Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 94: Đám cưới

Bắc Kinh, một tháng sau...

Ngày cuối cùng của năm 2015 cảm giác như ngắn lại. Người ta thậm chí còn muốn ngày này kéo dài ra thêm nữa. Một năm nhanh chóng kết thúc, mà khi quay đầu nhìn lại họ vẫn chưa biết mình đã làm được gì. Thời gian là vậy, trôi nhanh nhất là thời gian mà chậm nhất cũng là nó. Khi người ta hạnh phúc, thời gian dường như cố tình ăn gian cắt ngắn đi những khoảnh khắc tốt đẹp. Còn khi người ta đau khổ, thời gian lại giống như tàn nhẫn kéo dài khiến con người ta sống trong sự dằn vặt, day dứt không nguôi. Nhưng cũng chính vì ý nghĩa đó mà mỗi người thêm trân trọng giá trị của hạnh phúc, biết tận hưởng từng khoảnh khắc đáng giá mà nó đem lại. Và khi những ngày cuối năm dần đến, họ lại mong nó trôi qua thật nhanh để được ở bên những người mình yêu quý.

Mấy năm nay Lệ Dĩnh không hề cho bản thân một cơ hội được nghỉ ngơi. Bây giờ chính là lúc đó. Cô cho Nancy nghỉ phép ba ngày. Và ba ngày đó, Lệ Dĩnh muốn dành thời gian bên những người thân của cô. Vali đã được xếp sẵn để trước cửa ra vào, Lệ Dĩnh chuẩn bị sẵn sàng từ xế chiều đợi người tới đón cô.

Đúng 6 giờ tối, bên ngoài cửa vọng lên tiếng máy ô tô. Lệ Dĩnh biết người cô đang đợi đã tới. Thậm chí người đó còn chưa có gõ cửa, Lệ Dĩnh đã nhanh tay mở cửa đón.

"Thành ca, anh đến thật đúng giờ"

Lạc Thành đứng trước cửa, giả bộ nghiêm nghị, gập người cúi chào Lệ Dĩnh, đến cuối cùng lại nở một nụ cười trêu chọc:

"Tiểu thư, chủ tịch kêu tôi đến đón cô. Chúng ta ra sân bay"

"Em đã nói anh đừng gọi em là "tiểu thư" mà. Cha em cũng thật là, giấu em lâu như vậy" - Lệ Dĩnh cong môi cự nự. Sự việc của Vương Ảnh và Hải Nhuận được giải quyết triệt để, không một tàn dư để lại đã khiến thân phận của Giang Chấn không cần giấu nữa. Đích thân ông đã nói cho Lệ Dĩnh biết về Giang thị và hơn mười năm qua, cha nuôi của cô không hề chỉ là một ông già thích trồng hoa mà là chủ tịch Giang thị. Cũng là chủ nhân của Giang Tử Đằng. Câu chuyện đó cũng khiến Lệ Dĩnh hiểu ra được vài chuyện trùng hợp ngẫu nhiên khi cô còn quay Hoa Thiên Cốt. Mà từ hôm đó, Lạc Thành mỗi lần gặp Lệ Dĩnh đều gọi cô hai tiếng "tiểu thư" khiến cô có chút ngại ngùng. Có lẽ Lệ Dĩnh còn không nghĩ tới chuyện, Giang Chấn chỉ có mình cô là con gái. Giang thị sẽ thuộc quyền thừa kế của Lệ Dĩnh. Riêng chuyện đó thôi dám chắc cũng khiến cô run rẩy toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến.

"Chủ tịch hiểu em nên mới giấu kín. Giờ mọi chuyện cũng đã ổn định rồi. Không cần giữ bí mật nữa"

Mặc dù Lệ Dĩnh có giận cha cô vì đã giấu cô chuyện này lâu như vậy. Nhưng tất cả cũng đều là vì muốn tốt cho cô. Đời người có một người cha nuôi yêu thương mình, bảo vệ mình như vậy cũng là hạnh phúc không phải ai cũng có được.

"Chúng ta đi đâu?"

"Cứ đi rồi em sẽ biết"

Lạc Thành xách vali bỏ lên xe. Lệ Dĩnh theo sau thắc mắc. Cô chỉ biết hôm nay Lạc Thành sẽ đến đón cô. Còn sẽ đi đâu thì cô đều không biết. Mà câu trả lời úp mở của Lạc Thành lại khiến Lệ Dĩnh càng thêm tò mò. Hôm nay đã là ngày cuối năm rồi, còn có chuyện bất ngờ gì xảy ra nữa sao?

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

...

