khiến người ta cảm thấy tinh thần của nàng không tốt, những phản ứng khác ngược lại không có.

Hàn Nhứ bưng trà Tâm Nương mới vừa giúp nàng rót lên, khẽ nhấm một hớp, đặt ly trà xuống nhìn về phía Lôi Cận, nói: "Ta có chút mệt mỏi, muốn về phòng trước." Nàng nhìn vành mắt đen nhàn nhạt của Tô Nhược Mộng, chợt cảm thấy đau lòng, lấy lý do chính mình, mở miệng nói trước trở về phòng.

Lôi Cận vừa nghe nương tử mình nói mệt mỏi, lập tức đứng lên, nhìn nàng, dịu dàng cười nói: "Nàng đúng lúc không khỏe mấy ngày, nên nghỉ ngơi nhiều." Nói xong, hắn nhìn Tô thị và Tô Nhược Mộng, khẽ mỉm cười: "Thân gia mẫu (bà thông gia), Mộng nhi, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Ta bồi Nhứ nhi trở về phòng trước."

Tô thị vội vàng đứng lên, nhìn về phía phu thê Lôi Cận, nói: "Thân gia công(ông thông gia), thân gia mẫu, ngủ ngon!"

"Cha, mẹ, ngủ ngon!" Tô Nhược Mộng đứng lên, cười nhẹ một tiếng, cung kính nói ngủ ngon.

"Mọi người ngủ ngon! Mộng nhi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, điều dưỡng tốt thân thể." Hàn Nhứ khẽ gật đầu, tỉ mỉ lần nữa dặn dò Tô Nhược Mộng, xoay người cùng Lôi Cận rời khỏi phòng ăn.

Sau khi đưa mắt nhìn phu thê Lôi Cận rời đi, Tô thị xoay người đưa tay lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, ý vị sâu xa nói: "Mộng nhi, chuyện nhất thời không vội, trước mắt mọi việc lấy hài nhi trong bụng làm trọng, mẹ không phải không hiểu tâm tình của ngươi, mà là hài nhi trong bụng ngươi thật rất quan trọng. Mặc kệ là đối với Hách Liên tộc, hay là với Phượng tộc. Hôm nay sinh mạng ngươi đảm nhậm, thành thật không thể ra bất kỳ cái gì sai lầm, đợi đến sau khi tin tức khẳng định, ngươi từ từ chạy tới cũng không muộn."

Khổ sở vì người yêu không ở người bên, nàng làm người từng trải có thể sâu sắc hiểu, làm mẹ ruột của nàng, nàng cảm động lây. Nhưng mà, con người khi còn sống còn có rất nhiều chuyện quan trọng, không nên dừng tại chỗ bất động.

Tô Nhược Mộng khe khẽ gật đầu, nói: "Mẹ, ta biết rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm loạn, ta hiểu rõ trách nhiệm của mình. Muộn rồi, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi."

"Được, đi thôi!"

"Ừ."

Đi ra phòng ăn, gió lạnh thổi tới mặt, Tô Nhược Mộng không khỏi khẽ rung thân thể, đưa tay lôi kéo quần áo, che kín thân thể. Tâm Nương đều thấy được động tác hơi nhỏ của nàng ở trong mắt, nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, bây giờ trời đã vào đông, ngươi phải mặc thêm quần áo, phủ thêm áo choàng mới được, cũng đừng để cảm lạnh."

Tô thị đi vài bước ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, ngươi nghe lời Tâm Nương không sai, ngươi bây giờ cũng không thể bị phong hàn, thuốc cũng là không thể uống. Bình thường các phương diện đều phải chú ý nhiều, cũng không thể khinh thường."

Nói xong, ánh mắt nàng khẽ chuyển nhìn về phía Tâm Nương, dặn dò: "Tâm Nương, ngươi về sau nên thuyết phục nàng giúp ta, Mộng nhi người này có lúc vẫn sơ suất, ngươi ở bên cạnh nàng, mọi việc đều nhắc nhở nhiều hơn, nếu nàng không nghe lời, ngươi nói cho ta biết."

"Được, Uyển di." Tâm Nương cười đồng ý nói, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Nhược Mộng.

"Phốc..." Tô Nhược Mộng không nhịn được hì hì một tiếng bật cười, nhìn họ, nói: "Các ngươi cũng bắt đầu bắt tay đối phó ta sao? Ta nào có không nghe lời như vậy? Nhìn ngươi nói, ta giống như chính là một đứa bé cứng đầu cứng cổ. Ta hiện tại dầu gì cũng sắp làm mẹ, cũng không phải là đứa bé trong mắt các ngươi."

