- Bốn trăm vạn thêm một trăm nguyên thạch nữa thứ đó thuộc về ta!
Nguyễn Thăng chưa dứt lời đã bị một giọng nói của một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi trong trẻo mà dễ nghe lấn át hắn khi chưa dứt câu vang vọng khắp phòng đấu giá khiến cho mọi người phải cười to kinh ngạc mà nhìn nhanh về nơi Phiêu gia dãy ghế hàng đầu nơi Phiêu Lăng, Phiêu Hải Liêm, Phiêu Vân Lan cùng Vũ Thiên đang ngồi mà nói to nói nhỏ như không tin khi Vũ Thiên vì bọn họ nghe thấy giọng nói phát ra từ nơi Vvũ Thiên đang ngồi
Chỉ là bây giờ nơi Vũ Thiên đang ngồi, ánh mắt của ba người Phiêu gia đều mắt to mắt nhỏ nhìn Vũ Thiên nhưng có lẽ không phải nhìn hắn mà là nhìn Tiểu Bạch đang ngồi trên đùi hắn, mắt nó vẫn mở to, tư thế vẫn là kiểu một chú thỏ, ba người Phiêu Lăng gia chủ bây giờ đầu ốc quay cuồng như không tin vào tai mình khi biết giọng nói vừa ra giá là của Tiểu Bạch vì ngồi rất gần nên ba người biết là Tiểu Bạch đã ra giá chứ không phải là Vũ Thiên như những tiếng nói râm rang phía trên những hàng ghế trên cao chính giữa phát ra
“Phu~n giọng hắn thật kỳ lạ”
“Thiếu niên đó nói giọng giống như một đứa trẻ”
“Ta cứ nghĩ là đứa trẻ nào nó đang ra giá không nghĩ là giọng nói của thiếu niên đó”
Phía sau Vũ Thiên tuy có một vài câu nói lọt vào tai hắn chỉ là hắn lại không để ý mà đang nhìn Tiểu Bạch đến không thốt nên lời khi nó ra giá
Nguyễn Thăng trên khán đài cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Bạch, cổ họng hắn thấy cứng cứng không biết nên trả lời thế nào vì tiểu thú lúc nãy hắn vẫn chú ý bây giờ đã ra giá mà ra một cái giá khiến hắn cũng cứng họng vẻ mặt hơi khó xử nhưng cũng nhìn Vũ Thiên ngồi cạnh Phiêu Vân Lan mà gán cái giá đó cho Vũ Thiên:
- Vị huynh này đã ra giá bốn trăm vạn một trăm nguyên thạch không biết còn ai ra giá cao hơn không!
Nguyễn Thăng dứt lời rêu rao tiếp mà trong lòng thở hắc khó hiểu vì hắn không nghĩ là phút chót lại xuất hiện một cái giá khác do một tiểu thú ra giá khiến hắn không khỏi bất đắc dĩ mà gán cái giá đó cho Vũ Thiên
Nhưng lời Nguyễn Thăng vừa dứt cũng khiến cho mọi người đổ dồn về Nghêu Thành gia chủ để xem lão sẽ làm gì khi mà một cái giá khác đã xuất hiện mặc dù cái giá này nó chỉ tăng có một trăm nguyên thạch
Nhưng lúc này chỉ thấy Nghêu Thành gia chủ ánh mắt lão nhìn Vũ Thiên ngạc nhiên rồi lại nhìn Phiêu Lăng gia chủ châm chọc:
- Lão Lăng ta không nghĩ là tùy tùng của gia tộc lão lại giàu xụ nguyên thạch như vậy còn hơn cả một gia chủ như lão!