Sân bay Bắc Kinh đông nghịt với những dòng người đông đúc chen lấn nhau. Ai cũng vội vàng mong kịp chuyến bay để về thăm gia đình trước khi ngày đầu tiên của năm mới tới. Lệ Dĩnh theo sát phía sau Lạc Thành, vừa tránh lạc mất nhau giữa nơi đông đúc, vừa lại giúp cô đi lại dễ dàng hơn khi Lạc Thành đã rẽ đường, còn cô chỉ việc đi theo.

Hai người tiến dần đến khu vực làm thủ tục cho chuyến bay. Một người phụ nữ trung niên tháo cặp kính đen xuống, nét mặt đoan trang, quý phái nhưng vẫn toát lên vẻ giản dị, gần gũi khi nở nụ cười vẫy tay gọi hai người họ.

"Dì Tịnh, lâu rồi con mới được gặp dì. Dì cùng đi sao?" - Lệ Dĩnh chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ đó, vẻ mặt mừng rỡ.

"Đương nhiên rồi, sao có thể thiếu ta được. Hơn nữa ta cũng cần gặp con dâu tương lai nữa"

Uông Tịnh là một trong những người bạn lâu năm của Giang Chấn. Lệ Dĩnh đã gặp bà rất nhiều lần. Chu đáo, dịu dàng là những gì Lệ Dĩnh có thể nhận thấy ở người phụ nữ đó. Nhưng cũng giống như người bạn của mình, Uông Tịnh không thể có được hạnh phúc gia đình đơn giản. Lệ Dĩnh thậm chí còn muốn bà và cha cô đến với nhau, chăm sóc nhau lúc về già. Nhưng nhiều năm qua, hai người đó vẫn đơn thuần là bạn. Giữa hai người còn có một điểm chung nữa, nếu Giang Chấn có niềm vui muộn là cô con gái nuôi như Lệ Dĩnh thì Uông Tịnh cũng có nhận một người làm con nuôi. Người đó không ai khác ngoài Lạc Thành. Yêu mến sự tận tụy, tài năng và con người của Lạc Thành, Uông Tịnh đã nhận anh làm con nuôi rất sớm, chỉ sau khi Lạc Thành đi theo Giang Chấn một vài năm.

"Thành ca, từ khi nào mà dì Tịnh đã gọi Tố Thu là con dâu vậy" - Lệ Dĩnh quay sang nháy mắt với Lạc Thành. Xưa nay ai cũng nói anh giống như gỗ đá, không biết tình yêu là gì. Vậy mà không ngờ Tố Thu đã làm được điều mà chưa ai làm được. Không những vậy, Uông Tịnh lần đầu tiên gặp Tố Thu đã muốn cô làm con dâu. Giờ quả nhiên đã được toại nguyện. Con trai bà cũng dám tỏ tình với người ta.

"Anh không biết"

"Con cái gì cũng không biết. Có người yêu rồi cũng không chịu đưa về gặp ta. Từng này tuổi rồi, ta cũng muốn có cháu bế. Để ta kêu Giang Chấn cách chức con, lấy vợ sau đó muốn làm gì cũng được"

Lạc Thành cố tỏ vẻ tỉnh bơ che giấu sự lúng túng khi bị hai người trêu chọc. Mẹ anh lập tức ném cái liếc dài tăm tắp sang phía con trai. Còn may là Tố Thu kiên trì chủ động theo đuổi. Nếu không với tính ham công tiếc việc của Lạc Thành, dám chắc chục năm nữa bà cũng không có con dâu.

"Mẹ, đâu cần vội vã như thế?"

"Con không vội nhưng mẹ vội. Lệ Dĩnh và Kiến Hoa đã định hôn rồi. Hai đứa cũng mau đi"

Lạc Thành cố tình lảng tránh, nếu không phải vì trời rét thì Lệ Dĩnh chắc chắn sẽ thấy mặt Lạc Thành hơi ửng đỏ. Không ngờ người nghiêm nghị, sắc bén, quyết đoán trong công việc như anh khi bị nhắc đến chuyện kết hôn lại có biểu cảm như vậy. Lệ Dĩnh lại được thể thích thú chen vào.

"Thành ca, dì nói đúng đó. Anh mau kết hôn đi. Em sẽ nói với cha em cho anh nghỉ phép dài ngày"

Lạc Thành không thèm quan tâm đến hai người họ, tự mình làm thủ tục cho cả ba người. Sau đó họ nhanh chóng rời khỏi tiến vào phòng chờ. Lệ Dĩnh để ý thấy Uông Tịnh xách một chiếc túi lớn, xem chừng khá nặng, bước đi cũng vất vả hơn chợt níu bà dừng lại:

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Dì Tịnh, túi đó có vẻ nặng. Dì để con xách giúp cho"

Lệ Dĩnh ngoài một chiếc balo nhỏ đeo bên mình thì rảnh tay không làm gì cả. Vì đồ đạc của cô Lạc Thành đã xách cả. Để người lớn xách đồ trong khi mình rảnh rỗi thật không nên, thế nhưng Uông Tịnh lại không hề có ý định muốn nhờ vả.