Tô thị cưng chiều nhìn nàng, nói: "Tính cách ngươi vẫn thật sự là đứa bé, nhìn Tâm Nương và Cẩn Tịch, họ dường nào thành thục, lý trí, Bạch Thiển cũng bình tĩnh hơn ngươi, ngươi, chính là dễ bị kích động."

"Mẹ ——" Tô Nhược Mộng cong môi lên, nhất quyết không tha dậm chân, nói: "Mẹ, ngươi còn chưa chính thức nhận ba nghĩa nữ đâu? Người một lòng tất cả đều hướng về ba nàng rồi hả? Mẹ, ngươi thiên vị! Ngươi như vậy, ta không đồng ý."

"Chủ tử, Uyển di cũng không thiên vị." Tâm Nương bên cạnh mặc dù biết Tô Nhược Mộng đùa giỡn, nhưng vẫn không nhịn được muốn thay Tô thị giải thích.

"Cũng không phải sao, cả Tâm Nương cũng hiểu ta hơn ngươi." Tô thị cười cười, một hồi gió đêm thổi tới, nàng cũng không nhịn được khẽ run thân thể, nhìn Tô Nhược Mộng một thân quần áo đơn bạc, nhíu nhíu mày, nói: "Đêm khuya gió rét, sớm nghỉ ngơi đi. Mẹ con chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện phiếm, không vội lúc này."

"Mẫu thân, ngủ ngon!"

"Uyển di, ngủ ngon!"

"Các ngươi cũng vậy, ngủ ngon!"

Sau khi Mấy người nói ngủ ngon, Tô thị cùng hai nha hoàn đi, từ từ đi tới viện mình ở. Mấy ngày trước, Lôi Cận đặc biệt tìm hai nha đầu có võ lâm phân ở trong viện Tô thị, vừa chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nàng, vừa chú ý an toàn của nàng.

Bị cắn một lần, khôn ngoan nhìn xa trông rộng. Lôi Cận ngày gần đây mang theo Nhị hộ pháp và Bát hộ pháp tiến hành gia tăng sửa chữa trạm gác ngầm và cơ quan ở Tử Long Lĩnh một lần nữa, ở trong viện các nữ quyến không chỉ an bài nha hoàn có võ công, còn sắp xếp người tiến hành ngày đêm tuần tra, thủ vệ.

"Tâm Nương, ngươi trở về phòng ngủ đi." Trở lại trong phòng, Tô Nhược Mộng để Tâm Nương trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay trừ hai ngày nàng trúng Chung thuật ra, nàng ngày ngày đều nửa bước không dời theo sát nàng.

Người ta dụng tâm che chở cảm giác rất tốt, khiến Tô Nhược Mộng rất cảm động, cho nên, nàng càng thêm muốn quý trọng tình nghĩa giữa các nàng. Nàng xem Tâm Nương thành tỷ muội, cũng không xem nàng như thuộc hạ hoặc là hạ nhân.

Bạch Thiển và Lăng Cẩn Tịch, Lạc Băng Vũ mấy ngày nay cũng một mực giúp đỡ Nhị hộ pháp và Bát hộ pháp sửa chữa cơ quan, thường thường cũng không thấy bóng người.

Đối với Lăng Cẩn Tịch, Tô Nhược Mộng cảm thấy thiếu nàng rất nhiều, mới đến đã để nàng giả trang mình ở Tử Long Lĩnh đối mặt những hắc thủ kia, hiện tại lại làm phiền nàng tiền tiền hậu hậu sửa chữa cơ quan. Xem ra, ngày mai nàng phải an bài, để tất cả mọi người nghỉ ngơi, thuận tiện làm nghi thức Tô thị nhận thức nghĩa nữ.

Về sau, mọi người đều là tỷ muội, tự nhiên cũng không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, không cần ngày ngày nghe họ trái một câu chủ tử, bên phải một câu chủ tử. Tô Nhược Mộng là người lớn lên ở hiện đại, đối với xưng hô như vậy, thật sự là có chút không thích ứng.