Phiêu Lăng gia chủ sắc mặt khẽ giật nhưng cổ họng đã cứng lại không thể đáp trả Nghêu Thành gia chủ chỉ đành ngậm đắng mà im lặng coi như bỏ qua còn trong lòng lão lại đang nghi ngờ khi nhìn Vũ Thiên
Còn Vũ Thiên hắn bây giờ chỉ biết nhìn Tiểu Bạch vẫn còn đang nhìn Nghịch Thiên Tuyền Thủy mà không hề chú ý gì tới hắn có vẻ nó vẫn còn đang háo hức khi đã ra giá, cùng lúc đó Nghêu Thành gia chủ đã nâng giá khác:
“Bốn trăm năm mươi vạn nguyên thạch”
- Bốn trăm lăm mươi, à, không, năm trăm vạn lão mà còn ra giá nữa ta sẽ hỏa thiêu lão coi như là ngăn cản lão tranh đồ của Tiểu Bạch đã chọn
Nghêu Thành gia chủ vừa mới nâng giá thì Tiểu Bạch vốn dĩ vẫn nhìn Nghịch Thiên Tuyền Thủy cặp mắt đảo tròng thân hình bé nhỏ của nó đã bay thẳng trên không, đứng trên đầu Vũ Thiên một khoảng khiến Vũ Thiên phải một phen ngước đầu nhìn nó không biết nó đang định làm gì, bốn chân của Tiểu Bạch đạp trong hư không một lúc mấy chục giây rồi mới đứng vững được mà không rớt xuống mặt đất
Đầu hổ nhỏ với chỏm trắng đã nhìn Nghêu Thành gia chủ mà ra giọng nói non choẹt uy hϊếp lão khiến cho mọi người đều trừng trừng mắt to mà không còn ai để ý Vũ Thiên nữa mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tiểu Bạch như không tin khi trông thấy dáng vẻ ngạo nghễ của nó miệng nhỏ đã há lộ mấy chiếc răng nhỏ còn chưa bén khiến mọi người không khỏi cười to liên hồi mà nói rộn khắp phòng đấu giá
“Tiểu thú biết bay”
“Lại còn biết nói nữa”
“Trong nó thật là dễ thương”
“Thú tu, tiểu thú này có vẻ ta chưa từng biết không biết nó là tộc nào trong Thú tộc”
“Chẳng lẽ thiếu niên kia lại là chủ nhân của nó”
“Hắn thật là may mắn khi có một tiểu thú dễ thương như thế này”
“Thú tu”
Tiếng nói lúc to lúc nhỏ của dân giả với tu nguyên giả cứ thế mà xen lẫn vào nhau khiến cho toàn phòng đấu giá là một trận ồn ào tiếng nói nhưng lại không ra chữ ra câu khi càng về sau
Nghêu Thành gia chủ sắc mặt đã tái lại gân xanh gân đỏ đã nổi lên đầy mặt có vẻ lão đang ngập trong giận dữ vì cho rằng mình đang bị một tiểu thú uy hϊếp trắng trợn giữa phòng đấu giá nhiều khách này khi nhìn Tiểu Bạch đang múa răng nanh cùn của nó với lão
Vì tức giận lão cũng không để ý vì sao Tiểu Bạch lại nói được, bay được nên cũng không hề để ý tới lời uy hiế của nó mà trực tiếp nhìn Nguyễn Thăng nâng giá
- Sáu trăm …?
