Hạ Kỳ Mặc được Thừa Tịnh Phong bế ra khỏi tiệm, dọc đường đi y luôn nhắm mỹ nhân. Khụ... Vì y được hệ thống nhắc nhở nữ chính sắp xuất hiện. Cho nên không phải y háo sắc hoặc có ý gì khác mà chỉ lo nhiệm vụ a.
Ngược lại, y không hề phát hiện sắc mặt càng lúc càng âm trầm đen thui của hắn, nó sắp dọa các cô nương đi trên đường nhìn thấy mặt hắn sẽ sợ khóc thét đến nơi.
Tầm mắt xuất hiện vị mỹ nhân xuất trần mỹ lệ thoát tục, mặc bạch y đang đứng lẻ loi như chờ ai đó. Hạ Kỳ Mặc tranh thủ cơ hội, vùng vẫy dữ dội thoát khỏi cái ôm của Thừa Tịnh Phong chạy nhanh đến dưới chân Phượng Hi, ngước đôi mắt long lanh bán manh với nàng.
Phượng Hi giật mình nhìn xuống, thấy là một tiểu kê xám nhỏ nhắn bán manh với mình, trên mặt băng lãnh thoáng ửng nhẹ má hồng. Khom người bế lên sờ bộ lông mịn mượt của y.
Được người đẹp vuốt ve, y thích ý đến rên hừ hừ híp mắt, thêm vào đó y được hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thì càng mến chết nữ chính, nên cứ ra sức vụi a vụi lấy lòng.
Từ đằng xa hai gương mặt thoáng đen như đái đít nồi, lửa giận trong con ngươi cuối cùng bộc phát. Cả hai cùng lúc xuất hiện đồng thanh quát vì nghẹn khuất cùng ấm ức nói.
- Mau trả Tiểu Mặc lại cho ta.
- Tỷ, mau đem nó vứt ra xa.
Phượng Ân cùng Thừa Tịnh Phong xoay người nhìn đối phương, ánh mắt cả hai bất thiện với nhau, xoẹt lửa dữ dội đấu khẩu qua bằng mắt, hậm hực không ai kém ai.
Phượng Ân: Mau đem đi tiểu kê khốn kiếp của ngươi ra khỏi người tỷ ta, nó dám ăn đậu hủ của tỷ ấy. Ngươi còn chậm trễ đừng trách ta tâm ngoan độc.
Thừa Tịnh Phong: Ban đầu đúng là Tiểu Mặc sai, chẳng phải tỷ ngươi sau cùng cũng ăn đậu hủ Tiểu Mặc nhà ta sao? Ngược lại ta nói thẳng, bản tính ta là kẻ sẽ chẳng thương hương hoa tiếc ngọc khi ra tay đánh người.
Nghe vậy, Phượng Ân cúi đầu, đầu lần nữa ngước lên là nụ cười như tia nắng ấm áp.
- Bộ lông của nó rất đẹp, rất mềm nhỉ.
Một tay bóp chết càng thuận lợi hơn.
Phượng Ân cười ám chỉ với Thừa Tịnh Phong, hắn nghe xong sắc mặt tăm tối, đáy mắt lóe ra khí tức lạnh lẽo. Nàng ta đâu chịu yếu thế liền hung hăng trừng lại.
- Phượng Ân? Sao vậy?
Thấy sắc mặt Phượng Ân có chút không đúng, Phượng Hi nghi hoặc hỏi.
- Tỷ, ta... ta không sao.
Phượng Ân tức tối phiền não mím chặt môi, không thể hốt câu "ghen" đằng sau. Như thế sẽ khiến tỷ ấy càng tức giận, bỏ mặt không thèm đếm xỉa đến nàng ta. Cười mỉa mai bản thân, gục đầu thấp xuống siết chặt góc váy.
Ta có thể nói ta đang ăn dấm chua, đang ghen tỵ với một con tiểu kê sao?
- Nó là của huynh, trả về chủ của nó.