"Chủ tử, ngươi ngủ trước, chờ ngươi ngủ thϊếp đi, ta lại trở về phòng ngủ." Sau khi Tâm Nương sửa sang lại giường đệm nàng, xoay người đứng ở bên giường cười nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Tô Nhược Mộng tiến lên vài bước, nắm chặt tay nàng, nói: "Tâm Nương, ngươi thật không cần như thế. Ngươi mỗi ngày cẩn thận chiếu cố ta, quan tâm ta như vậy, ta đã rất cảm kích. Ngươi còn như vậy, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt? Ta không xem các ngươi là thuộc hạ hay là hạ nhân, ta thủy chung cho là mọi người chúng ta đều bình đẳng, không nên như vậy. Ngày mai, ta để công công và bà bà ta làm chứng, để cho ngươi, Bạch Thiển, Lăng tỷ tỷ cùng nhau nhận mẹ ta làm nghĩa mẫu. Về sau, mọi người chúng ta chính là thân tỷ muội, ngàn vạn đừng như vậy, trong lòng Mộng nhi sẽ tự trách mình."

"Chủ tử, ta..." Hốc mắt Tâm Nương nhất thời liền đỏ, lời nói có chút nghẹn ngào.

Tô Nhược Mộng khoát tay áo với nàng, cắt đứt lời của nàng, nói: "Đúng rồi, Tâm Nương, ta quên hỏi ngươi một chuyện, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Suy nghĩ mình thật là sơ ý, vẫn quên phải hỏi tuổi Tâm Nương, cũng chẳng phân biệt lớn nhỏ gọi nàng là Tâm Nương.

"Theo như Lăng Xuân bà bà nói, ta hiện tại phải là mười chín tuổi lẻ một tháng." Con ngươi Tâm Nương khẽ chuyển mấy vòng, cười nói.

"À? Mộng nhi vẫn gọi Tâm tỷ tỷ là Tâm Nương, thật là quá xấu hổ." Cặp mắt Tô Nhược Mộng trừng lớn. Ngay sau đó cười lắc lắc đầu, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ gọi ngươi —— là Dĩ Tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng trực tiếp gọi ta là Mộng nhi là được. Đừng nữa xưng hô cái gì chủ tử chủ tử, Mộng nhi nghe không vui đâu."

Nàng vẫn cho là Tâm Nương chỉ ăn mặc thành thục một chút, thật không nghĩ tới, tuổi của nàng cũng lớn hơn hơn nàng một tuổi. Tính như vậy, Tâm Nương nên xếp thứ nhất, Lăng tỷ tỷ thứ hai, mình thứ ba, Bạch Thiển thứ tư.

"Chủ tử, vậy làm sao có thể?" Tâm Nương vội vàng khoát tay áo, đầu lắc phải giống như là trống bỏi.

Tô Nhược Mộng giả bộ tức giận bĩu môi, ánh mắt chán nản, giọng nói hơi trầm xuống mà nói: "Dĩ Tâm tỷ tỷ, Thất hộ pháp không phải đã nói rồi sao? Phụ nữ có thai cảm xúc rất quan trọng, phải giữ vững tâm tình vui vẻ mới là tốt nhất cho sự phát triển của hài nhi trong bụng. Dĩ Tâm tỷ tỷ chẳng lẽ muốn nhìn Mộng nhi sinh hạ bảo bảo là một mặt đau khổ hay sao?"

"Không muốn!"

"Nhưng mà, ngươi một mực gọi ta là chủ tử, trong lòng ta không vui vẻ."

"Cái gì?" Tâm Nương trầm mặc hồi lâu, ngước mắt nhìn nàng cười nhíu chặt thành một đoàn, lại liếc nhìn bụng bằng phẳng của nàng một cái, giống như dùng sức lực rất lớn mới hạ quyết tâm nói: "Được, về sau, ta gọi ngươi là Mộng nhi muội muội, chủ tử cũng theo như ý của mình gọi ta là Dĩ Tâm tỷ tỷ."

"Hả?" Tô Nhược Mộng nghe nàng vẫn không tự chủ được kêu chủ tử, không khỏi cau mày nói hả một tiếng thật dài.

"A, Mộng nhi muội muội có thể theo như ý của mình gọi ta là Dĩ Tâm tỷ tỷ." Tâm Nương lập tức hiểu ý, nhanh chóng thay đổi cách gọi.

"Ha ha!" Tô Nhược Mộng rốt cuộc cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, lại phối với một đầu tóc trắng, cực kỳ giống một đóa hoa Bách Hợp nở rộ ở dưới ánh trăng, sạch sẽ, thanh cao, mùi thơm người thấm vào nội tâm.

