Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 12

Đi vào văn phòng của Quan Lệ Dĩnh, Chu Khải thấy Chúc Vân Tường cũng ngồi ở trong. Bị bắt ngồi xuống nói chuyện, vị nữ quản lí trước sau như một nói vài lời đau khổ làm dạo đầu, một bộ dạng rất quan liêu. Người ta nói rằng đây không phải là những gì cô ta làm để phục vụ bữa ăn, mà trái lại là làm tin tức, nói dễ nghe thì là như vậy.

Về việc liên quan tới chuyển công tác trong nhà bếp, “Kỳ thực, Triệu Minh đi rồi tôi liền bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Nhà bếp hiện tại có bốn người, tuy làm việc hơi cập rập, nhưng mọi thứ vẫn rất tốt. Chu Khải, cậu quản lý vẫn là không tệ. Lần trước giám đốc Tào qua đây đã nói chuyện với tôi và Mã Húc Dương, cảm thấy khối lượng công việc của cậu khá nặng, cho nên muốn tìm người có thể hỗ trợ cậu một ít, như thế đến lúc cậu không ở đây, nhà bếp vẫn có thể hoạt động tốt.”

Nghe đến đó, Chu Khải cũng đã hiểu. Nguyên lai nói

một hồi, hóa ra vì cái này mà

cô ta

muốn

nói chuyện riêng với Chúc Vân Tường và Lưu Bân.

“Lão Chúc, tài năng của anh mọi người đều rõ cả. Dĩ vãng khi Triệu Minh không ở nhà bếp, anh cùng Chu Khải cũng cùng một chỗ cũng giúp đỡ nhau không ít, cho nên tôi cho rằng anh có khả năng làm được việc này…”

Chúc Vân Tường tức giận vội vã cắt ngang, “Quan quản lí, này…!?”

Chu Khải không lên tiếng, chỉ là âm thầm liếc mắt nhìn hắn

“Sau khi Triệu Minh rời đi, vị trí bếp trưởng này lại cứ

để không, tôi xác thực cũng là quan sát đã

lâu. Hôm nay đem hai người gọi đến cũng lúc là muốn cùng hai người thương lượng quyết định này. Còn nữa, tôi cũng muốn nghe ý kiến của cậu, Chu Khải.”

A, tình huống trước mắt này, còn có thể có ý kiến gì? Chu Khải trong lòng

cười nhạt, hai tay tùy tiện vắt trên đùi, “A, rất tốt, tôi không có ý kiến gì.”

Sau khi Quan Lệ Dĩnh cùng

Chúc Vân Tường ngươi một

câu ta một câu tranh luận, Chu Khải không nghe nổi nửa câu. Nếu bọn họ đã quyết định thế này,

chuyện tiền lương của lão Lưu … Phỏng chừng là

lành ít dữ nhiều.

Nhìn Chúc Vân Tường bên người một khuôn mặt bất đắc dĩ, Chu Khải lần đầu tiên đối hắn cảm giác xa lạ. Thế nhưng, suy đoán này mới vừa

lướt qua đã bị hắn ném đi ngay lập tức.

Đi ra khỏi văn phòng, Chúc Vân Tường cau mày, “Nếu như thật thế này, tôi thực cmn

có lỗi với lão Lưu!

Nhìn hắn buồn khổ thế này, biết rõ hắn cũng không tình nguyện, Chu Khải nhận ra: cũng là anh em mười năm, lẽ nào việc nhỏ ấy cũng không tin được?

“Được rồi, đừng bày ra

bộ mặt táo bón ấy nữa.

Bên cạnh đó, lão Lưu cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy

a?” Hắn vỗ vỗ

vai lão Chúc, “Đi, ra ngoài làm một điếu.”

Hai người ở bên cạnh cửa châm

điếu thuốc, Chu Khải híp mắt cảm thán: mỗi sớm làm một điếu, sẽ thoải mái cả ngày a!

“Được rồi, lão Triệu về có liên lạc với cậu chưa?”

“Có, ” Chu Khải tựa ở trên tường, ngửa đầu chậm rãi nhả khói, “Còn đặc biệt thăm mẹ tôi

một chuyến, rất tốt.”

Lão Triệu nói qua: “Năm thứ nhất, người nhà chung quy nghĩ

anh là muốn bươn trải. Sau nhiều năm nêu quay

trở lại anh sẽ giúp cậu

thăm hỏi.” Giờ đây, hắn nói được thì làm được.

Chu Khải nghĩ nghĩ, dường như đăm chiêu nói một câu: “Em nghỉ đông còn chẳng về, đến lúc nghĩ trờ về một lần thì mẹ đã trên

sáu mươi.”

Làm xong tiệc đứng là gần mười hai giờ. Chúc Vân Tường vừa định luộc

một nồi mì, Du Tiệp lập tức la lên: “Lão chúc, rang cơm ăn đi!”

“Lại rang

cơm? Sáng sớm đã ăn cơm rang, nghẹn chết cậu!” Với một Du Tiệp thích ăn cơm rang như vậy thật không có cách, đành phải buông mì trong tay xuống, quay đầu đi vo gạo.

“Yêu, thật sự là đúng giờ đến

a.” Chúc Vân Tường thấy người đứng ở cửa, cười trêu.

Dư Dương gật gật

đầu, thành thực đem tên mỗi người kêu một lần.

