Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 80: Đại hội võ lâm, sinh tử quyết

Edit: Thảo My

"Ầm!" Theo một tiếng, trên lôi đài đã có người thua ngã xuống.

"Ta đấu với ngươi." Gót chân Lục hộ pháp nhẹ dàng đạp trên lôi đài.

Trên đài nam tử liếc mắt vẻ mặt miệt thị nhìn Lục hộ pháp, nói: "Đại hội võ lâm, há có thể để cho lũ tôm tép nhãi nhép ở chỗ này vui vẻ, các ngươi ngay cả một tên hộ pháp Ma Giáo cũng không có, căn bản lại không thể lên lôi đài. Ta —— Viêm Văn chính là Đại đệ tử phái Côn Luân, há có thể động thủ với một tên vô danh tiểu tốt."

Lục hộ pháp vừa nghe liền cười, nhếch môi cười, giọng nói miễn cưỡng hỏi ngược lại: "Hả? Thì ra là các ngươi mời Ma Giáo chúng ta tới không phải vì tham gia đại hội võ lâm, chẳng lẽ là để cho chúng ta tới xem trò vui hay sao? Hầu Tử trên Tử Long Lĩnh chúng ta cũng không ít, dáng vẻ cũng đáng yêu hơn cái này."

Nói xong, thấy Viêm Văn đã bị mình chọc giận đến sắc mặt tái xanh, ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm, chợt từ trên thân rút ra hai cây chùy hoàng kim, cặp mắt híp lại bắn ra ánh sáng nguy hiểm: "Chủ nhân của thiên hạ đệ nhất chùy đủ tư cách động thủ với ngươi không?"

"Thiên hạ đệ nhất chùy?" Viêm Văn kinh ngạc nhìn hai cây kim chùy trong tay Lục hộ pháp, nhỏ giọng hỏi ngược lại, gương mặt kinh ngạc.

Nghe được tên thiên hạ đệ nhất chùy, đám người dưới đài đã bắt đầu sôi trào lên, Viêm Văn phục hồi tinh thần lại nhìn Lục hộ pháp, nói: "Các hạ không thể lấy tên thật sao? Tuy là ngươi có thiên hạ đệ nhất chùy trên người, nhưng mà, chủ nhân của thiên hạ đệ nhất chùy này chính là Trình Hồng Lượng tiền bối, hơn nữa sáu năm trước bởi vì cả nhà bọn họ tạo một lượng lớn binh khí chất lượng kém, bị Đương Kim hoàng thượng hạ chỉ cả nhà tịch thu tài sản gϊếŧ kẻ phạm tội."

Nói xong, hắn tràn đầy tự tin quét nhìn thoáng qua quần chúng dưới đài, trông thấy tất cả mọi người phụ họa lời của hắn, trên mặt giống như lần đầu tiên lên đài lộ ra khuôn mặt tươi cười hả hê: "Chuyện này tin tưởng người ở chỗ này đều biết, trong tay ngươi hiện tại có vật của Trình lão tiền bối, rất khó không khiến người ta liên tưởng đến, đây là Ma Giáo các ngươi mang vật của Trình lão tiền bối chiếm thành của mình, hoặc là đám binh khí kia căn bản là bị các người động tay chân."

"Trình Phong." Hai mắt ửng đỏ Lục hộ pháp thản nhiên nói ra tên của mình, không để ý tới một mảnh xôn xao dưới đài, trực tiếp vung Kim chùy chào hỏi Viêm Văn.

Hai bóng người nhanh chóng chớp động ở trên đài, Kim Chùy trong tay Lục hộ pháp một đường khí thế bức nhân, cứng rắn bức Viêm Văn đến bên cạnh lôi đài, không thể lui được nữa, suýt nữa từ trên lôi đài rớt xuống.

Lục hộ pháp chợt đứng lại, thu hồi Kim Chùy, vẻ mặt nghiêm trang, sát khí lẫm liệt nói: "Kim Chùy Trình gia, võ công độc đáo Trình gia sáng tạo cũng không phải là ai cũng có thể có, ngươi hiện tại đã tâm phục khẩu phục chưa? Còn dám miệng bạo cuồng ngôn nói Ma Giáo chúng ta là không đúng không?"

Dứt lời, cắm Kim Chùy vào bên hông, một đôi mắt lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua đám người dưới đài, ánh mắt ổn định ở trên người Ngô đại sư.

Viêm Văn vừa hoảng sợ lại không cam lòng nói: "Ngươi là nhi tử không biết hành tung của Trình gia?"

"Chính là tại hạ." Lục hộ pháp lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Viêm Văn thay đổi bộ dáng mới vừa giống như gà trống thua trận, ngửa đầu cười to mấy tiếng, ngay sau đó ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đã là nhi tử Trình gia, vậy ngươi chính là khâm phạm triều đình. Hừ, bây giờ một khâm phạm lại có thể xuất hiện trên lôi đài đại hội võ lâm của chúng ta chứ? Chỉ là không nghĩ tới cả đời Trình lão tiền bối chế tạo binh khí cho triều đình, mà ngươi lại đầu nhập vào Ma Giáo, cũng không biết Trình lão tiền bối ở dưới cửu tuyền sẽ nghĩ như thế nào?"

Hắn mới vừa thua ở trên tay Trình Phong, bây giờ nghe thấy hắn lại là nhi tử của Trình Hồng Lượng, tự nhiên sẽ không bỏ qua thân phận khâm phạm triều đình của hắn ta mà nói chuyện. Lời nói này ngoài sáng trong tối, không có chỗ nào mà không phải là đang cười Trình Phong cam chịu rơi xuống, làm bạn với Ma Giáo.

Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, đám người dưới đài lại một lần nữa sôi trào lên.

Phần lớn âm thanh đều đang gọi Trình Phong xuống lôi đài, còn có một số người la hét để Trình Phong đoạn tuyệt quan hệ với Ma Giáo, tự động đến quan phủ thỉnh tội.

Lục hộ pháp lãnh mi thờ ơ đảo qua đám người dưới đài, lạnh giọng cười nói: "Ta nghĩ ta cha ở dưới cửu tuyền nhất định là đồng ý với quyết định của ta, người cao ngạo nhưng, trong ngoài không đồng nhất. Vậy còn không bằng làm bạn với ác ma trong mắt người đời, tối thiểu hắn không phải trong ngoài không đồng nhất, sẽ không lo lắng ngày nào đó bị những người thêm gấm thêm hoa bán đi."