Nét mặt vốn băng lãnh nhưng ý cười trong mắt khiến người khác tâm nhộn nhạo, đem trả tận tay về phía chủ nhân của tiểu kê xám, nàng xoay người ung dung bước đi, không quên bồi thêm câu đến sư muội của mình.
- Đi thôi.
Phượng Ân đen mặt nhìn một màn kia, bước chân rục rịch đuổi theo, được một đoạn quay lưng híp mắt đầy ý cảnh cáo đến Thừa Tịnh Phong thì rời đi ngay.
Lọt vào tầm mắt Hạ Kỳ Mặc lại hoàn toàn khác. Y bổ não đến mức tự khen bản thân hết đường nói.
- Hệ thống, hệ thống... Em gái kia mới khen bộ lông của tao rất đẹp, rất mềm nga. Còn có, đôi tỷ muội ban nãy không phải đã thích Thừa Tịnh Phong đến nỗi nuối tiếc xoay người, liếc mắt đưa tình hẹn ngày tái ngộ với hắn sao? Vậy có được tính là tao đang giúp Thừa Tịnh Phong thu thập hậu cung không?
Hệ thống giả chết, mắt điếc tai ngơ. Trên đời này nó thừa nhận còn sót kẻ đần độn, thiếu muối nặng nhất trên thế giới là y.
Có ai đem lão công nhà mình dâng cho người khác sao? Chưa hết, còn đần đến mức không nhìn ra hai người kia thù hận, hận đến nỗi muốn đối phương chết quất cho xong, ẩn ý trong lời khen ấy của nàng ta rằng muốn tự tay nhổ sạch bộ lông rồi sau đó vặn gãy cổ ngươi đấy kí chủ ngốc à. Nó ảo não ghê gớm, có nên hối hận vì có một kí chủ như vậy không? Ha ha.
- Lần sau... cấm ngươi nhìn loạn!!!
Chỉ được nhìn mỗi ta mà thôi.
!
Gì đây?
Hắn đang cảnh cáo y chớ bén mảng hay dòm loạn nữ nhân của hắn à. Cũng đúng thôi, đổi lại là y, y đương nhiên cũng chẳng thích kẻ khác nhìn nữ nhân của mình. Cho nên mới nói tính chiếm hữu cực cao của nhân vật phản diện sẽ không kém nam chính là bao, như vậy mới làm đối thủ một mất một còn được.
Hạ Kỳ Mặc ra vẻ sâu sắc hiểu rõ, cực kỳ nghiêm túc gật đầu cam đoan, thấy vậy hắn hòa hoãn sắc mặt. Ý cười đọng trong đáy mắt kèm theo tia cố chấp khó phát hiện.
Bên kia sau khi hai tỷ muội họ Phượng đi được một lúc liền bắt gặp nhóm hộ vệ chặn đường. Lúc này Phượng Hi cùng Phượng Ân dừng bước, một trong số người hầu của tên thiếu gia háo sắc kia bắt gặp Phượng Ân, liền tức giận rống lớn với đám hộ vệ muốn họ vây bắt người.
- Chính là ả, ả đem thiếu gia chúng ta đem đi, tới giờ còn chưa thấy ngài ấy đâu.
Tên người hầu nói đoạn, hùng hổ tiến lên trước, muốn là người đầu tiên vươn tay bắt Phượng Ân giam lại. Phượng Hi tinh mắt xuất chiêu đánh bàn tay sắp vươn đến nàng ta, đổi lấy sắc thái ngạc nhiên của Phượng Ân, cùng khuôn mặt càng nổi giận đùng đùng hơn từ phía tên người hầu.
- Khốn kiếp, các ngươi ỷ mình có chút nhan sắc muốn làm mình làm mẩy sao?
- Vị này có gì từ từ nói. Chớ đυ.ng tay đυ.ng chân với muội muội ta.