Cả nhà bếp đều coi như việc thỉnh thoảng có phục vụ sinh xuống ăn chực cơm đã là chuyện bình thường, biết rõ dạ dày cậu không tốt, vì thế không ai nói gì, bữa trưa đều làm nhiều một chút, tận lực chiếu cố.

Đầu này Chúc Vân Tường vừa làm xong canh, đầu kia Du Tiệp liền đã lấy sắn ghế ngồi chờ cơm. Vốn nghĩ ngồi mát ăn bát vàng, lại không nghĩ rằng bị Chúc Vân Tường hét một tiếng: “Tiện nhân, không được ăn hết cơm!”

“Vì ta làm

cơm… Lão tử tha ngươi

!”

Dư Dương nhìn thấy không khỏi cong khóe miệng. Bầu không khí ở nhà bếp luôn là tốt như vậy, so với mình cả ngày đứng ở tầng trên tràn ngập tử khí g, quả thực là cách biệt một trời.

Cậu vừa định quen tay kéo lấy cái ghế dưới tủ lạnh, không ngờ lại nghe được giọng Mã Húc Dương, làm hại cậu

nhất thời không dám động đậy.

Mã Húc Dương đi vào nhà bếp, nhìn thấy Chu Khải liền bắt đầu lên tiếng: “Chu Khải, cậu kiểm tra một phát, bốn người có giấy chứng nhận sức khỏe của cơ quan y tế không? Nếu không phải đi khám sức khỏe đi, cục vệ sinh

chuẩn bị đến

kiểm tra rồi. Nếu như quá thời hạn là không được đâu. Cái này rất quan trọng, nghìn vạn lần không thể quên.”

“Biết rồi.”

Chu Khải diện vô biểu tình đáp một tiếng, cảm giác cái người trốn ở phía sau tủ lạnh như là muốn đi ra, vội vã đi qua đó, cố ý ở sau người lấy tay phải một phát đem cái đầu người này ấn xuống.

Bị hắn đánh bất ngờ, Dư Dương thiếu chút nữa liền kêu ra tiếng.

Thẳng đến khi Mã Húc Dương rời đi, người đang ngồi xổm cạnh tủ lạnh mới kéo lấy cái ghế, oán giận Chu Khải: “Uy, làm gì cần phải đến mức đấy…”

Chu Khải ngồi xuống bàn cơm, “Cậu nếu muốn bị hắn lải nhải như đàn bà ở bên tai,

tôi sẽ không ngăn a.”

“Mã chim rất hẹp hòi, cậu sẽ không đến bây giờ còn không rõ hắn đi? Cái gì cũng không được, cái gì đều không tốt, hắn cmn quả thực chính là Ngọc Hoàng đại đế a, lời nói ra đều là thánh chỉ!”

Trước mặt là một đĩa cơm nóng hổi, Dư Dương cũng phải phiền muộn thừa nhận: “… Em trước kia còn muốn mượn

xe của nhà ăn dùng một phát, chi phí em sẽ tự bỏ ra, anh ta cũng nói không được.”

Khi vị ở cùng khu kí túc đem phòng tắm để làm cái chuyện kia kia vào lúc hừng đông, cậu rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa.

Vô tình thấy phòng cho thuê hạ giá, Dư Dương quyết định thật nhanh. Cũng

là phòng đơn

cũng ở Duisburg, ưu đãi tiền thuê, ngoại trừ lò sưởi không hoạt động tốt lắm, này thật sự là một giao dịch không thể bỏ qua.

Nhưng bất đắc dĩ dọn nhà mà lại không có một chiếc xe, thủy chung là không có phương tiện. Nguyên bản dự định hỏi Mã Húc Dương mượn dùng xe nửa ngày, một lần chuyển cho xong. Nhưng hiện tại, tựa hồ chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Ngày đó sau khi mua món ăn, Chu Khải giống như lúc thường một dạng, nghiêng đầu dựa vào cửa thủy tinh của xe, lười nhác hỏi hắn: “Uy, cậu chuyển nhà có được không?”

Dư Dương lắc đầu, “Chẳng qua tôi bạn học, sau khi làm có khả năng sẽ tới giúp, thực sự không được liền cho thuê thôi.”

“Nga, hôm nay chỉ đi Metro, sau khi xong qua kí túc xá của cậu đi.”

Còn chưa

quen việc hắn luôn tùy tiện quyết định, Dư Dương không thể tin nổi quay đầu qua nhìn hắn: “Cái gì? Hôm nay!?”

“Đúng vậy, không thì sao?” Chu Khải một bộ ‘ cậu nhìn tôi làm gì ’ biểu tình, “Dù sao thì cậu là làm việc theo giờ, giúp cậu tìm kiếm nơi để sống tạm thời là không tốt sao?

Dư Dương không ý thức được điểm kì quái trong câu nói, nghĩ hắn buổi chiều năm rưỡi vốn nên trở về đi làm, “… Này, vậy anh buổi tối đi làm?”

“Ai không nói chuyện, đừng dài dòng, lái xe.”

Chu Khải không kiên nhẫn nói một câu, trong lòng trái lại nhịn không được oán thầm: hôm nay thứ hai, thường thường sẽ vắng khách. Lầu hai lầu ba cũng không có gì nhiều, chỉ là sảnh sẽ không bận quá. Cậu còn thật sự nghĩ tôi chuyện gì cũng tính xằng bậy sao? Thật tổn thương cả IQ và EQ của tôi.