Nói xong, hai tay hắn ôm ngực, cười rất đỗi ngọt ngào nhìn Viêm Văn, cười nói: "Thua không giữ lời hứa, chẳng lẽ đây chính là gia phong phái Côn Luân sao? Hay là nói, nếu nói danh môn chính phái chính là người trong ngoài không đồng nhất?"

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Viêm Văn đứng ở trên đài cực kỳ lúng túng, hai mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm Trình Phong, nhưng cũng không nói một câu nào nữa.

Hắn cũng không thể trước mặt mọi người thừa nhận mình không nhận thua chứ?

Mặt của hắn có thể ném, nhưng mặt mũi của phái Côn Luân không thể ném, chỉ là nếu như hắn không ở trên đại hội võ lâm lần này tạo uy phong Đại Đệ Tử của mình, chỉ sợ tương lai sẽ ảnh hưởng hắn đi lên vị trí chưởng môn.

Cho nên, hắn quyết không thể để Trình Phong tiếp tục lưu lại trên lôi đài, lần này, hắn ôm quyết tâm tất thắng đi tới.

"Hừ, một tiểu tử miệng đầy cuồng ngôn, lại dám ở trước mặt nhiều tiền bối võ lâm như vậy vu phái Côn Luân chúng ta? Chính là tìm chết. Chẳng lẽ đây chính là gần son thì đỏ, gần mực thì đen?" Đứng cùng Lôi Ngạo Thiên, lão đầu trung niên ngồi bên cạnh người Ngộ phương trượng, trợn mắt trừng trừng, mặt xanh mét nhìn Trình Phong khóe môi nhếch lên cười lạnh.

Nếu như không phải là bận tâm thân phận của mình ở trên võ lâm, hắn đã sớm nhảy lên lôi đài tự mình dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này.

"Hả? Thì ra là như vậy." Một đạo âm thanh lười biếng vang lên, Lôi Ngạo Thiên nhìn hai người trên đài, nhàn nhạt liếc mắt nhìn chưởng môn phái Côn Luân —— Khương Huyền Côn một cái, rồi nói tiếp: "May nhờ có Khương chưởng môn nhắc nhở, nếu không ta thật đúng là không biết Viêm Văn, tính tình không nhận thua này là như vậy tới."

"Ngươi... Lôi Ngạo Thiên, ngươi đừng cuồng ngạo, nơi này chính là Thiếu Lâm Tự không phải là Tử Long Lĩnh của ngươi? Hừ." Khương Huyền Côn vốn định áp chế áp chế sĩ khí Ma Giáo, khiến đoàn người cùng đi trở thành trò cười. Ngờ đâu Lôi Ngạo Thiên vài ba lời đã chuyển ý tứ trong lời của hắn, thẳng tắp chỉ đến phái Côn Luân.

Nghe lời này, Lôi Ngạo Thiên cũng không tức giận, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười quanh năm không đổi, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Cũng không phải sao, nơi này là Thiếu Lâm Tự cũng không phải là núi Côn Lôn."

Dứt lời, hắn không để ý tới sắc mặt khó coi của Khương Huyền Côn nữa, thẳng tắp nhìn về phía Lục hộ pháp trên đài, nói: "Lão Lục, nếu như hôm nay ngươi đoạt lấy vị trí Minh Chủ Võ Lâm, Bổn Giáo Chủ cho ngươi một tâm nguyện. Thừa dịp hôm nay mọi người đến đầy đủ như vậy, ngươi phải thể hiện thật tốt võ lâm độc môn của Trình gia ngươi, để cho mọi người mở rộng tầm mắt."

"Dạ! Lão Lục cám ơn Giáo chủ trước, bảo đảm không có nhục sứ mạng." Lục hộ pháp rút Kim Chùy ra lần nữa, thẳng tắp vung mạnh về phía Viêm Văn, trực tiếp đánh hắn xuống lôi đài, sau đó mắt lạnh nhìn vòng quanh đám người dưới đài, lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn lên tỷ thí?"

Lòng người ở dưới đài một mảnh hốt hoảng, đột nhiên, trong đám người có một đạo bóng dáng nhảy lên lôi đài, cũng không nói lời nào đánh nhau với Lục hộ pháp.

Phanh, phanh, phanh.

Trong viện cũng không lâu lắm truyền đến âm thanh rầm rầm rầm của cự vật rơi xuống đất, Lục hộ pháp vẫn hiên ngang mạnh mẽ đứng ở trên lôi đài, vẻ mặt buông lỏng vỗ vỗ bụi trên tay.

Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, trong đám người không còn người đi lên khiêu chiến, rối rít bị Kim Chùy Chấn Thiên của hắn uy hϊếp.

Hồi lâu đi qua, Ngộ phương trượng đứng lên, nói: "A di đà Phật. Vị thí chủ này nếu là khâm phạm của triều đình, vẫn nên thỉnh xuống lôi đài trước đi, vị trí Minh Chủ Võ Lâm này, tuyệt đối không thể để người mang tội đảm đương."

Trong viện lại bắt đầu sôi trào, mọi người rối rít từ trong lời nói Ngộ phương trượng tìm ánh rạng đông, ngay sau đó vội vàng chen lấn nói: "Ngộ đại sư chính là một đời đại sư, người trong võ lâm tuyệt đối tin phục đại sư. Đại sư nói không sai, người mang tội không có quyền tham gia đại hội võ lâm, càng không thể tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm. Nếu là, hắn có thể tranh cử, vậy ta là người đầu tiên không phục."

"Đúng! Ta cũng không phục!"

"Nếu để cho hắn làm Minh Chủ Võ Lâm, võ lâm này còn có thể thái bình sao?"

"Đúng vậy, tuyển chọn Võ Lâm Minh Chủ này không có ý nghĩa rồi sao?"

"Tại sao vị trí Võ Lâm Minh Chủ có thể rơi vào trong tay Ma Giáo? Tại sao các môn phái võ lâm có thể để Ma Giáo lãnh đạo? Đây không phải gián tiếp để danh môn chính phái hướng về Ma Giáo sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đều không phục."

Toàn trường nhất thời bị đập bể, Lục hộ pháp lại giống như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn như cũ không chút thay đổi đứng ở trên lôi đài.

Lôi Ngạo Thiên đứng lên vươn vươn lưng mỏi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn

Ngộ phương trượng, nói: "Người xuất gia không đánh cuồng ngôn, nếu Ngộ phương trượng mời chúng ta tới tham gia đại hội võ lâm, nhưng vì sao người của Ma giáo chúng ta lại không thể đoạt lấy vị trí Võ Lâm Minh Chủ chứ? Chẳng lẽ đại sư cũng chỉ là mời chúng ta tới quan sát hay sao?"