- Ha, thì ra là muội muội ngươi. Vậy ngươi thân là tỷ của ả, bắt ả khai ra chỗ nhốt thiếu gia nhà ta, chúng ta đại nhân đại lượng xí xóa hết mọi việc, coi như chưa từng xảy ra bất cứ gì.
Lòng thoáng lạnh lẽo, hướng sát khí về tên người hầu cầm đầu nói năng khiếm nhã, nàng ta lia mắt thấp thỏm nhìn tỷ mình. Đổi lại thần thái càng băng lãnh từ nàng, thần sắc nàng ta lập tức ủ rũ hẳn. Cười nhạt biện giải lời nói dối của mình.
- Tỷ, ta không biết thiếu gia kia, càng không quen biết bọn chúng. Tỷ... tin ta chứ?
Tên người hầu nghe lời nói dối trắng trợn ở Phượng Ân càng tức điên người, nghiến răng nghiến lợi hung hãn mắng nhiều lời ác ý.
- Ngươi... Cái con ả khốn kiếp lẳиɠ ɭơ này, ngươi câu dẫn ngài ấy rồi uốn cho cong lưỡi thì bác bỏ hết thảy mọi thứ sao? Ta nói cho ngươi biết, thiếu gia có mệnh hệ gì thì lấy mạng sống của ngươi cùng tỷ ngươi đem bồi táng thiếu gia nhà ta.
Nhíu mày vì câu nói xúc phạm của tên người hầu, xem nhẹ tiếng chữi rủa đằng sau, thản nhiên gật nhẹ đầu, ôn giọng nói:
- Ta tin muội.
Chỉ vì ba chữ "ta tin muội" đơn giản ấy, nó chẳng khác nào làm lòng Phượng Ân xiết càng chặt. Ngoài mặt vẫn ung dung tự tại mỉm cười tươi với nàng. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nàng nay có hơi chột dạ né tránh, sợ nàng phát hiện.
- Cảm ơn tỷ.
Một đám hộ vệ lẫn đám người hầu chuẩn bị xoắn tay áo hùng dũng bắt người. Phượng Hi ôm nhẹ vòng eo nhỏ của Phượng Ân lập tức điểm nhẹ gót chân, bay lên nóc nhà gần nhất, dồn sức mạnh xuống chân phi khinh công trốn thoát. Nàng không muốn là người tu giả lại đi đánh thường dân bá tánh. Bỏ xa đám người kia, nàng sắc mặt vẫn như cũ, đem vật trong tay đặt vào lòng bàn tay Phượng Ân bâng quơ nói:
- Trong lúc chờ muội, tỷ tiện tay mua được nó.
Miệng nói tiện tay nhưng thực chất nàng rất dụng tâm lựa mua cho Phượng Ân trâm cài kim tước mang màu sắc lam khéo léo, tinh xảo, đẹp mắt. Hốc mắt nàng ta hơi ẩm ướt, mũi thấy cay, nghiêng đầu né tránh tầm mắt Phượng Hi, cúi đầu không lên tiếng.
Cảm ơn tỷ luôn là người tin tưởng mọi lời nói dối vụng về của ta. Thế nhưng, thực xin lỗi... ta không xứng.
- Đứa ngốc.
Phượng Hi cưng chiều vuốt nhẹ đầu nàng ta, sắc mặt vẫn muôn đời giữ nét băng lãnh, tính cách cao nhã thiên tiên không vướng bụi trần. Tuy nhiên nàng ta biết, tỷ ấy là người đối với nàng ta dịu dàng nhất trên đời.
Trong lòng nàng ta hiện tại có một ý nghĩ cực kỳ quái gỡ. Ước gì đôi bàn tay thon dài trắng nõn kia mãi xoa đầu mình như thế. Đáng tiếc, không bao lâu chủ nhân đôi bàn tay ấy đã ly khai. Phần tình cảm này, có lẽ vĩnh viễn Phượng Hi cũng không biết, nàng chỉ xem Phượng Ân như muội muội đối đãi. Còn về Phượng Ân sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng thứ tình cảm vốn không nên có với sư tỷ, cũng như đem nó giấu đi.
...
Thừa Tịnh Phong đưa Hạ Kỳ Mặc dạo chơi khắp thành, đến lúc màn đêm buông xuống thì quay về chỗ cũ, Thừa Tịnh Phong vẫn giống mọi ngày, nhập thần hai canh giờ mới chợp mắt ngủ. Sáng hôm sau, hắn trả phòng, cùng y đi tới khu vực săn bắt nguy hiểm, chủ yếu gϊếŧ ma thú sẳn tiện luyện tập khống chế sức mạnh vượt tầm tay. Tối đến hắn tự động tìm một hang động bỏ hoang, nhắm mắt nhập thần dưỡng sức.
Thừa thời cơ đấy, Hạ Kỳ Mặc nghe theo hệ thống lén đi ra ngoài, chạy gần tới cạnh bờ hồ thì dừng chân. Ngó dọc quét ngang hết một lượt, cảm thấy không có ai, mở phần quà hệ thống đưa. Là một viên đan dược màu sắc chu tử, chần chừ chốc lát nhắm mắt nuốt vào.
Được một lát toàn thân truyền đến cơn đau đớn tận cùng, thân thể run rẩy lợi hại. Chẳng dám gào to, sợ ảnh hưởng đến hắn đang nghỉ ngơi. Nỉ non với hệ thống nhà mình.
- Cứu người đi hệ thống, tao đau sắp chết rồi.
[Hệ thống]: Kí chủ thân ái, không phải ngươi đang còn sống nói chuyện được sao?
- Rốt cuộc có cứu người không!?
[Hệ thống]: Ta vô năng, chỉ có thể trò chuyện trong thần thức của ngươi thôi. Bởi vậy ngươi còn muốn trò chuyện tiếp không?
- Miễn.
Vậy đấy, hệ thống lần nữa rơi vào trầm tĩnh như thường ngày.
Lát sau thân thể nóng tựa như bị thiêu sống, chịu hết nổi Hạ Kỳ Mặc khó nhọc phóng thẳng xuống hồ nước đang phẳng lặng, tạo tiếng vang dội giữa mặt nước hồ.
- Tiểu Mặc?
Mới chợp mắt nghỉ dưỡng, cảm thấy không an toàn mở mắt xem Hạ Kỳ Mặc. Đổi lại là sự trống rỗng không có ai. Mặt khẽ biến nhanh đi ra ngoài tìm, bên tai nghe tiếng động ở hồ liền vội vã chạy tới.
Đến nơi không thấy vật nhỏ đâu, thay vào là một mỹ thiếu niên, tóc đen như mực mềm mượt dính nước buông xõa đọng nước, y phục huyết sắc hương diễm ướt đẫm càng tôn lên làn da trắng tựa ngọc dưới lớp y phục, sống mũi cao nhỏ tinh xảo, sắc môi cam hồng răng trắng quyến rũ, lông mi dài cong vυ't, mắt phượng dài kèm theo nốt ruồi son ở khóe mắt phải.
Thừa Tịnh Phong ngẩn người bởi vẻ đẹp không thiên về nam trang tuấn lãng, cũng không thiên về nữ nhi hoa lệ, nó đã đạt mức thiên tiên hạ phàm làm say lòng người. Hắn chưa kịp hồi thần đã nghe âm thanh trong trẻo ẩn chứa sự sợ hãi la lên.
- Yêu nghiệt!!!
Đừng trách y thất thố gào lên mất hình tượng như vậy, vì chính y khi đang choáng váng cố chồi lên mặt nước. Thấy xuất hiện tay chân con người chưa kịp cao hứng, nhìn thấy gương mặt mình phảng phất mơ hồ trên mặt nước cũng thấy vẻ đẹp kinh diễm kia, đương nhiên kìm lòng không nổi mới vội gào lên hai chữ ấy.