Hệ Thống Nam Phụ

Chương 14: Tăng bậc

Về tới nơi ở dành cho đệ tử ngoại môn, Thừa Tịnh Phong đặt số lượng củi công việc đã giao hoàn thành để chỗ kho đổi lấy mười lăm viên linh thạch hạ phẩm. Gã kia nhướn mày ghi vào sổ sách, móc trong túi dự trữ cấp thấp lấy ra đúng mười lăm viên ném cho hắn. Miệng không quên châm chọc khi dễ.

- Số lượng khá đấy, cố mà nhận nhiều nhiệm vụ hằng ngày để nuôi đủ chính ngươi đi.

Mím môi không nói gì, vừa xoay người đã thấy tiểu linh điểu xù lông xám béo ú theo sau chân mình, đôi mắt to đen láy ngập nước hết sức tội nghiệp, hướng tới hắn khẩn cầu trông rất đáng thương (?). Đảm bảo nếu có những nữ đệ tử ở đây, họ sẽ hét lên vì mức độ dễ thương của y trông bộ dạng này.

Thật ra Hạ Kỳ Mặc là đang căm tức, toàn thân xù lông trừng mắt hắn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Được lắm cái tên họ Thừa kia, lão tử không tin không hành ngươi thừa sống thiếu chết sau này. Hừ hừ~

Thấy vậy hắn hốt hoảng, bối rối trong lòng không biết làm sao đối với y. Gã kia cứ thấy hắn đứng ngẩn người xoay lưng về phía gã, nhón chân dòm phía trước hắn xem có gì, tận mắt thấy có một tiểu kê xám, xấu xí, mập lù lập tức phì cười mỉa mai nói.

- Linh sủng ngươi vừa mới thu nuôi sao? Chả trách cốt khí chủ ra sao thì linh sủng sẽ như vậy.

- Linh sủng em gái ngươi, ngươi mới linh sủng, cả nhà ngươi mới đều là linh sủng. ( Chi nha chi nha chi chi)

- Ngươi kêu um sùm cái gì hả tiểu kê hôi hám xấu xí kia.

Gã nhe răng, trợn mắt tướng mạo hết sức bình thường hung tợn ngược lại với y.

Thừa Tịnh Phong siết chặt tay nhẫn nhịn, nghe tiếng tiểu linh điểu cứ kêu gào xù lông bất thiện cảm với gã kia, hắn thấy vậy vơi bớt cơn giận tịnh tâm không ít, vươn tay ôm y lên, không quên bồi thêm câu cảnh cáo gã.

- Chuyện của ta không liên quan đến ngươi, bớt lắm chuyện thì hơn.

- Ngươi... Hừ, ngươi tưởng mình còn là đệ tử thân truyền của người hay sao? Bớt kiêu căng là vừa, ngươi bây giờ không còn là thiên chi kiêu tử như ngày xưa đâu. Ah, ta chưa nói hết ai cho ngươi rời đi, đứng lại đồ phế vật. Cả cái con linh điểu phế vật ngu xuẩn kia nữa, coi chừng ta...

Gã hung hăng mắng xối xả, nước bọt văng tung tóe còn chưa thỏa đáng. Bước chân rời đi của hắn buộc dừng lại, lạnh nhạt đưa ra lời khiêu chiến.

- Ngươi có dám đấu với ta không mà dám nói ta phế vật?

- Ta... ( Đương nhiên không dám).

Thấy gã trầm mặc, hắn liền biết đáp án gã không dám thách đấu cùng mình, bước chân lần nữa đi tiếp.

Từ giờ trở đi hắn sẽ không cho bất kì ai dám nói vật nhỏ so sánh cùng phế vật. Những ai mạnh miệng chỉ trỏ hắn nói này kia, hắn đều bỏ ngoài tai, nhưng nếu như nói đến vật nhỏ này. Hắn sẽ liều mạng bắt họ phải im miệng. Lí do sao? Hắn cũng chỉ lắc đầu không biết.

Hạ Kỳ Mặc được hắn ôm thì thụ sủng nhược kinh, cảm nhận toàn thân hắn toát lên hàn ý sâu đậm y đành tự giác ngậm miệng, không còn mắt to trừng mắt nhỏ với gã kia. Về tới nơi hắn nhẹ nhàng để tiểu linh điểu xuống, bản thân vào phòng ngồi nhập thiền tu luyện.

