Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 24: Tới giờ uống thuốc rồi!

Đầu heo xào? Lục hộ pháp này nói chuyện có cần phải đâm chọt người ta như vậy không? Đã đánh cho mặt người ta thành đầu heo, hắn lại còn lên tiếng nhạo báng người ta.

Khóe miệng Tô Nhược Mộng khẽ cong lên, nhìn chúng hộ pháp, cười nói: "Các ngươi muốn để người trong thôn nói ta bạo lực máu tanh hay sao? Ta không muốn người ta ở sau lưng nói ta là nữ nhân âm ngoan độc địa đâu."

"Không muốn!" Chúng hộ pháp lắc đầu, cùng nhau lên tiếng: "Phu nhân là người lương thiện nhất trong mắt chúng ta. Người nào dám đặt điều thị phi sau lưng phu nhân thì hắn chính là kẻ thù của Ma giáo chúng ta."

Cảm giác có người bảo vệ cũng không tệ lắm, nhưng mà, người bảo bọc này lại là người của Ma giáo, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc ngươi sẽ trở thành cái đích để nghìn người chửi mắng rồi.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, trêu ghẹo: "Ngươi hạ độc bọn họ?"

"Không có, là do tự bọn họ quên uống thuốc." Lôi Ngạo Thiên giật mình, sau đó tỏ vẻ đặc biệt vô tội, kiên định phủ quyết.

Từ trước đến nay hắn luôn dùng võ phục người, trừ phi là người hắn đặc biệt nhìn không thuận mắt, nếu không, còn lâu hắn mới chịu lãng phí Nghĩ phệ tán của mình (Nghĩ là con kiến). Để điều chế được loại độc này, hắn đã phải lãng phí không biết bao nhiêu kiến đầu đỏ ở Tử Long lĩnh đó.

"Bọn họ có bệnh?" Tô Nhược Mộng cau mày, trầm ngâm một hồi lại như đã nghĩ thông suốt, gật đầu: "Nói cũng đúng, vật hợp theo loài, người phân theo bầy." Nói xong, nàng tránh khỏi cái ôm của Lôi Ngạo Thiên, xoay người đi vào phòng bếp.

"Phu nhân thật thích nói giỡn."

"Tới giờ uống thuốc rồi." Tô Nhược Mộng cười một tiếng, nói: "Uống thuốc thì không thể bỏ cử được."

Nghe vậy, trên mặt Lôi Ngạo Thiên và chúng hộ pháp rơi đầy vạch đen. Phu nhân đây là đang mắng hết thảy bọn họ đều có bệnh sao?

Thê tử lão Ổ mắt thấy Tô Nhược Mộng muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, vội vàng mở miệng gọi nàng lại: "Phu nhân, cầu xin người kêu Giáo chủ cho chúng ta chút giải dược đi, nể mặt mẹ chồng ta đã chiếu cố hai mẹ con các ngươi cả đời, xin tha cho chúng ta đi."

Chân bước ra lại thu trở về, Tô Nhược Mộng đứng lại, xoay người nhìn Lôi Ngạo Thiên, nhàn nhạt hỏi: "Độc này có chết người không?"

"Không đâu!" Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, nếu hạ độcmà lập tức gϊếŧ chết người ta, thì còn gì là vui nữa? Độc của hắn đều là loại không lập tức gϊếŧ người, từ trước đến nay hắn luôn lấy hành hạ làm chính. Độc cho người ta tự mình muốn tìm lấy cái chết, mới gọi là cảnh giới, mới phù hợp với cá tính của hắn.

... Lôi Ngạo Thiên nhìn lướt qua bốn người vừa thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ khiến cho người đó chịu hết hành hạ, hận không thể lập tức chết đi thôi."

"Ách?"Nghe vậy, bốn người vừa thở phào nhẹ nhõm không khỏi đồng thời hít một hơi, cả người như rơi xuống hầm băng, không ngừng run rẩy.

Tô Nhược Mộng sáng tỏ gật đầu, xoay người, đi vào phòng bếp.

Nàng không muốn lãng phí thời gian để nói nhảm với bọn họ nữa, vừa sáng sớm đã tới làm phiền người ta ăn điểm tâm, thật không hiểu sao họ lại biết chọn thời gian đến vậy? Chắc giờ mẫu thân đã đói lắm rồi, nàng phải vào ăn dọn thôi.

"Phu nhân, xin người mở lòng từ bi, nhớ tới tình nghĩa hàng xóm cùng thôn với nhau mà cứu chúng ta đi." Thê tử lão Tà vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu gào lên, vừa gào vừa không quên nặn ra vài giọt nước mắt.

Tô Nhược Mộng không nghe thấy nàng bám víu tình cũ thì còn đỡ, vừa nghe nói như thế, càng không có tâm tình xin giải dược giúp họ.

Bọn họ còn biết cái gì gọi là tình nghĩa hàng xóm cùng thôn sao? Bọn họ cũng xứng nói chuyện tình nghĩa sao? Trong mắt bọn họ lúc nào thì xem hai mẹ con nàng là người cùng thôn? Chỉ cần bọn họ ít gây chuyện với các nàng thôi là nàng đã thắp nhang tạ ơn rồi.

Nếu có cái gọi là tình nghĩa, bọn họ đã không tâm tâm niệm niệm muốn chiếm đoạt nhà cửa và ruộng đất của Tô gia, nếu giữa bọn họ có tình đồng hương, bọn họ đã không nhẫn tâm đẩy nàng xuống núi.

Nghĩ nàng là bồ tát cứu khổ cứu nạn sao. Đáng tiếc, nàng không phải bồ tát, cũng không phải thánh mẫu Maria. Nàng chỉ là một thôn cô mắt nhỏ tâm cũng nhỏ, có cơ hội mà không giúp nguyên chủ trả thù, thì thật có lỗi với nàng.

"Nếu các ngươi còn không chịu đi, còn ồn ào la lối không để cho người khác ăn điểm tâm, ta sẽ kêu bọn họ hạ thêm cho các ngươi mấy loại độc nữa. Ta nghĩ bọn họ sẽ không ngại rèn luyện thể lực buổi sáng đâu."

Tô Nhược Mộng vừa đi, vừa lạnh lùng để lại mấy câu.

Giờ phút này, tâm tình của nàng thật sự không tốt, sự giả dối của những người này khiến nàng mất hết khẩu vị.

"Nguyện ra sức vì phu nhân." Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng.

Phu nhân, phải nghe! Phu nhân sai khiến, phải làm! Tâm tình của phu nhân, phải chiếu cố!

Nếu không, Giáo chủ tâm tình không tốt sẽ trút giận lên đầu bọn họ, vậy thì tâm tình của bọn họ cũng không thể nào tốt được. Vậy nên, bọn họ đã nhận ra được một sự thật, nịnh nọt phu nhân thật tốt thì sẽ làm giảm tối đa khả năng trở thành bao cát.

"Không... không... không cần! Chúng ta sẽ lập tức rời đi, không cần lãng phí thêm thuốc đâu." Bốn người vội vàng lắc đầu khoát tay, lục tục bò dậy khỏ đất, xoay người chạy trốn khỏi Tô gia.

"Lão Ổ à, ngươi cũng đừng có làm cho con cọp đó gầy đi, nếu không thì, ngươi cũng hiểu mà." Lục hộ pháp nhìn bốn người chật vật rồi đi, tốt bụng nhắc nhở lão Ổ đang chạy sau cùng.

"Ha ha..." Chúng hộ pháp nhìn lão Ổ dừng lại mấy giây, sau đó lại chạy như bị lửa đốt mông, không hẹn mà cùng phá lên cười.

Lôi Ngạo Thiên đuổi theo Tô Nhược Mộng vào bếp, nhìn nàng lưu loát đổ nồi cháo khoai lang ra tô, rồi lấy cái bình trong góc bếp gấp dưa chua ra làm ba dĩa, tiếp đó là dọn bát đũa lên, trong lòng hắn bỗng thấy ấm áp dễ chịu, như đôi vợ chồng già cùng trải qua cuộc sống bình dị.

Tô Nhược Mộng không hề khách khí mà ra lệnh cho hắn: "Ngươi bưng dưa chua với bát đũa lên đi, còn ta bưng cháo. Cháo còn lại trong nồi và các món ăn trên bếp thì để cho mấy hộ pháp ăn, bàn ghế ở nhà chính không đủ, ngươi kêu bọn họ tự giải quyết đi."

"Tuân lệnh phu nhân!" Lôi Ngạo Thiên lên tiếng cợt nhã, kẹp hộp Tử Mộc vào nách, một tay bưng dưa chua, một tay bưng bát đũa, dáng vẻ có chút khôi hài theo sát Tô Nhược Mộng đi vào nhà chính.

Khi Tô thị nhìn thấy hộp Tử Mộc kẹp dưới nách Lôi Ngạo Thiên thì nụ cười yếu ớt trên mặt chợt cứng lại, đáy mắt thoáng vẻ kinh ngạc, hai mắt khóa chặt vào hộp Tử Mộc.

"Mẹ, ăn điểm tâm đi. Mẹ đói bụng lắm rồi đúng không?" Tô Nhược Mộng đặt cháo lên bàn, không chú ý lắm tới vẻ khác thường trên mặt Tô thị.

Lôi Ngạo Thiên cũng đặt món ăn lên bàn, rồi tiện tay đặt hộp Tử Mộc xuống bên cạnh, cười cười nhận lấy chén cháo nóng Tô Nhược Mộng đưa tới, nhìn Tô thị khẽ cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân, mời dùng điểm tâm!"

"Hả... được, được, được!" Tô thị hồi thần, thu ánh mắt đang nhìn hộp Tử Mộc lại.

Trong đầu nàng không khỏi thoáng qua một thần khí đã thất truyền từng được nhắc đến trong sách cổ, nếu nàng nhớ không lầm, hộp gỗ màu tím này là dùng để chứa thanh Long Khiếu kiếm, nó đã thất truyền hơn ba trăm năm. Long Khiếu kiếm từ xưa đến nay đều tự chọn chủ nhân, chỉ người có duyên mới có thể khống chế được nó.

Chỉ có điều, nàng nhớ trong cổ tịch có nói rõ ràng, chủ nhân của Long Khiếu kiếm phải là người chí nhân chí nghĩa.

Nhưng Lôi Ngạo Thiên rõ ràng là giáo chủ Ma giáo, nàng nghĩ, sở dĩ Ma giáo bị người đời xưng tụng là Ma giáo, thì ít nhiều cũng phải có chút ít tà khí. Nhưng giờ Long Khiếu kiếm lại xuất hiện là sao? Chẳng lẽ Ma giáo còn ẩn chứa càn khôn khác, cái mà bình thường mọi người nhìn thấy chỉ là giả?

Người thì có thể không tin, nhưng thần khí sẽ không gạt người.

Suy nghĩ này khiến Tô thị càng vừa ý Lôi Ngạo Thiên thêm vài phần, điểm cố kị duy nhất trong lòng đã không còn, nàng cũng có thể yên lòng giao nữ nhi cho hắn rồi. Con rể có thân phận gì không quan trọng, quan trọng là... nhân phẩm của hắn và tâm ý của hắn dành cho nữ nhi. Bây giờ điều nàng muốn biết là lúc nào thì thân gia tương lai tới cửa cầu hôn?

"Ngạo Thiên, bao giờ thì cha mẹ ngươi có thể tới thôn Thanh Thủy? Chuyện giữa ngươi và Mộng Nhi ngươi đã báo cho bọn họ biết chưa?"