Dứt lời, hắn nhìn Lục hộ pháp trên đài ngừng tay, nói: "Lão Lục, vị trí Võ Lâm Minh Chủ này cũng không dễ làm gì, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi, trở về thôi."

"Dạ, Giáo chủ."

Vừa dứt lời, Lục hộ pháp từ trên lôi đài nhảy ra ngoài, cười hì hì đứng sau lưng Lôi Ngạo Thiên.

Nhị hộ pháp đứng ở hắn bên cạnh vô cùng thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn, chỉ là trong giọng nói hơi bất mãn nói: "Lão Lục, làm sao một mình ngươi đều đã thu thập tất cả những cái này? Làm cho chúng ta từ Tử Long Lĩnh xa xôi chạy tới, nhưng chỉ xem một mình ngươi biểu diễn. Ngươi thật là quá không có suy nghĩ."

"Hắc hắc." Lục hộ pháp nhìn quanh bốn phía một vòng, cười nói: "Lão Nhị, ngươi đừng đỏ mắt ta! Ta cũng không ngờ bọn họ đánh bất kinh như vậy, thành thật mà nói, ta còn không có đánh đã nghiền đây?"

Mọi người nghe vậy, tất cả đều giận đến cắn răng nghiến lợi, nhất là người mới vừa giao thủ với hắn, tất cả đều là một vẻ mặt hận không thể há mồm cắn hắn.

Thật sự tức giận, được tiện nghi vẫn không quên chửi bọn hắn.

Quả nhiên là thuộc hạ một tay Lôi Ngạo Thiên dạy dỗ nên.

Trên mặt Ngộ phương trượng vẫn bình tĩnh như trước, cũng không bởi vì lời nói của Lôi Ngạo Thiên mà tức giận, hắn nhìn thoáng qua Khương Huyền Côn thở phì phì, lại nhìn chưởng Môn các đại môn phái khác một cái, ngay sau đó mỉm cười nói: "Lôi thí chủ chớ vội, chớ nổi giận. Lão nạp cũng không ý đó, mời thí chủ tới tham gia đại hội võ lâm, đơn giản là muốn cho đồng liêu võ lâm có thể nhân cơ hội này liên kết tình cảm giữa các phái, tình cảm thứ nhất, tranh tài thứ hai."

Thật ra thì Ngộ đại sư cũng rất lo lắng, dõi mắt toàn bộ các đạo nhân mã, trừ bọn họ ngồi ở hàng trước ra, hình như cũng không ai có thể đánh bại hộ pháp Ma Giáo rồi. Nhưng mà, đại hội võ lâm có một quy định bất thành văn, chính là chưởng môn các môn phái không thể lên lôi đài, chỉ có thể phái các đệ tử tham gia. Chính là sợ võ công cách xa quá lớn, thiếu thận trọng đả thương mạng người.

Hôm nay được Lôi Ngạo Thiên hỏi đến như vậy, hắn ngược lại thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Trong lòng hắn biết rõ, vị trí Võ Lâm Minh Chủ này thành thật không thể rơi vào trong tay Ma giáo, nếu không giang hồ này có thể nói sẽ không thấy thái bình.

"Tình cảm thứ nhất, tranh tài thứ hai? Hắc hắc, từ trước đến giờ Ma Giáo chúng ta coi trọng tham dự, cũng không chú ý kết quả, đối với vị trí Võ Lâm Minh Chủ lòng cũng không nhất định phải có. Hiện tại chúng ta cũng đã tham dự, vị trí minh chủ chúng ta cũng không tranh đoạt. Tin tưởng, về sau bằng hữu trên giang hồ sẽ không lại nói Ma Giáo chúng ta không hiểu được lễ nhượng (nhún nhường) chứ?"

Nói xong, hắn dắt tay Tô Nhược Mộng, hướng về phía các hộ pháp phất phất tay, nói: "Đi thôi."

Ngay cả Ngộ phương trượng khi mưa to gió dữ lòng cũng vô pháp nhiễu loạn, giờ phút này cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng hắn cũng không dám giữ bọn họ lại, đành phải tận lực giữ vững giọng nói nhẹ nhàng, nói: "Lôi thí chủ, đi tốt."

Thượng Quan Nhàn Vân đứng lên theo, hướng về phía Ngộ phương trượng, giơ tay trái lên, nói: "A di đà Phật, cáo từ, Ngộ phương trượng. Sau này còn gặp lại."

"A di đà Phật, sau này có cơ hội gặp lại."

Một hồi đại hội võ lâm cho Tô Nhược Mộng cảm giác sâu nhất chính là, những người tỷ thí, cái gì người chiến thắng đảm nhậm vị trí Minh chủ, cũng chỉ là lời nói trên mặt đài. Không khó nhìn ra bọn họ trên thực tế đã có mấy người được chọn, nếu so với mấy người kia, những người khác chỉ là nhạc đệm mà thôi.

Đối với bọn hắn bắt người Ma giáo đến làm lính tôm tướng cua, trong lòng nàng cũng vô cùng mất hứng. Chỉ là, phen này xuống, vô luận ở trên lôi đài hay ở ngoài miệng, Ma Giáo bọn họ đều chỉ thắng không bại, mục đích đến lần này của bọn họ cũng đạt được.

Chỉ là khi nhìn những người này mới vừa sợ vị trí Minh chủ sẽ rơi vào Ma Giáo, một đám dáng vẻ hoảng sợ, một câu nói bài xích, để cho nàng nhìn, nghe vẫn là rất không thoải mái. Cho nên, nàng cũng chỉ là mỉm cười gật đầu với Ngộ phương trượng một cái, theo sát bên người Lôi Ngạo Thiên, chuẩn bị rời đi.

Lôi Ngạo Thiên mang theo một đám hộ pháp mặt lạnh xoay người rời đi, khóe miệng không để ý nhếch môi cười yếu ớt, như là đang cười nhạo đại hội võ lâm này giống như trò hề.

Cái nụ cười kia nhìn ở trong mắt mọi người chính là cuồng vọng làm cho người khác cắn răng nghiến lợi, nhưng mà, bận tâm Ma Giáo bọn họ cường thế, bọn hắn lại cũng chỉ coi mình như mắt mù, xem như chính mình không thấy ý châm chọc trong nụ cười kia.

Chỉ một hộ pháp võ công cũng xuất thần nhập hóa như vậy, bọn họ ai cũng không ngốc đến lấy tính mạng chính mình đến đùa giỡn.

