Edit:Thảo My
Hối hận trước hành động ban đầu? Lôi Ngạo Thiên hắn chưa bao giờ làm chuyện gì cho mình hối hận, không có trừng trị hắn, là bởi vì tội hắn không đáng chết, là bởi vì mình vẫn chưa muốn cho lão hoàng đế có lý do tiêu diệt Ma Giáo.
Hắn không phải sợ, mà là hi vọng dân chúng Tử Long Lĩnh có thể có cuộc sống yên bình.
Hắn không phản kích, chỉ là bởi vì trong ma giáo có rất nhiều người trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, bọn họ đều là trụ cột gia đình.
Hắn cường thế, cuồng vọng cũng chỉ là vì muốn làm cho những kẻ bụng dạ khó lường phải kinh sợ, cũng chỉ là vì cho chúng giáo đồ một cuộc sống tốt đẹp. Giáo đồ bọn họ trải rộng thiên hạ, bên trong giáo đồ hạng người gì đều có, bọn họ vẫn trải qua cuộc sống hai mặt, mà hắn vẫn luôn cố gắng hết khả năng để cho bọn họ có cuộc sống hạnh phúc, không cần trải qua cuộc sống gió mưa đều tanh mùi máu này.
Đông Lý Phong thấy hắn không để ý tới mình, cho là hắn sợ, liền dương dương nở nụ cười đắc ý, rồi nói tiếp: "Thế nào ngươi sợ hãi? Nếu ngươi sợ, hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp."
"......" Lôi Ngạo Thiên vẫn không để ý hắn như cũ, đầu chếch về một hướng, cũng không thèm nhìn hắn một cái. Lúc này không chỉ là nghe giọng nói của hắn, mà nhìn bản mặt hắn càng thêm buồn nôn hơn.
"Ngươi... Hừ!" Đông Lý Phong thấy rõ ý tứ biểu đạt trên vẻ mặt của hắn, lửa giận trong lòng càng ngày càng tăng, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.
"Vương gia, hỏa khí của ngươi vẫn luôn lớn như vậy sao? Xem ra thật sự không có chỗ tiêu hỏa." Lôi Ngạo Thiên khẽ liếc nhìn l*иg ngực của hắn một cái, giọng nói lành lạnh chế nhạo hắn.
Thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng muốn thành đại sự, hắn thật sự cực kỳ lo lắng thay hắn ta. Trước kia nghe nói hắn ta là một người thâm trầm, chẳng lẽ bởi vì trước kia hắn ta chưa từng đυ.ng phải người có thể đánh bại hắn ta sao? Nói như vậy, mình thật là lợi hại, lại có thể khiến con hồ ly Thành vương, cực kỳ tức giận như vậy.
"Lôi — Ngạo — Thiên, ngươi tin ta sẽ gϊếŧ chết ngươi không?"
"Tin, đương nhiên tin!" Lôi Ngạo Thiên lần đầu tiên đồng ý với ý kiến của hắn, mỉm cười nhìn hắn gật đầu.
"Ngươi... Hừ! Ta sẽ không mắc mưu của ngươi, ta càng muốn từ từ hành hạ ngươi." Tức giận của Đông Lý Phong qua đi, đột nhiên muốn biết trong lòng Lôi Ngạo Thiên nghĩ cái gì.
Hai người không hề đối chọi gay gắt nữa, trong khoảng thời gian ngắn trầm lặng lại, Đông Lý Phong bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, mà Lôi Ngạo Thiên thì nghiêng khuôn mặt, ánh mắt mê ly, trong lòng âm thầm lo lắng tình hình của Tô Nhược Mộng thoát khỏi ma chưởng của Đông Lý Phong.
Hiện tại Mộng nhi đang ở nơi nào? Lòng dạ người giang hồ hiểm ác, mà một mình nàng từ thôn Thanh Thủy ra ngoài, hắn thật sự lo lắng cho nàng đúng lúc gặp phải những kẻ tiểu nhân, hoặc là, bị những người khác đưa tới cho Đông Lý Phong nhận tiền thưởng.
Mộng nhi, nàng đang ở đâu vậy?
Mộng nhi, nàng nhất định phải cẩn thận, không nên tùy tiện tin tưởng người khác.
Lại một lát sau, cửa đá mở ra lần nữa, Hắc Lang dẫn theo một nam tử ăn mặc dị tộc đi vào.
"Chủ tử, Bốc tiền bối đã tới."
"Ừ." Đông Lý Phong gật đầu, xoay người nhìn nam tử dị tộc được bọn họ xưng là Bốc tiền bối, mỉm cười nói: "Bốc tiền bối, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?"
Đông Lý Phong nghĩ đến Lôi Ngạo Thiên lập tức bắt đầu chịu thống khổ, trong lòng liền vô cùng thoải mái. Ban đầu là hắn là xin Bối tiền bối tới
chẩn bệnh thay hắn, không ngờ người này còn là một cao thủ dụng độc, còn hơn cả Trữ Ngạo Tuyết người đã mai danh ẩn tích.