Giọng nâng giá của Nghêu Thành gia chủ đã vang lên nhưng cùng lúc đó Tiểu Bạch vầng trán trên đầu ngay chỏm trắng của nó đã nhăn lại cặp mặt lóe lên đảo qua đảo lại liên hồi rồi nó há miệng chỉ thấy những đốm đỏ nhỏ bắt đầu tập trung rồi dần nhìn thành một quả cầu lửa to hơn trái bóng một chút liền được nó phun thẳng mà sượt qua đầu Phiêu Lăng gia chủ khiến cho tóc trên đầu lão bị nó đốt trụi vài sợi và rồi quả cầu lửa liền bao trùm lấy đầu Nghêu Thành gia chủ một cách nhanh chóng
Khi mà Nghêu Thành gia chủ chưa nói hết câu đã cảm nhận được toàn thân mình đang ngập trong một ngọn lửa đỏ rực bao phủ đầu lão rồi lan xuống chân lão rồi quanh chiếc ghế nơi lão ngồi khiến hàng ghế hai, ba sau hàng ghế đầu của lão bỏ chạy tán loạn ra xa đứng nhìn
Còn Nghêu Thành gia chủ thì đang hét trong đau đớn vì nóng rát khắp toàn thân khiến mọi người trong phòng đấu giá ngồi phía trên xung quanh nhìn Nghêu Thành gia chủ đã thành ngọn đuốc mà đơ mặt trong đơ mặt nhưng được một lúc sau liền một vài tiếng nói đã vang lên như nhắc nhở những người xung quanh
“Gia chủ người không sao chứ”
“Mau lấy nước nhanh lấy nước”
“Nhanh lên không thì gia chủ thành vịt quay bây giờ”
Những tiếng la hét của đám tộc nhân Nghêu gia đã vang lên sau một hồi bất ngờ vì Nghêu Thành gia chủ bị ngọn lửa phủ lấy tuy gào thét nhưng chân bọn họ vẫn đứng tại chỗ không hề hành động cùng lắm là vây quanh lấy Nghêu Thành gia chủ đã đứng lên khỏi ghế đang chạy quanh tay quơ lên quơ xuống quanh đầu cùng bụng chân như để dập tắt ngọn lửa
“Băng hệ, thiếu niên này lại nắm giữ băng hệ”
Giọng nói nhỏ của Nghêu Thăng đã vang lên nhưng cũng chỉ mình hắn nghe thấy được, cùng lúc đó ngọn lửa đang phủ lấy Nghêu Thành gia chủ đã bị dập tắt khi mà Nguyễn Thăng dứt lời
Khiến Nghêu Thành gia chủ hơi ngơ ngác cũng đã ngừng không quờ quạng mà quơ tay lung tung nữa nhưng vẻ mặt hoảng sợ thì vẫn còn in rõ trên mặt, lão nhìn đám tộc nhân trong tộc đang vây lấy mình mà tức giận vẻ mặt bọn họ cũng đều trợn lên không hiểu làm sao Nghêu Thành gia chủ lại hết bị đốt
Nghêu Thành gia chủ lại nhìn thân thể mình lúc này chỉ thấy y phục vốn dĩ sang trọng của lão đã cháy xém đen đúa mà bóc mùi khét không còn ra cái hình dáng gì nhưng lão cũng cảm nhận được một chút khí lạnh đông thành băng nhỏ còn xót lại dính trên bộ y phục cháy khét của mình
Mà nhớ lại lúc ngọn lửa bao phủ lão chưa lâu thì lão lại cảm nhận được xung quanh mình đã thay đổi khi mà khí nóng đã không còn mà thay vào bằng khí lạnh khiến lão như là rơi vào một hố băng lạnh lõe khiến lão không còn thấy nóng nữa khi mà lão bình tĩnh lại mở mắt ra thì ngọn lửa cũng đã không còn
- Tiểu tử được lắm, ngươi cùng tiểu thú của ngươi, ta sẽ nhường Nghịch Thiên Tuyền Thủy lần này lại cho ngươi nhưng nhớ giữ nó cẩn thận
Nghêu Thành gia chủ y phục đã xạm đen không còn ra kiểu dáng màu sắc gì, đầu tóc rối bời lõm chõm không còn gọn gàn, sắc mặt gân xanh gân đỏ cùng cặp mắt tràn đầy lửa giận đã áp đi hết lý trí của lão nhìn Vũ Thiên với Tiểu Bạch đang đứng trễm trệ trên đầu hắn mà cảnh báo
- Chúng ta đi!