Càng đi tới trong đám người, ý cười trên khóe môi Lôi Ngạo Thiên càng ngày càng trở nên lạnh, các hộ pháp sau lưng cũng đều đã xốc lại mười phần tinh thần, âm thầm khẩn trương. Trong không khí cỗ khí tức mạnh mẽ kia nói cho bọn hắn biết, Ninh Ngạo Tuyết sẽ lập tức tới, một cuộc ác chiến không cách nào tránh khỏi.

Lôi Ngạo Thiên không tự chủ dùng sức nắm chặt tay Tô Nhược Mộng, tay nhỏ bé bị hắn cầm có chút đau nhức, nhưng mà, Tô Nhược Mộng lại không rút tay ra, cũng không có kêu đau, mà là đưa ra một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, không tiếng động nói cho hắn biết, nàng đã có chuẩn bị, không cần lo lắng.

Hai người liếc nhau một cái, hai bên hiểu ngầm trong lòng, sử dụng ánh mắt khích lệ đối phương.

Đang lúc này, bầu trời trong viện truyền đến âm thanh của nũng nịu Ninh Ngạo Tuyết: "Đại hội võ lâm mỗi năm một lần Ma Giáo đều tới, Yêu Nguyệt Môn chúng ta sao có thể không tham gia?" Người đáp xuống, chỉ thấy Ninh Ngạo Tuyết xinh đẹp người mặc váy đỏ thẫm đã đứng trước mặt Lôi Ngạo Thiên, ngăn cản đường đi của hắn.

Nàng không nhìn đám người bởi vì sự xuất hiện của nàng mà lần nữa sôi trào, nàng nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Thiên, làm sao ngươi không đợi ta tới đã vội vã rời đi? Đây là không muốn thấy ta ư? Hay là sợ hãi nhìn thấy ta?"

"Ha ha! Ninh Môn chủ nói gì vậy? Chỉ là Lôi mỗ người còn có việc gấp muốn làm, cho nên đi trước một bước." Lôi Ngạo Thiên hơi cong môi một cái, trên mặt xem ra không khác bình thường, chỉ là tất cả tế bào của toàn thân hắn đã sớm căng lên, tùy thời chuẩn bị giao thủ với Ninh Ngạo Tuyết.

Những người này không biết Ninh Ngạo Tuyết hôm nay đã mang một thân tà công, nhưng hắn lại biết rõ 【 Vô lượng ưng công 】 kia lợi hại như thế nào.

Hai tay sau lưng, âm thầm ra dấu các hộ pháp sau lưng một cái, để cho bọn họ toàn tâm chuẩn bị chiến.

"Hả? Thì ra là Thiên đã biết Tử Long Lĩnh đã xảy ra chuyện, ta cho là Thiên còn chưa biết? Lúc này mới vội vã chạy tới thông báo ngươi một tiếng, chỉ là, Thiên, ngươi cũng đừng gấp gáp. Lôi lão phu nhân nhất định là người tốt đều có thiên tượng, sớm ngày tỉnh lại."

Ninh Ngạo Tuyết nghe lời khách sáo của hắn, trong lòng hơi giận, nhưng mà nghĩ tới tin tức mình nhận được, tức giận trong lòng nhất thời biến mất. Hai con mắt tràn ngập lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên, chậm rãi nói ra hiện trạng Hàn Nhứ.

Nhìn đám người Lôi Ngạo Thiên ngẩn người bộ dạng, Ninh Ngạo Tuyết hết sức vui vẻ, cười thầm: lần này các ngươi nhất định loạn chứ? Ta cũng không tin, nghe một tin tức như vậy, Lôi Ngạo Thiên còn có thể lạnh nhạt mà chống đỡ.

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên lập tức sốt ruột, chỉ là, trên mặt vẫn lạnh nhạt.

Chuyện này đã xảy ra lúc nào? Tại sao không có ai thông báo cho mình?

Hắn đã vừa mới cẩn thận quan sát Ninh Ngạo Tuyết, lời nàng nói hẳn không là giả, mà nàng chọn vào lúc này, nói cho hắn biết tin tức như thế, đơn giản chính là muốn rối loạn tâm trí bọn hắn. Cho nên, mặc dù lòng hắn như lửa đốt, cũng tuyệt đối không thể để cho nàng phát hiện, tránh khỏi để cho nàng có cơ hội có thể lợi dụng.

"Ninh Ngạo Tuyết, ngươi đừng cho là như vậy thì có thể đánh loạn lòng của chúng ta, chúng ta căn bản cũng không tin tưởng ngươi." Nhị hộ pháp giận dữ nhìn chằm chằm Ninh Ngạo Tuyết, trong lòng vô cùng nổi giận, không ngờ nữ nhân này lại ác độc như thế, cả lão phu nhân cũng muốn nguyền rủa.

Trong viện đột nhiên chưởng phong nổi lên, thân hình Ninh Ngạo Tuyết không nhúc nhích, nhưng Nhị hộ pháp cũng đã từ trong đám người nhảy một cái vọt đến phía ngoài đoàn người, tránh được một chưởng Ninh Ngạo Tuyết

vung tới phía hắn.

Một chưởng của Ninh Ngạo Tuyết mặc dù không có đánh tới Nhị hộ pháp, nhưng lại thương tổn tới một số người khác trong đám người.

"Ninh Ngạo Tuyết, ngươi đây có ý tứ gì? Vừa tới đã tùy tiện đả thương người." Người bị đánh ngã trên đất chật vật bò dậy, giận dữ chỉ vào Ninh Ngạo Tuyết, giận dữ mắng mỏ.

Rầm rầm rầm... Một nhóm người vừa ngã xuống.

Ninh Ngạo Tuyết cao ngạo nhìn tay của mình, bàn tay thon thon trắng nõn

dưới sự soi sáng của ánh mặt trời có vẻ cực kỳ trắng nõn, chỉ là, khi đoàn người thấy rõ móng tay vừa đen vừa dài của nàng ta, trong lòng lại vừa giận vừa sợ.

Trong bọn họ có rất nhiều người biết võ công trước kia của Ninh Ngạo Tuyết, nhưng mới vừa một chưởng nhẹ nhàng của nàng, lại có thể dễ dàng khiến bọn họ những cao thủ trên giang hồ cùng nhau ngã xuống đất. Cái này đã nói rõ, công phu của nàng đã cao hơn không biết bao nhiêu tầng.

"Muốn chết, ta không ngại tiễn hắn một đoạn." Ninh Ngạo Tuyết nhìn ngón tay của mình, giọng nói lười biếng, có thể nói ra lời nói kinh hãi lòng người. Dứt lời, nàng giống như là rất hài lòng sợ hãi trên mặt bọn họ, đột nhiên cười duyên mấy tiếng, nói: "Vị trí Võ Lâm Minh Chủ hình như chưa có chọn ra? Không bằng để cho ta làm đi."