Hiện tại mặc dù độc trên người hắn còn chưa giải trừ, nhưng mà khi hắn thống khổ, hắn nhất định phải làm cho Lôi Ngạo Thiên còn thống khổ hơn cả hắn, nếu không khó tiêu trừ được mối hận trong lòng hắn.
Vì vậy, sau khi thành công bắt được Lôi Ngạo Thiên, hắn liền hỏi thăm Bốc Đạt về một loại thuốc chỉ cần động tình sẽ thống khổ, không ngờ rằng Bốc Đạt thật sự có loại thuốc này. Theo hắn nói, đó là một loại thuốc gọi là tình độc, người trúng độc chỉ cần động tình sẽ giống như vạn mũi tên xuyên tim, đau đến chết đi sống lại.
"Vương gia, thuốc này là muốn cho hắn dùng sao?" Bốc Đạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, nhẹ giọng hỏi.
Đông Lý Phong gật đầu: "Không sai, người này chính là người mà mọi người trên giang hồ lên tiếng kêu gϊếŧ, giáo chủ Ma Giáo, Bốc tiền bối, loại người như thế chết không có gì đáng tiếc, thế nhưng, chúng ta không thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy, cho nên, kế tiếp sẽ phải phiền toái tiền bối."
Nghe vậy, Bốc đạt phu giật mình nhìn Lôi Ngạo Thiên, cẩn thận dò xét một phen, nói: "Thì ra hắn chính là Lôi Ngạo Thiên, hôm nay gặp mặt, dáng vẻ đại giáo chủ quả nhiên phi phàm. Chỉ là, đại giáo chủ ngàn vạn lần không nên đắc tội với Thành Vương, hiện tại cũng chỉ có thể tự trách mình thôi."
Hắn nghe đại danh Lôi Ngạo Thiên đã lâu, đáy lòng đối với hắn cũng có một chút bội phục, thế nhưng, bây giờ hắn là môn sinh Thành vương, nên dĩ nhiên phải giúp đỡ cho chủ tử của mình. Một người mình bội phục, đương nhiên cũng không thể sánh bằng tiền đồ và gấm vóc của bản thân.
Bốc Đạt rút ánh mắt trên người Lôi Ngạo Thiên về, nhìn Đông Lý Phong cung kính nói: "Vương gia, chính ta đã thêm vào bên trong tình độc một chút phối liêu, nếu như trong vòng một tháng bọn họ không cách nào giải độc, người trúng độc sẽ từ từ mất đi trái tim, quên mất người mình yêu mến."
"Nếu bọn họ tìm được thuốc giải thì sao?" Đông Lý Phong không quá vui mừng với loại thuốc này, hắn nhớ mình yêu cầu là thuốc không có thuốc giải, hiện tại hắn chỉnh thành loại nào?
Bốc Đạt lắc đầu mỉm cười:"Trước mắt độc này còn không có thuốc giải, cho nên, một tháng sau, hắn sẽ bắt đầu từ từ quên người hắn yêu." Hắn chế độc là không có thuốc giải, cho nên, hắn không có lo lắng chút nào người của Lôi Ngạo Thiên có thể tìm được thuốc giải.
"Ha ha ha..." Tâm tình Đông Lý Phong vô cùng vui vẻ ngửa đầu cười lớn, thật là vui, hắn rất chờ mong cái ngày Lôi Ngạo Thiên không nhớ rõ Tô Nhược Mộng. Bốc Đạt này thật đúng là có chút tài năng, quả nhiên hắn không có tìm sai người, có hắn ở bên mình, giống như hổ mọc thêm cánh.
Hiện tại hắn cảm thấy cái ghế đó cách hắn càng ngày càng gần, chỉ cần làm theo từng bước, hiện tại nếu phát hiện biên thành đang ngăn địch nhị ca nhất định sẽ hối hận rời khỏi kinh thành. Hắn nhất định sẽ làm cho chính miệng phụ hoàng nói ra muốn giao ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Ha ha ha... Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong cười lớn lần nữa.
Lôi Ngạo Thiên nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí, lập tức dời đi tầm mắt, không muốn nhìn cái loại khiến người ta chán ghét.
Đột nhiên, trên người hắn bị người điểm mấy cái, ngay sau đó mùi thơm thoang thoảng thổi qua mũi. Trong đầu của hắn không khỏi nổi lên bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng, có tươi cười rạng rỡ, có dí dỏm khả ái, có phồng má, có phẫn nộ, có đẹp lạnh lùng, có dịu dàng ít nói...... Từ từ, tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, hắn lại mất đi tri giác một lần nữa.
Được lắm, Đông Lý Phong, tốt nhất là ngươi nên gϊếŧ chết ta đi, nếu không, ta sẽ là ác mộng lớn nhất đời này của ngươi.