Tâm Nương nhìn nụ cười của nàng, trong lòng vừa vui mừng, vừa đau lòng.

Đầu tóc trắng của nàng, rốt cuộc phải dùng phương pháp gì mới có thể biến thành đen? Ai, hỏi thế gian tình là gì, làm người sống chết có nhau.

Trước kia không biết tư vị tình yêu, hiện tại Tâm Nương ngược lại có thể hiểu được tâm tình Tô Nhược Mộng, tình huống như thế nếu như xảy ra ở trên người nàng, có lẽ, nàng sẽ không thể kiên cường, lấy đại cục làm trọng giống như nàng ấy.

Ban đầu nếu như không phải nghĩ đến rối loạn ở Tử Long Lĩnh, Lôi Cận

mất tích, Hàn Nhứ hôn mê bất tỉnh, có lẽ, Tô Nhược Mộng sẽ không chọn từ Thánh Phật sơn trở lại. Lấy tính tình của nàng, rất có thể sẽ trực tiếp tìm kiếm vị trí của Lôi Ngạo Thiên khắp nơi, không ngừng không nghỉ, không xa không rời.

"Dĩ Tâm tỷ tỷ, ngươi trước trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta ngồi một lát sẽ đi nằm ngủ."

"Được rồi! Ngươi đừng ngủ quá muộn, người mang thai cần có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

"Ừ, Dĩ Tâm tỷ tỷ, ngủ ngon!"

"Mộng nhi muội muội, ngủ ngon!"

Cọt kẹt ~~Tô Nhược Mộng nhìn Tâm Nương khép cửa phòng lại, ngay sau đó gục ở trên giường, sững sờ nhìn đỉnh màn. Hồi lâu đi qua, nàng từ dưới gối rút ra quyển sách quen thuộc, nhẹ nhàng mở ra, chuyện cũ một màn một màn xông lên đầu.

Lần đầu tiên, tròng mắt đen của hắn sương mù nồng nặc nói với nàng: "Ta nhất định sẽ phụ trách!"

Lần thứ hai, sau khi hắn tỉnh lại bảo đảm với Tô thị: "Nhạc mẫu đại nhân, ta sẽ không để cho nữ nhi ngươi dìm l*иg heo, ta sẽ phụ trách."

Lần thứ ba, hắn nắm tay nàng, nhếch miệng lên gian manh cười, vẻ mặt lười biếng nói: "Nương tử, ngươi ăn sạch người ta, tại sao không phụ trách chứ?"

Lần thứ N, hắn vứt đám người Lý Ngọc Quyền ra ngoài viện, vỗ vỗ bụi trong tay, nói: "Về sau, người nương tử ghét, vi phu tới thu thập."

Lần thứ ~, hắn nói: "Chúng ta từ từ cùng nhau già đi."

Lần thứ ~, hắn nói: "Nương tử ta là thiên tiên."

...... Chuyện cũ như thủy triều xông tới, Tô Nhược Mộng đã sớm lệ rơi đầy mặt, người nam nhân này trước tới nay luôn là người đối tốt với nàng vô điều kiện, hắn cưng chiều giống như chính là từ trong lòng tản mát ra, tự nhiên như thế, hoàn toàn như thế.

Tô Nhược Mộng lại thận trọng đặt sách ở dưới gối, đưa tay dịu dàng vuốt ve bụng, trên mặt tản ra một vầng sáng, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Nhị Lôi Tử, chúng ta có con rồi, ngươi vui vẻ không? Ngươi sắp làm phụ thân rồi, ngươi nhanh về nhà đi, ta và bảo bảo chờ ngươi. Ngươi không phải nói, muốn một nữ nhi lớn lên giống ta sao? Nhưng mà, làm sao ngươi cũng không trở lại chứ?"

"Ngươi biết không? Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi! Ta hiện tại mới phát hiện ra mình thật là một người vô dụng, vẫn không ngừng tạo phiền toái cho ngươi, vẫn mang sủng ái ngươi đối với ta làm thành là thiên kinh địa nghĩa*. Nhị Lôi Tử, ngươi mau trở lại đi. Ngươi trở lại đi, ta cũng cần ngươi, bảo bảo cũng cần ngươi."

*thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười, hiển nhiên.

"Nhị Lôi Tử......" Nước mắt theo gương mặt chảy vào trong miệng, mặn mặn, sáp sáp. Tô Nhược Mộng cứ như vậy để nguyên quần áo nằm, đưa tay qua ôm y phục Lôi Ngạo Thiên đặt ở bên gối, thấp giọng lẩm bẩm câu nói lộn xộn, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Trong sơn động trên đỉnh Tuyết Sơn.