Nói tới nói lui làm y ảo não không thôi, y và hắn giống như ông nói gà bà nói vịt, tuy hắn nói chuyện thì y hiểu, còn y đáp lại hắn, hắn chả hiểu lấy một từ.

Phiền phức sầu muộn y đi vòng vòng sân, ngước nhìn quanh đã thấy hắn đi về căn phòng gần bên nhà kho chứa củi ngồi nhắm mắt nhập thiền.

Thấy vậy Hạ Kỳ Mặc không làm phiền, chỉ im lặng đứng một bên chăm chú dòm hắn. Trong lòng lại như ngồi lò lửa lo lắng không yên. Liệu hắn có phát hiện ra y nói dối không? Bản thân y chỉ vì tức giận nhất thời nên buộc miệng nói dối, nhưng mà hắn đâu hiểu y nói gì đâu ha? Cho nên...

Nghĩ vậy Hạ Kỳ Mặc vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, đang vui thì lại hóa buồn.

Nhìn trên đỉnh đầu Thừa Tịnh Phong đột nhiên xuất hiện thanh ghi rõ độ thân mật 10% to đùng. Khiến y thấy muốn trợn tròn lồi cả con mắt. Này này... Là đạo lý gì a?

[Hệ thống]: Chúc mừng ngươi tìm được kĩ năng đặc biệt của mình. Cứ tiếp tục phát huy!!!

Chúc mừng em gái ngươi, cái này mà ngươi cho là kĩ năng đặc biệt sao? Khác gì trong trò chơi đâu chứ? Đồ lừa đảo, lão tử không làm nữa, lão tử muốn về~

Buồn bực y không còn hứng thú như lúc ban đầu được nữa. Mí mắt nặng trĩu của cơn buồn ngủ kéo tới làm y không còn suy nghĩ lung tung. Nhận mệnh nhích gần hắn cho ấm để ngủ, ai biểu hắn là cái lò sưởi di động của y kia chứ.

Qua gần hai canh đồng hồ Thừa Tịnh Phong mới mở mắt, nhìn sắc trời ngoài sân đã ảm đạm, nhìn kế bên hắn là tiểu linh điểu ngủ co ro rùng mình, thấy vậy hắn không đành lòng, đứng dậy vươn tay ý định ôm đến lên giường của hắn ngủ cho ấm. Tiếng 'rột rột' không thức thời vang lên làm hắn sượng ngắt cơ thể.

Hạ Kỳ Mặc ngủ lơ mơ vì đói mà thức tỉnh, hướng hắn kêu hai ba tiếng liền im bặt ủ rũ cái đầu nhỏ. Y thế mà quên hắn không thể hiểu y nói gì.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện những viên linh thạch trong lòng bàn tay của hắn làm y sửng sốt.

- Ta chỉ biết ngươi đói bụng, nhưng không biết ngươi muốn ăn gì đành ủy khuất ngươi.

Thừa Tịnh Phong ngoài mặt lạnh nhưng bên trong sớm đã rối rắm bức tóc lo lắng vật nhỏ đói bụng sẽ chết.

Nghe vậy y nghiêng đầu khó hiểu, bèn nghĩ thế giới này là tu tiên chỉ cần ăn mấy viên này là có thể lấp bụng. Vội vàng nhào đến muốn đem viên linh thạch nuốt vào. Hắn thấy vậy không hai lời bóp nhẹ cổ đánh sau ót tiểu linh điểu văng linh thạch ra. Mặt lạnh nghiêm lại nhíu mày, nghĩ bản thân chưa lo chu toàn dạy dỗ tốt cho vật nhỏ. Trầm giọng lạnh lùng răn dạy nhưng trong lời nói kèm theo sự quan tâm.

- Linh thạch không thể nuốt trọn là có thể ăn, ngươi phải học cách hấp thụ những viên linh thạch hạ phẩm này, xem ta làm rồi học theo.

Viên linh thạch hạ phẩm màu xanh lá cây nhợt nhạt, lấy mắt thường biến thành màu trắng rồi tan thành tro bụi.

Hạ Kỳ Mặc chỉ có nước vuốt mặt trong lòng âm thầm phỉ nhổ hắn.

Ngươi hấp thụ kiểu siết nhẹ tay, nhắm mắt lại là hấp thụ xong còn lão tử đây tay đâu nắm? Chẳng lẽ lấy cánh nắm chặt hấp thụ hả?

Hít sâu hơi y bắt buộc phải giả bộ hiểu mà gật đầu, hắn để lại cho y mười viên linh thạch hạ phẩm còn bản thân chăm chú nhìn y hấp thụ.

Hạ Kỳ Mặc:...

- Hệ thống, lần này tao hạ thấp mình nài nỉ mày chỉ giúp tao hấp thụ mấy viên này. Cách thực dụng nhất!!!

[Hệ thống]: Kí chủ thân ái chỉ cần lại gần những linh thạch, nhắm mắt tọa thần sẽ thấy có nhiều sợi mỏng manh của linh lực dẫn trong đó thì bắt lấy kéo về thân thể mình. Đơn giản thực dụng nhất rồi a~ Nếu ngươi không làm được vậy thì...

- Biến!!!

Hệ thống không còn gì để nói, lúc cần giúp đỡ thì ngọt giọng cầu xin, được lợi ích liền đuổi thẳng thừ, nếu có khăn tay ở đây nó sẽ cắn góc khăn, mắt ngập nước ủy khuất như thiếu nữ, mắng y là đồ vô ơn cho coi.

Thừa Tịnh Phong chăm chú nhìn vào tiểu linh điểu, thấy vật nhỏ rục rịt nhắm mắt chuẩn bị hấp thụ. Không giống hắn mới chỉ dạy hấp thụ từng viên một, mà là hấp thụ một lượt hết mười viên làm hắn kinh ngạc không thôi.

Mở mắt ra Hạ Kỳ Mặc khoan khoái rõ rệt, bụng chỉ mới vơi bớt đói một chút, thế là y lại hướng đôi mắt to tròn nhìn hắn lần nữa. Thừa Tịnh Phong co giật khóe môi, nghĩ nghĩ lôi ra một viên linh thạch thượng phẩm, cùng năm viên linh thạch trung phẩm trong nhẫn không gian trung cấp được Thượng Hoa Thanh từng ban tặng. Xem vật nhỏ ăn no được bao nhiêu, không chừng chỉ một viên linh thạch thượng phẩm là cùng.

Linh thạch trung phẩm tốt hơn hạ phẩm nên màu sắc xanh lá cây dày đặc. Màu sắc linh thạch thượng phẩm ngược lại đậm nét rõ ràng sáng bóng nhuận khiến người xem vào mắt yêu thích không nỡ rời mắt. Ở giới tu tiên linh thạch được quy đổi, một viên linh thạch trung phẩm bằng một trăm viên linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch thượng phẩm bằng một ngàn linh thạch hạ phẩm.

Nếu có đệ tử đồng môn ở đây họ sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi mức độ phung phí của trời của Thừa Tịnh Phong. Mặc dù biết nuôi dưỡng linh sủng sẽ tốn khá nhiều tiền tài vật chất, nhưng ở tiểu trung giới mà nuôi linh sủng như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ nước bọt dìm chết hắn.

Hạ Kỳ Mặc khoái trá vỗ vỗ cánh lại gần vụi vụi hắn vài cái tỏ vẻ lấy lòng, sau đó hấp thụ lặp lại giống lần trước. Có điều lần này hấp thụ xuất hiện một luồng khí lớn mạnh mẽ hòa quyện nhu hòa ập vào toàn thân, làm y thoải mái đến mức rên rĩ hừ hừ.

Hiếu kỳ hắn liếc nhìn đánh giá kỹ vật nhỏ, phát hiện không có gì khác lạ nên buông tha ý nghĩa linh thú hay thánh thú, thậm chí là thần thú. Có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều nên cười nhạt tự chế giễu bản thân. Ở tiểu trung giới này muốn tìm được tầm mười con Kim Uế tiên hạc ( tiên hạc mỏ vàng) đã hiếm có huống chi đến mấy thứ linh thú trăm tuổi hoặc thánh thú ngàn tuổi làm linh sủng tốt.

Nhưng Thừa Tịnh Phong không muốn vật nhỏ này làm linh sủng mình. Hắn sẽ đợi vật nhỏ đến cấp bậc mười tự động hóa hình người sẽ do y làm chủ. Nếu được có thể kết khế ước bình đẳng, khi đó một trong cả hai nếu có một bên tử sẽ tự động hóa giải khế ước.

Thừa gia tộc lớn nhất ở thượng trung giới huy hoàng mấy ngàn năm chỉ sau một đêm đã bị diệt tộc, cha hắn chút hơi tàn cố gắng làm truyền tống trận đẩy hắn xuống tiểu trung giới này. Bản thân ngài không mong con mình thành tài hay vang danh thiên hạ, chỉ mong an nhàn sống hưởng lạc đừng theo vết xe đổ của ngài và gia tộc là được.

Khoảng thời gian mười năm dạy dỗ ấy hắn đã biết rõ mọi thứ, ngược lại đối với vật nhỏ này thì hoàn toàn hết cách. Bản thân hắn không có cố chấp vấn đề thiên tài hư danh, linh căn hắn biến dị hắn tự rõ.

Lúc bị giải trừ sư đồ hay bị đồng môn sư huynh đệ, tỷ muội chướng mắt hắn cũng không ngỡ ngàng hay uất hận gì khác, đơn giản trầm tĩnh, đến lúc linh căn biến dị đã biến thành Đan linh căn suốt mấy trăm ngàn năm chưa từng xuất hiện ở thượng, trung, tiểu trung giới, hắn mới bị tin tức kinh thiên động địa làm thất thố ngây người suốt nửa ngày chưa tỉnh. Chính bản thân hắn cũng không ngờ tỉ lệ cực thấp ấy lại rơi vào đầu mình.

Tốc độ tu luyện của hắn kể từ ngày ấy không còn cần đến linh thạch nữa, mà là nhờ vào linh khí khí trời tụ lại hấp thụ tu luyện. Bởi vậy hắn đã lâu rồi không có đếm xỉa đến số lượng linh thạch bản thân tích lũy. Giờ nhìn lại hắn khẽ nhíu mày, mười hai viên thượng phẩm cùng ba mươi sáu viên trung phẩm, khoảng hai ngàn bảy trăm linh thạch hạ phẩm. Ít như vậy không biết có đủ lấp bụng vật nhỏ không. Nhìn bụng dưới lông trắng vật nhỏ hơi căng phồng hắn mới yên tâm.

Nhìn vật nhỏ ăn no vui vẻ như vậy hắn khẽ nhếch môi mỏng.

Độ thân mật trên thanh tăng đột ngột đến 30% nhưng y đâu còn ngó ngàng bận tâm đến.

Tâm hồn của Hạ Kỳ Mặc giờ phút này hớn hở đến mức đỏ bừng mặt mày, không còn quan tâm hắn nhìn bậy bạ đang phạm thượng chính mình.

Mở thông tin nhân vật lần lượt xuất hiện làm cậu hí hởn như điên.

Tên:???

Số tuổi: Còn non.

Chủng loại thú: Chưa rõ.

Cấp bậc: Lv2 ( 1600/3000 exp).

Quan hệ: Chưa có.

Tình trạng sức khỏe: Khỏe mạnh.

[Lv1 500 exp

L2 1200 exp

Lv3 3000 exp

Lv4 5000 exp

lv6 8000 exp

Lv7 15000 exp

Lv8 25000 exp

Lv9 35000 exp

Lv10 60000 exp

Lv11 75000 exp

Lv12 100000 exp].

1 linh thạch hạ phẩm là 1 exp.

1 linh thạch trung phẩm là 100 exp.

1 linh thạch thượng phẩm là 1000 exp.

Tác giả: Ta sẽ ra 1 tuần 1 chương nha, nếu rảnh hơn có khi 2 hoặc 3 chương. Cái chữ "nếu" thôi nha chứ không có chắc chắn à %^3^%

À mà có sai chỗ nào hay phi logic mấy nàng chỉ để ta sửa ^^.