"Không cần...không cần...đây là đồ quan trọng. Dì nhất định phải kè kè nó bên người. Cảm ơn con"

Mặc dù Lệ Dĩnh có nói thêm vài câu nhưng cả Uông Tịnh và Lạc Thành đều nhất trí để mẹ anh xách, thế nên Lệ Dĩnh cũng không còn cách nào khác.

Chuyến bay đưa ba người họ rời khỏi đại lục. Sau đó còn quá cảnh qua một hòn đảo khác. Ngồi trên máy bay gần mười lăm tiếng, khi tới nơi thì trời đã sáng. Cánh cửa máy bay mở ra, cảm giác giống như giang tay đón chào những điều mới, cảm giác hy vọng vào tương lai. Ánh nắng vàng ruộm trải dài phía chân trời, đâu đó tiếng sóng biển dào dạt, còn có tiếng chim và cả tiếng hát bằng thứ ngôn ngữ rất lạ mà họ nghe không hiểu...tất cả đều hân hoan chào mừng một năm mới đến. Hai tiếp viên xinh đẹp mặc áo dài trùm kín cúi đầu tươi tắn chào từng hành khách bước xuống từ máy bay, chào đón họ đến một hòn đảo thiên đường.

"Chào mừng quý khách đến Maldives..."

...

Male, trái tim của Maldives xinh đẹp rướn mình về Ấn Độ dương xanh thẳm. Những hàng dừa tăm tắm, bãi cát trắng mịn cùng những cơn gió nhẹ táp theo gót chân những cô gái bước đi uyển chuyển trên bãi biển. Cảnh vật, con người cả phong vị khác biệt đem đến cho Male một vẻ đẹp khó cưỡng.

Khách sạn Heaven tựa lưng vào một ngọn núi hướng ra biển. Năm ngôi sao bằng vàng được gắn rất trang trọng trên phiến đá cẩm thạch trước cổng vào khách sạn. Kiến trúc mang hơi thở phương đông pha trộn dấu ấn châu Âu mang đến sự sang trọng và tinh tế đến từng chi tiết.

Lạc Thành, Lệ Dĩnh và Uông Tịnh vừa bước vào sảnh khách sạn, hướng thẳng khu vực làm thủ tục nhận phòng. Bất chợt tiếng gọi lớn của một cô gái thu hút sự chú ý của họ tới phía thang máy.

"Dì Tịnh, Thành ca, chị dâu...em ở đây" - Tố Thu ăn vận rất đơn giản, tinh thần thư thái, còn ôm một đùm khăn tắm giống như vừa mới ra biển về.

"Tố Thu, mọi người đâu?" - Lạc Thành lướt một đường từ đầu xuống chân nhìn người yêu. Bình thường lúc nào cô cũng chỉn chu, cầu kỳ. Đây là lần hiếm hoi anh thấy Tố Thu thoải mái như vậy.

"Họ đang chờ ở đó. Kêu em quay về đón ba người"

Lạc Thành hiểu ý xách toàn bộ đồ đạc tới bàn lễ tân làm thủ tục. Lệ Dĩnh thấy vậy cũng tất tả đi theo.

"Thành ca, còn em nữa" - Lệ Dĩnh lấy ra hộ chiếu của mình đưa cho Lạc Thành. Thế nhưng Lạc Thành lại cười rất khó hiểu, không nhận lấy tấm hộ chiếu của cô.

"Em không cần nhận phòng. Đã có người nhận rồi"

"Đã nhận rồi. Ai vậy?" - Lệ Dĩnh ngốc nghếch hỏi ngược lại.

Đọc lạiTrang 3

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Đương nhiên là Hoa ca. Gia đình hai bên đã đồng ý cho hai người kết hôn, không lẽ vẫn ngủ riêng phòng?" - Lạc Thành lắc đầu bất lực. Dù gì cũng đã gần ba mươi tuổi. Cũng đã đến tận Maldives du lịch, hôn phu cũng hiện đang ở đây. Vậy mà Lệ Dĩnh vẫn suy nghĩ đơn giản hai người riêng phòng. Lạc Thành cũng không hiểu vì sao với sự đơn giản đó mà Lệ Dĩnh lại có thể chống chọi với ngành giải trí nhiều thủ đoạn như vậy.