Bên ngoài sơn động, gió Bắc thổi vù vù, bông tuyết bay múa, nơi này phương bắc xa Đông Lý triều nhất, mà ngọn núi cũng là đỉnh núi cao nhất Đông Lý triều, cao gấp mấy lần Tử Long Lĩnh, Thánh Phật sơn. Nơi này hàng năm có tuyết, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, dưới tình huống bình thường ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ là ban đêm thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng dã lang gào thét.

Bên trong sơn động và ngoài động là hai thế giới khác nhau, Phó Linh Tử ở giữa động đơn giản dựng một lò lửa, phía trên đặt một bình sắt, trong bình nước đã đun lên, nắp bình không ngừng lên xuống, hơi nước lượn lờ bay lên.

Giờ phút này, Phó Linh Tử nấu nước, chuẩn bị đến Tuyết Sơn nấu nước pha trà, nhưng hắn còn chưa kịp pha trà, đã nghe thấy xe trượt tuyết bên kia truyền đến tiếng khẽ rêи ɾỉ. Gấp đến độ hắn vội vã một lần nữa treo ấm nước lên, chợt chạy bộ đến trước xe trượt tuyết, nhìn đôi môi Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng nhu động, trên mặt toát ra nụ cười sáng lạn.

Rốt cuộc tỉnh, cũng nhanh chóng trải qua một tháng, hắn rốt cuộc có phản ứng nhỏ.

Phó Linh Tử hưng phấn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lôi Ngạo Thiên, kêu: "Lôi Giáo chủ, ngươi đã tỉnh chưa?"

"Nước... Nước... Nước..." Lôi Ngạo Thiên không mở mắt, mà là không ngừng kêu muốn uống nước.

"A, a, a, được. Ngươi chờ một chút, lập tức tới ngay." Phó Linh Tử vội vàng đi tới bên bình sắt trên lò lửa, rót một chén nước ra, lần nữa đi tới trước giường nhẹ nhàng nâng thân thể Lôi Ngạo Thiên lên, tỉ mỉ thổi thổi nước, đợi đến nước ấm thích hợp thì mới đưa chén tiến tới bên mồm hắn, cho hắn uống nước.

Lôi Ngạo Thiên rất nhanh uống một chén nước xuống, đợi đến cổ họng không khô nữa, hắn chậm rãi mở mắt, nhìn Phó Linh Tử một chút, lại yếu đuối quan sát bốn phía một vòng, nghi ngờ hỏi: "Nơi này là nơi nào? Ngươi là ai?"

"Nơi này là đỉnh Tuyết Sơn cao nhất phương Bắc Đông Lý triều, ta là Phó Linh Tử, chúng ta đã từng gặp qua một lần, ngươi không nhớ sao?"

"Chúng ta gặp qua?" Lôi Ngạo Thiên nhìn mày rậm nhíu thật chặt thành một cỗ dây thừng, trong mắt hoang mang.

Phó Linh Tử gật đầu một cái, khẳng định nói: "Từng gặp, ở khách sạn dưới chân núi Tử Long Lĩnh."

"Tử Long Lĩnh? Đó là nơi nào?" Hai mắt Lôi Ngạo Thiên mê mang nhìn Phó Linh Tử, ngay sau đó hỏi.

Nghe vậy, Phó Linh Tử thất kinh, hắn rõ ràng đã cho hắn ta uống thuốc giải tình độc, vì sao hắn giống như có chút không đúng lắm? Hình như đều quên chuyện lúc trước, tại sao có thể như vậy?

"Ngươi biết ngươi là ai?"

"......" Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

"Ngươi còn nhớ rõ Tô Nhược Mộng sao?" Phó Linh Tử chưa bỏ ý định hỏi.

"Cô nương không trang điểm, óng ánh giống băng, mày liễu như yên, đôi mắt tiễn thủy, môi hồng ánh nhật, thích mặc váy màu xanh lá cây sao?" Lôi Ngạo Thiên cau mày suy nghĩ một chút, nhìn Phó Linh Tử chậm rãi nói.

"Đúng, đúng, đúng!" Phó Linh Tử vui vẻ gật đầu một cái.

Hù chết hắn, còn tưởng rằng hắn mất trí nhớ? Thật may là, hắn còn nhớ rõ, nhất định là vừa mới tỉnh lại, mới vừa rồi có chút không nhớ.