Nghêu Thành gia chủ băng lạnh nhìn đám tộc nhân xung quanh mà nói dường như lão đã từ bỏ Nghịch Thiên Tuyền Thủy và cũng không muốn ở đây thêm một giây nào vì không nghĩ lại bị một tiểu thú uy hϊếp ra đến nông nỗi này
Nghêu Thành gia chủ dứt lời đã trực tiếp đi thẳng hàng ghế trên mà tiến thẳng ra một trong rất nhiều lối dẫn vào phòng đấu giá cũng như là tiến ra khỏi phòng đấu giá nơi những quầy hàng đang vây thành hình tròn quanh phòng đấu giá
Phiêu Lăng gia chủ cùng Phiêu Hải Liêm hai mặt nhìn nhau đều kinh ngạc mà muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi chỉ nhìn Tiểu Bạch đã yên vị trở lại trên đùi Vũ Thiên mà không để ý tới những ánh mắt phía sau đang nhìn nó
Nhưng Phiêu Vân Lan đã hỏi nhỏ Vũ Thiên khi ánh mắt lại nhìn Tiểu Bạch:
- Vũ Thiên, Tiểu Bạch biết phun lửa sao
- Cái này ta cũng không biết
Phiêu Vân Lan ánh mắt nghi ngờ liếc Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch đang nhìn nàng mà há miệng cười có vẻ nó không hề để ý tới chuyện lúc nãy, nàng lại lắc đầu khi mà tiếng chốt giá của Nguyễn Thăng đã hướng Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch vang lên
- Vật phẩm thứ chính Nghịch Thiên Tuyền Thủy đã thuộc về vị huynh với tiểu thú đây với giá năm trăm vạn nguyên thạch
Nguyễn Thăng dứt lời liền nhìn nữ tữ bê khây đựng Nghịch Thiên Tuyền mà gật đầu, nữ tữ này liền đi xuống cạnh nơi Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch còn Nguyễn Thăng cũng không đợi mà liền nhìn một lượt các dãy ghế cùng giọng nói to như loa vang vong khắp phòng đấu giá khiến mọi người đều háo hức đón chờ vật phẩm cuối cùng mà bọn họ không biết là gì cũng như không ai còn để ý tới Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên hay là Nghêu gia đã bỏ đi
- Vật phẩm đấu giá cuối cùng trong lần đấu giá này chính là một gốc thảo dược hiếm, trong tu nguyên giới rất khó tìm được và nó cực kỳ hữu ích với tu nguyên giả và dân giả
Cùng lúc đó Vũ Thiên chỉ nhìn nữ tữ đã đưa ngọc giản cho hắn lưu tên rồi rời đi mà nhìn Tiểu Bạch nói nhỏ như chất vấn:
- Tiểu Bạch sao đệ lại ra giá ta biết lấy nguyên thạch đâu mà trả!
- Thiên ca vật phẩm của huynh đã lên kệ rồi kìa!
Tiểu Bạch há miệng bất cần mà ngước đầu nhìn Vũ Thiên rồi lại nhìn Nguyễn Thăng đang lật tấm vải che vật phẩm cuối cùng lên vừa nói lớn với toàn phòng đấu giá “gốc thảo dược này nó có tên là Âm Dương Thụ” Vũ Thiên cũng ngẩng đầu mà nhìn gốc Lữ Tình Thụ nhưng không dám chắc với vẻ tự tin của Tiểu Bạch mà giật giật chỏm lông trắng trên đầu nó mắng nhỏ
- Tiểu Bạch nếu mà nó không tới được năm trăm vạn, ta sẽ đem bán đệ để bù vào!
Tiểu Bạch liền nhe răng cười trừ lắc đầu quầy quậy không trả lời Vũ Thiên cùng hắn nhìn khán đài nơi vật phẩm cuối cùng sắp được đấu giá
Mọi người trong phòng đấu giá liền trở nên chăm chú khi nghe thấy Nguyễn Thăng giới thiệu vật phẩm đấu giá cuối cùng vì bọn họ cũng đang rất hiếu kỳ không biết vật phẩm cuối cùng này là gì mà lại có thể đứng sau thứ quý giá nhất là Nghịch Thiên Tuyền
Tuy Nghêu gia đã bỏ đi không tham gia vật phẩm đấu giá cuối cùng nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới buổi đấu giá vì thiếu Nghêu gia thì bọn họ vẫn ở lại xem đấu giá
“Âm Dương Thụ nó là loại gì chứ”
“Âm Dương Thụ đây là gốc thảo dược gì vậy trông nó thật lạ”