Ngộ phương trượng, Khương Huyền Côn cùng lão tiền bối rất nổi danh trong chốn võ lâm, tất cả đều đứng lên, mặt xanh mét nhìn Ninh Ngạo Tuyết một thân đỏ thẫm. Trong những người này, vẻ mặt Ngộ phương trượng nghiêm túc nhất, nhìn móng tay hơi cong và tóc đen dài dưới ánh mặt trời, trong lòng đã là lật ra kinh hãi giật mình.

Hai mắt hắn chứa đựng kinh ngạc, luống cuống.

【 Vô lượng ưng công 】 thất truyền đã lâu làm sao lại xuất hiện? Hơn nữa còn để cho Ninh Ngạo Tuyết luyện thành, nữ tử như vậy chỉ sợ càng làm cho người ta nhức đầu hơn Lôi Ngạo Thiên. Trên người nàng thả ra sát khí nồng nặc, mà Lôi Ngạo Thiên tuy là cuồng vọng, nhưng cũng không cho hắn cảm giác giống vậy.

"A di đà Phật, thiện tai thiện tai. Ninh thí chủ, đây là trọng địa Phật sơn, mong thí chủ đừng đả thương người."

Ninh Ngạo Tuyết nhìn này Ngộ phương trượng mày trắng râu bạc, còn có một hàng lớn Bắc Đẩu võ lâm sắc mặt tái xanh phía trước, tâm tình thật tốt nở nụ cười.

"Ngộ phương trượng nói quá lời, chỉ cần tất cả mọi người tán thành ta làm Võ Lâm Minh Chủ, ta nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ cùng nhau gϊếŧ đến tận Tử Long Lĩnh, khiến Ma Giáo hoàn toàn biến mất ở trên giang hồ. Ngược lại, Hừ! Chính là địch của Ninh Ngạo Tuyết ta."

"Làm ngươi xuân thu đại mộng, Võ Lâm Minh Chủ làm sao có thể để một kẻ nữ lưu đảm đương?" Viêm Văn mới vừa ăn áp chế trong tay Lục hộ pháp, không muốn lại bỏ qua cơ hội trọng chấn uy phong, xung trận lên trước giận chỉ Ninh Ngạo Tuyết.

Ầm!

Đoàn người chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một bóng dáng màu hồng, nhìn kỹ lại, Viêm Văn mới vừa còn lòng đầy căm phẫn, giờ phút này trước ngực đã đột nhiên hiện năm lỗ thủng, máu tươi như hạt mưa từ ngực hắn phun ra ngoài.

Cái gì? Mọi người thất kinh thất sắc, sững sờ chuyển con mắt nhìn Ninh Ngạo Tuyết đứng ở dưới ánh mặt trời cầm khăn tay đỏ thẫm lau chùi máu trên móng tay của nàng.

"【 Vô lượng ưng công 】?" Những Bắc Đẩu võ lâm kia ào ào thay đổi sắc mặt, giật mình ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thấy được trong mắt đối phương đều là không thể tưởng tượng nổi.

May là 【 Vô lượng ưng công 】 mặc dù thất truyền đã lâu, nhưng mà người trên giang hồ vẫn có không ít người nghe nói qua, bọn họ nhìn nhóm người Thái Đẩu* đều đã thay đổi sắc mặt, lại nhìn Viêm Văn nằm trên đất đã tắt thở, hai chân đều không khỏi run lên.

*Thái Đẩu: nhân vật được mọi người kính trọng

Không ai có thể nghĩ tới 【 Vô lượng ưng công 】 đã thất truyền, lại để cho Ninh Ngạo Tuyết luyện thành.

"Còn có người không phục sao?" Ninh Ngạo Tuyết tiện tay ném khăn tay lau qua vết máu, vừa đúng rơi xuống trước mặt Khương Huyền Côn, không khó nhìn ra đây là nàng có ý chọc giận hắn.

Khương Huyền Côn mặt đau thương liếc nhìn Viêm Văn trên đất, nghĩ tới Ninh Ngạo Tuyết năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không thể nhịn được nữa tung người vung chưởng đánh về phía phía Ninh Ngạo Tuyết: "Ma nữ, trả mệnh đồ nhi cho ta."

Trên bầu trời tiền viện Thiếu Lâm Tự tức khắc xuất hiện bóng dáng màu đỏ và màu tương bay qua, đoàn người đều ngửa đầu nhìn trời, hi vọng Khương Huyền Côn có thể đánh bại Ninh Ngạo Tuyết, nếu không, hôm nay bọn họ có thể đều đi không ra được đại môn Thiếu Lâm Tự.

Ngộ phương trượng hơi híp cặp mắt, ánh mắt theo sát bóng dáng trong không trung, đột nhiên hắn giơ pháp trượng lên gõ xuống đất thật mạnh, khinh thân nhảy một cái, gia nhập vào trận đấu giữa Ninh Ngạo Tuyết và Khương Huyền Côn.

Ngộ phương trượng và Khương Huyền Côn dù sao cũng là Bắc Đẩu võ lâm, đồng thời tránh ngón tay Ninh Ngạo Tuyết, mức độ khác nhau tấn công Ninh Ngạo Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn, thật ra khiến Ngạo Tuyết tạm thời ở thế hạ phong.

"Ninh thí chủ, xin nghĩ lại! Không cần là địch của cả võ lâm." Tiếng nói truyền đến, ba người bọn họ cũng đã lần nữa đứng ở giữa sân, Ngộ phương trượng tay cầm cổ tay Ninh Ngạo Tuyết, hắn ít khi nổi giận, trong giọng nói cũng hàm chứa nhè nhẹ tức giận.

Ninh Ngạo Tuyết nhìn Ngộ phương trượng, nói: "Ngộ phương trượng có ý tứ là để tiểu nữ tử làm Võ Lâm Minh Chủ sao?"

"Ninh thí chủ, vẫn phải khăng khăng một mực?"

"Hừ, khăng khăng một mực chính là bọn ngươi."

"Ninh Ngạo Tuyết, ngươi đừng không biết phân biệt." Khương Huyền Côn một bên nắm một cái tay khác của Ninh Ngạo Tuyết, nổi giận gầm lên một tiếng.

"Không biết phân biệt?" Hai mắt Ninh Ngạo Tuyết đột nhiên trở nên đỏ thẫm, thân hình lóe lên, trở tay giữ tay của Khương Huyền Côn và Ngộ phương trượng ở trong tay mình, móng tay thật dài đâm vào trên cánh tay của bọn hắn.