"Thì ra là nàng gọi là Tô Nhược Mộng, ta chỉ nhớ nàng gọi là Mộng nhi, nhưng mà, ta là ai? Nàng ở nơi nào? Ta biết nàng có đúng hay không?" Lôi Ngạo Thiên có chút nóng nảy bắt lấy tay Phó Linh Tử, vội vàng hỏi.

"Cái gì?" Phó Linh Tử bị hắn liên tiếp đặt câu hỏi hỏi cho u mê, đây là tình huống gì? Hắn nhớ Tô Nhược Mộng, nhưng hắn lại quên mình là người nào? Trời ạ! Tại sao như vậy chứ?

Lôi Ngạo Thiên nhìn Phó Linh Tử lo lắng ngẩn người, lại lắc lắc tay của hắn, hỏi: "Nói chuyện với ngươi, ngươi không phải nói biết ta sao? Vì sao lại không trả lời vấn đề của ta?"

Trong đầu của hắn, thời điểm còn ở trong mộng, hắn vẫn cứ nhìn thấy một nữ tử tên là Mộng nhi, nàng một lát cười đến như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, một lát vừa khóc đến hoa lê đẫm mưa. Hắn chỉ thấy được một mình nàng, nghe nàng nói chuyện, nhìn nàng nũng nịu, vậy mà đứng ở nơi đối diện nàng cũng là một đoàn sương trắng phau phau, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nếu như hắn không đoán sai, trong đoàn sương trắng chắc là một nam nhân, nhưng mà, hắn hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ nam nhân kia, cũng không nghe thấy hắn đang nói chuyện gì. Tới tới lui lui, phản phản phục phục, trong mỗi tấm hình, trong mỗi cảnh tượng khác nhau, đều chỉ thấy nữ tử gọi là Mộng nhi.

Chẳng biết tại sao thời điểm nhìn Mộng nhi khóc, trong lòng hắn giống như có một thanh đao đâm, đau đến thành một cục. Mắt cũng sẽ cảm thấy chát chát căng ra, không kiềm hãm được nước mắt từ khóe mắt tràn ra.

Đây tất cả đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Vì sao trong đầu của hắn đều có một nữ tử gọi là Mộng nhi? Hắn ngay cả mình cũng không có một tia ký ức.

"Ngươi tên là Lôi Ngạo Thiên, ngươi là Giáo chủ của Ma Giáo, ngươi ở trên giang hồ có lực uy hϊếp rất lớn, người trên giang hồ đối với ngươi vừa hận vừa sợ. Ngươi ở thời điểm tham gia đại hội võ lâm, từ Phật Khiêu Nhai rơi xuống, người rơi xuống cùng ngươi còn có một nữ nhân gọi là Ninh Ngạo Tuyết. Những thứ này ngươi đều không nhớ sao?"

Phó Linh Tử ổn định tâm tình của mình, chậm rãi nói ra một chút chuyện gần hiện tại nhất, muốn nhìn có thể gợi lên ký ức của hắn hay không?

"Không nhớ rõ!"

"Ninh Ngạo Tuyết, ngươi cũng không nhớ? Vậy ngươi nhớ cái gì?"

"Ninh Ngạo Tuyết là ai? Nàng rất quen thuộc với ta sao? Nhưng ta thật sự

một chút cũng không nhớ nổi nàng ta là người nào? Trong đầu của ta chỉ có một người gọi là Mộng nhi, nhưng Mộng Nhi là ai? Nàng cùng có gì quan hệ với ta?"

Lôi Ngạo Thiên không trả lời mà hỏi lại, hiện tại trong đầu hắn một mảnh sương trắng, chỉ có một khuôn mặt rõ ràng. Hắn muốn biết quan hệ của mình và nữ nhân này, hắn muốn biết mình là ai? Nhưng mà, hắn một chút cũng không nghĩ ra.

"A......" Lôi Ngạo Thiên đột nhiên ôm lấy đầu mình, khổ sở nắm tóc mình, lớn tiếng gào lên.

Phó Linh Tử ngạc nhiên nhìn vẻ mặt vô cùng khổ sở của hắn, nhìn da tay của hắn từ từ nóng lên, biến đỏ, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Lôi Giáo chủ, ngươi mau giữ vững cảm xúc của mình, bên trong cơ thể ngươi chân khí quá loạn, công lực quá hỗn tạp, ngươi kích động rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma."