*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đồng hồ trên tường chỉ 11h 50, lão Triệu ung dung đi sắp xếp đồ đạc của mình tại nhà bếp.
Hôm nay là một ngày đầu thu, mặt trời rất đẹp, quét đi vẻ u ám của mấy ngày hôm trước để có thể đi dạo vào một buổi chiều mát mẻ giống như những người
dân nước Đức, để rồi ở bên bờ sông Rhine uống một cốc bia. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng lão Triệu làm ở nhà bếp.
Chu Khải đứng ở đầu lò
xào rau, Lưu Bân đem con dao
chăm chỉ gõ xuống cái thớt gỗ, Du Tiệp mang bao tay từ trong thang máy lấy ra hai món điểm tâm, Chúc Vân Tường không rên một tiếng mà đem bốn món ăn đã lạnh ngắt thả vào toa xe. Năm người đều im lặng, nhà bếp khó có được yên tĩnh như vậy, khiến cho phục vụ sinh cũng không dám nói một câu nào.
Điện thoại thình lình vang lên đến, phục vị sinh
vừa vội vàng cởi xuống bao tay đã bị Chu Khải gọi lại. Hắn đảo nốt món ăn cuối cùng trong nồi, nhìn thoáng qua thời gian, “Không cần tiếp.” Sau khi đem món ăn cuối đã được bọc cẩn thận cùng một món đã được hâm nóng lại thì vẫn còn hai phút mới đến giữa trưa.
“Tôi ra ngoài hút một điếu.”
Nhìn bóng lưng Chúc Vân Tường đi ra, trong lòng lão Triệu thở dài, xem ra hôm nay tâm lý ai cũng
không thoải mái.
Nghĩ đến hai ngày trước Chúc Vân Tường tại ký túc xá nghe được
tin lão Triệu phải đi, gấp đến độ từ ghế trên nhảy dựng lên, hỏi hắn vì cái gì không nói cho hắn sớm hơn. Nên đến dù sao cũng phải đến, sớm hay muộn thì
có cái gì khác biệt?
Vé máy bay của lão Triệu là một tuần sau, sau khi kết thúc ngày hôm nay, hắn còn rất nhiều thứ phải sắp xếp. Thời gian mới tới làm việc là
một thân nhẹ nhõm, không nghĩ tới giờ đây phải đi, đối mặt với một căn phòng đầy ắp đồ đạc, cũng không biết nên mang đi cái gì. Tối hôm qua, nhìn lão Triệu bắt đầu quét dọn phòng ốc, Chu Khải thình lình liên tưởng, có khi hai năm sau chính mình cũng sẽ rơi vào tình trạng này đi.
Tới khi tiếp điện thoại nhà bếp, hắn còn có chút thất
thần. Nhưng vừa nghe đến tiếng nói không thể nào bắt chước của Mã Chim, Chu Khải lập tức thanh tỉnh.
“Bàn số chín là bàn đơn
à, sao lại không có thực đơn?” Chu Khải cúi đầu nhìn xem chỗ trống trong máy, còn không kịp cắt ngang, bên tai liền lại là một trận gào: “Khách hàng dị ứng mì chính, không cần cho vào, hai phần cơm rang đều không cho lạp xưởng, thịt gà cũng không bỏ thêm hạt điều, các
khác món ăn khác giống nhau cho ít muối, nghe hiểu không?”
Thật không dễ dàng chờ hắn nói xong, Chu Khải trả
hắn ba chữ: “Không thực đơn.”
“Không có khả năng! Vừa mới là tôi tự mình lấy, không phải nhấn một lần là có sao? Hay là bị mắc kẹt
? Cậu kiểm tra một phát, không cần mỗi lần đều tôi …”
“… Tự đi
xuống.” Dứt lời, cắt đứt điện thoại.
Nếu bình thường, lúc này cam đoan có người nhạc hướng Chu Khải dựng ngón cái.
Lúc Mã Húc Dương đi vào nhà bếp, không ai ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Hắn tự biên tự diễn kiểm tra máy hoàn hảo không tổn hại gì, vừa nhìn đến lão Triệu, trước khi đi lại bồi thêm một câu, “Úc, Triệu Minh anh vẫn còn ở đây sao? Vừa lúc, đợi buổi chiều đi mua món ăn thì mang Chu Khải và một phục vụ sinh nữa đi, để cho cậu ta cũng làm quen một chút đường xá, chìa khóa xe hắn sẽ trực tiếp lấy ở chỗ Quan Lệ Dĩnh, hai giờ chờ ở cửa bên.”
“Biết rồi.” Lão Triệu đáp một câu xong
cũng không lại lên tiếng.
Qua khoảng thời gian bận rộn buổi trưa, lão Triệu liền cùng Chu Khải cùng lên lầu, thay quần áo ra ngoài mua thức ăn. Trước khi đi, lão Triệu còn không quên nói với
Chúc Vân Tường một câu, “Đi a.”
Chúc Vân Tường gật đầu, hắn cũng rõ ràng, dĩ vãng lão Triệu không ở, Chu Khải lại vừa mới bỏ đi, mọi chuyện liền toàn do hắn phụ trách.
Hai điểm, một chiếc Viano
đã sớm đậu ở
cửa. Triệu chu hai người mở cửa xe, đem các hộp nhựa tái sử dụng ném váo phía sau xe. Nhìn thấy tài xế, lão Triệu thủy chung vẫn là khách khách khí khí, “Hóa ra
là Tiểu Dư a.”
“Triệu đầu bếp,… Chu đầu bếp.”
Chu Khải nhìn cậu
một cái, cũng không có
tâm tình nói chuyện phiếm.
“Tiểu Dư a, chúng ta như vậy đi, trước Châu Á, sau đó đi Metro, nếu
còn nhu cầu nữa, cũng có thể đi các hàng gần ga xe lửa. Cậu
đều biết phải không? Không nhận ra cũng không liên quan, hôm nay anh mang cậu đi nhìn, lần sau đã biết rồi.”
Dư Dương từ kính chiếu hậu nhìn qua Triệu Minh ở phía sau, “Vâng được! Chúng ta hiện tại đi siêu thị Châu Á trước?”
“Đúng, bây giờ đi thẳng đi, quá hai ngã tư, đến Friedrich Strasse thì rẽ phải.”
Dư Dương lần đầu tiên nghe được lão Triệu nói tiếng Đức, ngoài ý muốn bật cười, “Triệu đầu bếp, tiếng Đức của anh nói thật chuẩn.”
Ở ghế phía sau Chu Khải dựa ghế nhìn qua kính chiếu hậu không thấy được mặt Dư Dương, nhưng thấy được khóe miệng đang cười. Đôi môi hơi mỏng, kỳ thực, lại khá hấp dẫn. Thân thể bất giác ngồi thẳng, thế là, liền thấy được cả khuôn mặt của người kia.
“Triệu đầu bếp, nghe nói anh ở chỗ này làm cũng hơn ba năm rồi?”
Trên đường không có gì thú vị, đành phải thông qua đối thoại để gϊếŧ thời gian. Người này, thật giống như khi đυ.ng phải lẫn nhau, liền chung quy cảm thấy lúng túng, sau đó nghĩ biện pháp đánh vỡ loại bầu không khí này. Chẳng qua Chu Khải đối cái này không mảy may quan tâm. Vì tương phản, thời gian yên tĩnh có thể cảm thụ được người cạnh mình đang làm gì, cái này đối với hắn, đã thành một loại hình thức ở chung mà phải gần gũi mới biết được.
“A, vừa ba năm tròn.”
“Tiếng Đức nói chuẩn như vậy, sẽ không đều là tự học đi?”
“Không có biện pháp, không học không được, ” lão Triệu có chút bất đắc dĩ nói, “Chẳng qua anh cũng chỉ nhận biết được mấy cái tên đường, còn có tên các loại đồ ăn, cái này kêu là ‘kĩ năng đặc biệt của
ngành công nghiệp
‘ a.”
Dư Dương cười, ánh mắt trái lại liếc qua một người đang im lặng. Kỳ quái hắn bình thường luôn nói mấy câu mang đầy vẻ lưu manh, khi không thì lại không nói lời nào. Vài lần nhìn hắn, đều chỉ thấy hắn tựa đầu ở cửa sổ thủy tinh, ánh mắt không có gì tiêu điểm nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng mà, khi đột nhiên quay đầu sang, có thể chuẩn xác bắt được ánh mắt cậu ngay
trước khi
dời đi.
Chu Khải ở trong lòng nở nụ cười, ngoài miệng trái lại nói câu nghe có vẻ kỳ quái khó hiểu: “Lái xe nhìn phía trước.”
Bị hắn nói như thế, Dư Dương vội vàng nhìn đường, không dám lại có suy nghĩ lung tung.
An an ổn ổn dừng xe tại bãi đỗ xe rộng rãi của
Metro, Dư Dương không động đậy, “Tôi đợi hai người ở trong xe.”
“Không cùng đi vào sao? Đều mất công tới mà.”
“Vẫn là thôi đi, ” cậu từ ba lô trong lấy ra một cái Brezel*, “Vừa lúc giải quyết bữa trưa!”
Mang theo danh sách
đồ ăn,
hai người bắt đầu
đi vào mua sắm. Dựa vào lão Triệu kinh nghiệm đầy mình, chỉ bốn mươi phút liền giải quyết xong toàn bộ. Nếu không phải
quầy hàng hải sản bắt lấy số xếp hàng đặt tôm hùm
cho ngày mai, phỏng chừng chỉ cần đến nửa giờ.
Dư Dương từ
xa đã thấy bọn họ đẩy
đầy một xe đầy nguyên liệu nấu ăn đi ra, thế là xuống xe mở ra đuôi
xe, giúp đỡ chất thức ăn.
Sau khi hoàn tất, lão Triệu liền đi trả về điểm để xe, Chu Khải leo lên xe, lấy một chai sô đa ở phía sau ném cho Dư Dương.
“… Cảm ơn.”
Dư Dương vặn khai nắp chai, uống liền mấy ngụm, vừa lúc giải cậu vừa ăn xong Brezel, đang khát.
Chu Khải từ kính chiếu hậu nhìn người phía trước, đầu lười nhác tựa vào
cửa sổ, ánh mắt nâng lên đúng lúc Dư Dương nhìn hắn: “Uy, nước này là mua cho nhà bếp dùng.”
Người phía trước
tức khắc xoay người qua đây, “A? Này, này trên đường trở về lại mua một chai không được sao?”
Chu Khải nhìn cậu ta
bộ dạng nghiêm túc, thình lình cảm thấy có ý tứ, “… Cậu
nếu như muốn, tôi đương nhiên cũng thấy rất tốt a.”
Đây là ảnh chiếc Viano, một dòng xe của Mercedes*Bánh mì Brezel