"À?" Trong sân cuồng phong nổi lên bốn phía, chung quanh ba người bọn họ xông ra hơi thở tạo thành một dòng khí mãnh liệt, chỉ thấy vẻ mặt Ngộ phương trượng và Khương Huyền Côn đã đầy đau khổ, mà trên người Ninh Ngạo Tuyết cũng là gióng lên một đám điểm lồi lớn nhỏ như trứng chim.

Lôi Ngạo Thiên vốn không muốn trông nom việc vớ vẩn này, nhưng mà, từ trước đến giờ hắn không phải là người máu lạnh. Coi như không để ý sống chết những người này, hắn cũng không thể để Ninh Ngạo Tuyết hút lấy thêm công lực nguy hại tới giang hồ, nguy hiểm Ma Giáo.

Nhanh chóng cùng Thượng Quan Nhàn Vân trao đổi ánh mắt, hai người song song từ cầm lấy mộc côn trong tay hòa thượng bên cạnh, chợt đập tới hai tay Ninh Ngạo Tuyết.

Ninh Ngạo Tuyết chợt rút tay về, lắc mình tránh ra công kích của bọn hắn, hai mắt phóng hỏa nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi đừng ỷ vào ta có mấy phần tình ý với ngươi lại lần nữa chạm ranh giới cuối cùng của ta."

"Tình ý của ngươi vẫn nên để cho người khác đi, Lôi mỗ không chịu nổi." Nụ cười trên mặt Lôi Ngạo Thiên đã biến mất.

"Ha ha!" Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười vài tiếng, sau khi dừng lại, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Như thế chúng ta cũng không có cái gì bận tâm, ngươi chịu chết đi. Vừa đúng có thể bầu bạn với nương ngươi ở trên đường xuống hoàng tuyền."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Lôi Ngạo Thiên nhàn nhạt nhìn nàng.

"Vậy ngươi có tin lời của người này hay không?" Đông Lý Phong dẫn một đống nhân mã của hắn đi vào, chỉ là trong tay của hắn bọn họ đều là khuôn mặt rất quen thuộc.

Đám người Lôi Ngạo Thiên theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Đông Lý Phong cầm kiếm, mà kiếm của hắn đang gác ở trên người Đoan Mộc Lệ vẻ mặt sốt ruột.

Đoan Mộc Lệ nhìn Lôi Ngạo Thiên, chảy nước mắt, nóng nảy hô: "Ngạo Thiên, ngươi không cần phải lo cho Lệ di."

Tô Nhược Mộng bình tĩnh tinh tế đánh giá Đoan Mộc Lệ trước mặt Đông Lý Phong, ngay sau đó nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nhìn hắn gật đầu nhẹ, nói cho hắn biết đó là Đoan Mộc Lệ thật. Lòng đoàn người bắt đầu náo động, nếu như đây là Đoan Mộc Lệ thật, vậy lời nói vừa nãy của Ninh Ngạo Tuyết cũng là sự thật.

Chẳng lẽ những ngày này bọn họ không ở Tử Long Lĩnh, Tử Long Lĩnh xảy ra chuyện lớn gì sao?

Nhưng mà, vì sao bọn họ không hề có một chút tin tức nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí kinh ngạc tràn đầy Tiền viện Thiếu Lâm Tự, đoàn người cũng bị tình huống thay đổi bất ngờ trước mắt này làm cho sợ ngây người, bằng hữu khó phân.

Ánh mắt Ngộ phương trượng và Khương Huyền Côn đều ở trên người Ninh Ngạo Tuyết và Lôi Ngạo Thiên bồi hồi đi tới đi lui, sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, tuy là không bị Ninh Ngạo Tuyết hút đi bao nhiêu công lực, nhưng mà, đó chính là một thành công lực, đối với Ninh Ngạo Tuyết mà nói cũng như hổ thêm cánh.

Trong lòng bọn hắn rất cảm tạ Lôi Ngạo Thiên ra tay tương trợ, nếu không, hai lão đầu bọn họ, đoán chừng phải dâng lên võ công cả đời cho Ninh Ngạo Tuyết.

Tô Nhược Mộng âm thầm nháy nháy mắt với các hộ pháp, ngầm phân công, chuẩn bị một nhóm người hiệp trợ Lôi Ngạo Thiên đối phó Ninh Ngạo Tuyết, một bộ phận người cùng nàng nghĩ cách cứu Đoan Mộc Lệ.

Lôi Ngạo Thiên tuy là tâm tư đại loạn, nhưng mà không dám ở trước mặt Ninh Ngạo Tuyết khinh thường, chiêu thức này bọn họ đúng là rất cao minh, Lôi Ngạo Thiên cuồng vọng hơn nữa, Tử Long Lĩnh và thân nhân chính là xương sườn mềm của hắn.

Không thể không nói, bọn họ như vậy là đã bắt được xương sườn mềm của hắn.

Ninh Ngạo Tuyết không đợi bọn họ có hành động, đã chủ động bắt đầu công kích Lôi Ngạo Thiên và Thượng Quan Nhàn Vân, ba cao thủ đối quyết, chưởng phong nổi lên bốn phía. Người trong viện sợ thương tổn đến mình, đều đi tới góc, để lại phần lớn viện cho bọn họ.

Ngộ phương trượng nhìn về phía Khương Huyền Côn, muốn thăm dò một chút ý tứ của hắn, nhìn hắn có muốn giúp đỡ Lôi Ngạo Thiên hay không? Nhưng Khương Huyền Côn giống như đã sớm hiểu rõ ý nghĩ của hắn, không sớm không muộn vẻ mặt đau lòng đi đến bên cạnh thi thể Viêm Văn, âm thanh đau lòng nức nở.

Trong khoảng thời gian ngắn, Ngộ Liễu cũng không biết có nên gia nhập trận đánh hay không? Trong lúc trầm tư, hắn bị mấy các sư đệ kéo đến

cửa đại điện.

"Phương trượng sư huynh, hai ma đầu tương chiến, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi biến hóa cho thỏa đáng. Võ công của bọn họ cao cường, nhất là Ninh Ngạo Tuyết này luyện được một thân tà công, đi không được."

"Đúng vậy, phương trượng sư huynh không đề phòng xem trước, thực là bất đắc dĩ ra tay cũng không muộn."

"Không sai! Huống chi mới vừa phương trượng sư huynh đã bị thương, hay là điều khí một chút trước đi. Cứ coi như là Ninh Ngạo Tuyết thắng, chúng ta cũng có tinh lực bảo vệ Thiếu Lâm."

Mày trắng Ngộ Liễu nhíu lại thật cao, nhưng mà, cẩn thân suy nghĩ lại lời nói các sư đệ cũng có đạo lý. Cũng nghe theo ý của bọn hắn, trước tiên ở một bên quan sát bọn họ đối quyết.

Các hộ pháp thấy Ngạo Tuyết chủ động xuất kích, liền rối rít gia nhập trận đánh nhau dàn thế trận bên trong, cứ việc đồng thời tấn công, tránh ngón tay Ninh Ngạo Tuyết.

Tô Nhược Mộng thấy các hộ pháp đã qua giúp đỡ Lôi Ngạo Thiên, xoay người nhìn về phía Đông Lý Phong đứng ở cửa viện. Nhưng Đông Lý Phong cũng giống như đã sớm biết sắp xếp của nàng, thấy nàng nhìn sang, liền nói: "Mộng nhi, ngươi cũng đã biết, mẹ ngươi bây giờ đang ở đâu?"

"Hèn hạ vô sỉ! Không ngờ ngươi đường đường một Vương Gia, lại sử dụng thủ đoạn như thế, lại dùng phụ nhụ (phụ nữ và trẻ con) tới uy hϊếp người?" Tô Nhược Mộng lửa giận ngập trời nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy Đoan Mộc Lệ ở trong tay hắn, chỉ là nghe được chuyện Hàn Nhứ, đã khiến nàng giận không thể tắt.

Hiện tại hắn lại còn công khai chỉ ra Tô thị cũng ở trong tay hắn?

Chỉ ở giờ khắc này, Tô Nhược Mộng đã hiểu, đây tất cả đều là tiết mục Ninh Ngạo Tuyết và Đông Lý Phong đã sớm an bài tốt, bọn họ đã sớm muốn dùng phương pháp này đối phó nàng và Lôi Ngạo Thiên.

Nghĩ rõ tất cả, lửa giận trong lòng Tô Nhược Mộng cũng dần dần dập tắt, môi hơi cong, nhìn về phía Đông Lý Phong nói: "Mẹ ta căn bản cũng không ở trong tay ngươi, nếu như nàng ở trong tay ngươi, ngươi sẽ lấy mẹ ta đến ép buộc ta."

"Ha ha! Không ngờ Mộng nhi thông minh như thế, dễ dàng nhìn thấu chân tướng sự tình như vậy. Nhưng mà, ta nghĩ ta vẫn có nghĩa vụ nói cho ngươi, mẹ ngươi bây giờ đang làm khách ở Thành vương phủ."

Bị nàng vạch trần chân tướng ngay trước mặt, Đông Lý Phong cũng không chút nào buồn bực, nhàn nhạt nói với nàng chỗ ở hiện nay của Tô thị.

"Đừng không tin, lần này ngươi thật đúng là phải tin tưởng ta. Cho nên ta, không cần mẹ ngươi đến ép buộc ngươi, đơn giản chính là muốn lưu cho mình một đường lui, cho dù các ngươi cứu Đoan Mộc Lệ, ta cũng không còn có mẹ ngươi nữa ở trong tay sao?"

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng thật sự vất vả tắt lửa giận lần nữa bị hắn đốt.

"Ngươi nghĩ như thế nào? Nói ra điều kiện của ngươi."

"Ngươi theo ta đi, vĩnh không trở về Ma Giáo." Đông Lý Phong lập tức lên tiếng.

"Nằm —— mơ ——" Vẻ mặt Tứ hộ pháp âm trầm nhìn Đông Lý Phong, giận dữ mắng.

Hắn gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như thế. Lại trắng trợn đưa yêu cầu như vậy, hắn đây là xem tất cả Ma Giáo bọn hắn đều là người chết sao?

Đông Lý Phong giận quá hóa cười, chỉ là kiếm sắc bén trong tay hơi dùng sức ấn về phía cổ Đoan Mộc Lệ, cười nói: "Nếu ngươi lại vô lễ như vậy, ta sẽ không khách khí. Nàng chết, trong tay ta vẫn còn có một người quan trọng hơn, ta không phải lo lắng các ngươi có thể làm gì ta?"

Lưỡi kiếm cắt qua mặt ngoài cổ của Đoan Mộc Lệ, tia máu theo cổ chảy xuống, mà chân mày Đoan Mộc Lệ cũng bởi vì bị đau mà khẽ nhíu lại.

"Mộng nhi, ngươi đừng để ý đến ta. Chớ mắc mưu hắn, hắn căn bản là một người người không có chữ tín." Đoan Mộc Lệ chỉ sợ Tô Nhược Mộng sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, cố nhịn đau nhanh chóng nhắc nhở nàng.

"Ti..." Kiếm Đông Lý Phong lại thoáng dùng lực, Đoan Mộc Lệ không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Ha ha, ta đây đến chậm sao? Bỏ qua kịch hay chưa?" Đột nhiên trong viện lại truyền tới mấy tiếng cười duyên, trong nháy mắt, Tâm Nương đã đứng ở bên người Tô Nhược Mộng, chỉ là trong tay nàng còn có một người.

"Biểu ca, ngươi mau cứu ta." Ở dưới tình huống tính mạng bị uy hϊếp, Nam Cung Nhược Lâm không tự chủ bại lộ thân phận chân thật của mình, cau mày, mặt khϊếp ý nhìn Đông Lý Phonǵ.

Đông Lý Phong nhìn Tâm Nương đứng bên cạnh Tô Nhược Mộng, lại nhìn Nam Cung Nhược Lâm bị Tâm Nương dùng chủy thủ chỉ vào cổ họng, không khỏi bắt đầu sững sờ, trong lòng ngàn tự bách chuyển. Đây là chuyện gì? Tại sao Tâm Nương có thể là người bên cạnh Tô Nhược Mộng?

"Tâm Nương, ngươi đã đến rồi." Tô Nhược Mộng hưng phấn nhìn Tâm Nương, liếc mắt nhìn Nam Cung Nhược Lâm trong tay nàng một cái, trong lòng biết họ đã có lợi thế đàm phán với Đông Lý Phong.

Tâm Nương khẽ mỉm cười với Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Thuộc hạ tới chậm, khiến chủ tử bị sợ hãi."

Một câu nói đã khiến đã mọi người biết quan hệ của nàng và Tô Nhược Mộng, lần này, không chỉ có Đông Lý Phong giật mình, người trong giang hồ tránh né ở góc cũng đều kinh ngạc há miệng ra. Bà chủ 【 khách sạn Vô Danh 】 bí ẩn, lại gọi Tô Nhược Mộng là chủ tử?

Đây cũng quá kinh người chứ?

"Không muộn, vừa đúng lúc." Tô Nhược Mộng đáp lại bằng nụ cười, chuyển con mắt nhìn về phía Đông Lý Phonǵ, nói: "Vương Gia, ngươi nói hiện tại chúng ta không phải nên đổi người?"

"Hừ!" Sắc mặt Đông Lý Phong không tốt hừ lạnh một tiếng.

"Biểu ca, cứu ta!" Nam Cung Nhược Lâm nhu nhược, thấp giọng đau khổ cầu Đông Lý Phong cứu giúp.

Đông Lý Phong nhẹ liếc nàng một cái, ngay sau đó nhìn người triền đấu trong sân, trầm ngâm một hồi, nói: "Đổi người có thể, nhưng mà phải chuyển sang nơi khác."

Bát hộ pháp không bỏ qua hắn mới vừa nhìn trong sân một cái, chỉ sợ hắn lại ra quỷ kế, trực tiếp cự tuyệt: "Ở chỗ này đổi, hay là Vương Gia căn bản không muốn đổi người?"

"Đi ra ngoài đổi, đừng tưởng rằng trong tay các ngươi có người của ta, ta sẽ sợ. Nếu như nàng có thể vì ta hoàn thành đại sự ra thêm chút sức, chảy chút máu. Ta tin tưởng, nàng nhất định cũng sẽ không không muốn." Đông Lý Phong cũng không chút nào kiên trì nhượng bộ.

Mà Nam Cung Nhược Lâm giống như biến thành người khác, lần này, cũng không khóc, cũng không cầu khẩn Đông Lý Phong. Mà là nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tỷ tỷ, tuy chúng ta cùng cha khác mẹ, nhưng trên người cũng đều chảy máu của phụ thân, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đối với ta như vậy sao?"

Âm thanh của nàng không lớn, vừa lúc truyền vào trong lỗ tai đám người bọn họ.

Tô Nhược Mộng cười cười, nói: "Nam Cung tiểu thư, lời của ngươi ta nghe không rõ lắm, ta từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, mẫu thân của ta cũng chỉ có một nữ nhi là ta. Ta có tài đức gì làm sao may mắn có

muội muội như Nam Cung tiểu thư đây? Thật sự là cao không với nổi, kính xin Nam Cung tiểu thư cẩn lời nói, chớ khiến người khác nghe, còn tưởng rằng phủ Thừa Tướng đã sớm âm thầm cấu kết với Ma Giáo."

Hời hợt bỏ qua quan hệ của hai người một bên, tuy Nam Cung Nhược Lâm là người vô cùng thông minh, nhưng mà, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ đến muốn rước lấy nửa điểm quan hệ với Nam Cung gia. Nàng ta nhất thời xuất ra bài thân tình, nhưng cũng chỉ là tính toán sai.

"Ngươi... Ta..." Nam Cung Nhược Lâm bị nghẹn lời, nhưng cũng không vì vậy mà buông tha, vành mắt ửng đỏ nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Muội muội biết trong lòng tỷ tỷ oán hận phụ thân, nhưng mà, năm đó phụ thân cũng là bất đắc dĩ. Sau đó phụ thân vẫn luôn phái người tìm kiếm mẹ con tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định là hiểu lầm phụ thân không để ý vứt bỏ các ngươi."

Tô Nhược Mộng từ trong lỗ mũi cười ra tiếng, không nhìn nàng nữa, nghiêng đầu nhìn người khó phân cao thấp trong viện, trong lòng rất là lo lắng.

Đông Lý Phong không chờ bọn họ trả lời, mà là vừa mang Đoan Mộc Lệ, vừa lui về phía sau, thẳng tắp thối lui ra khỏi cửa viện. Mà toàn bộ tinh lực thị vệ cũng ném vào bên người hắn, giống như một bát sắt vây Đông Lý Phong ở giữa.

Để cho người bọn họ muốn động thủ, cũng bởi vì bận tâm an nguy của Đoan Mộc Lệ mà không cách nào động thủ.

Địch lui ta tiến, nhân mã hai bên bất tri bất giác cùng thối lui đến bình địa cửa viện, mà đúng lúc này, mấy người Lôi Ngạo Thiên cũng từ trong viện đánh ra, dần dần đi đến sau núi.

Đoan Mộc Lệ nhìn đám người Lôi Ngạo Thiên bị dẫn tới phía sau núi, tâm không khỏi run lên, nhớ lại Ninh Ngạo Tuyết ác độc. Hướng về phía đoàn người Tô Nhược Mộng phía ngoài, nói: "Mộng nhi, ngươi mau dẫn người đi giúp đỡ Ngạo Thiên, Ninh Ngạo Tuyết dẫn hắn đến phía sau núi, nhất định là không có ý tốt."

Nàng hiểu rất rõ Ninh Ngạo Tuyết rồi, mà nàng cũng biết phía sau núi Thiếu Lâm Tự có một vách đá vạn trượng. Nàng ta không để lại dấu vết

dẫn bọn họ qua, nhất định là có kế hoạch.

"Các ngươi đừng động, nếu các ngươi dám động một cái, ta lập tức hỏi thăm mạng lão thái bà này." Đông Lý Phong nghe Đoan Mộc Lệ chỉ ra kế hoạch của hắn và Ninh Ngạo Tuyết, lập tức hoảng hồn.

"Đi, mặc kệ ta." Đoan Mộc Lệ quyết liệt nhìn Tô Nhược Mộng, không chút do dự nào dùng sức quét đến trên thân kiếm Đông Lý Phong, máu tươi lập tức phun ra ngoài, mà nàng cũng mềm nhũn ngã xuống.

"Đi... Đi... Nhanh đi... Cứu... Ngạo..." Còn chưa nói xong, Đoan Mộc Lệ ngã dưới chân Đông Lý Phong hít vào một hơi. Chỉ là, ánh mắt của nàng còn nhìn chòng chọc vào phương hướng phía sau núi, trong mắt đều là lo âu và không muốn xa rời.

"Lệ —— di ——" Tô Nhược Mộng hét lớn một tiếng, hướng về phía các hộ pháp, nói: "Gϊếŧ Đông Lý Phong cho ta."

Đi tới thời không này, lần đầu tiên nàng mất khống chế tức giận, lần đầu tiên nàng động sát niệm.

Dứt lời, từng hộ pháp hai mắt đỏ ngoan tuyệt sử dụng vũ khí, của bọn họ, đánh bay người áo đen bên cạnh Đông Lý Phong, đâm chết, đá về phía giữa không trung.