Đột nhiên bị Lạc Thành nhắc đến chuyện với Kiến Hoa, Lệ Dĩnh xấu hổ, gương mặt chợt ửng hồng, nhanh chóng lủi đi, trở về chỗ Tố Thu và Uông Tịnh. Nhìn qua một lượt xung quanh khách sạn, cả đại gia đình hai nhà cũng có mặt ở Maldives...không phải quá khoa trương rồi sao.

"Chúng ta chỉ mừng năm mới thôi mà. Cha chị có cần cầu kỳ như vậy không. Chúng ta cũng có thể ăn mừng ở Trung Quốc mà"

"Chị dâu, yên tâm đi. Giang bá bá đã thuê toàn bộ nơi đó trong ba ngày. Sẽ không ai lại gần được đâu"

Lệ Dĩnh cúi đầu tỏ vẻ bất mãn. Cô cũng đã đến đây rồi, mà Kiến Hoa vẫn chưa thấy đâu. Cũng không để ý Uông Tịnh và Tố Thu nháy mắt với nhau đầy ẩn ý.

Lạc Thành sau khi nhận phòng đã mang đồ đạc của mọi người lên đó. Chẳng lâu sau cũng trở lại, cũng nhau tới điểm hẹn. Cái tính cẩn trọng, quan sát, thậm chí là nghi ngờ của Lạc Thành lúc đi du lịch cũng không quên mang theo. Trong khi ba người phụ nữ khoác tay nhau tình cảm thì anh lại chăm chú quan sát, để ý xung quanh qua lớp kính đen. Một chuyển động nhỏ hay một ánh mắt đang dõi theo sau lưng anh cũng không thoát khỏi các giác quan của Lạc Thành.

Bất chợt Lạc Thành quay lại quầy lễ tân, dặn dò thêm vài câu với nhân viên trực. Sau đó đủng đỉnh theo sau ba người kia.

"Thành ca, có chuyện gì vậy?" - Tố Thu nhận thấy Lạc Thành có gì đó lạ lùng, để Lệ Dĩnh đi với Uông Tịnh. Cô lùi lại thắc mắc.

"Không sao, chỉ là có người theo bọn anh từ Bắc Kinh đến đây. Xem ra thu thập được không ít. Anh chỉ là dặn lễ tân một chút"

Lạc Thành cười nhếch mép đầy vẻ tà ý. Từ sân bay Bắc Kinh anh đã để ý có người đi theo. Chắc chắn đang theo dõi Lệ Dĩnh. Nhưng anh chỉ nghĩ đó là phóng viên vẫn săn tin bình thường ở sân bay. Không ngờ còn theo đến tận đây. Nếu đã như vậy, anh cũng cần cho họ thu hoạch được cái gì đó mang về Trung Quốc.

"Ý anh là..."

"Ra tay trước mới là cao thủ. Dẫn họ vào bẫy một lần. Đảm bảo sau lần này sẽ sóng yên biển lặng"

Ý tứ của Lạc Thành, Tố Thu đều hiểu. Sau này Kiến Hoa và Lệ Dĩnh công khai, chắc chắn sẽ tạo ra một sóng gió lớn. Tốt nhất nên chặn ngay từ đầu. Dù người phóng viên kia có là ai thì anh cũng dám chắc tin tức mà họ viết so với sự thật sẽ trật lất hoàn toàn. Vì đâu ai biết mối quan hệ giữa mấy người họ, cũng hoàn toàn không biết Lệ Dĩnh vì sao tới Maldives cùng hai người lạ. Cứ để cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội, rồi sau đó anh sẽ dùng một gáo nước dập tắt toàn bộ. Ngay cả tàn dư cũng không còn sót lại.

...

Một chiếc xe ô tô được chuẩn bị sẵn đưa bọn họ ngược xuống phía nam Male, dọc theo bờ biển chừng hai dặm. Lệ Dĩnh có thể dễ dàng nhận thấy không còn một bóng người trên bãi biển từ khi chiếc xe vượt qua ranh rới cắm cột biển báo "Thánh địa Utah".

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Ở đây đẹp như thế, sao không có ai lui tới?"

Lệ Dĩnh cảm thán không nên lời trước vẻ đẹp của Utah. So với Giang Tử Đằng, thì Utah giống như một phiên bản lớn hơn. Nhưng lại có điều là Giang Tử Đằng không có...chính là linh khí liêng thiêng của một thánh địa. Dù không một bóng người, nhưng chính sự vắng lặng lại đem đến cho Utah một vẻ đẹp khác biệt.

"Em quên à. Thánh địa Utah trong ba ngày sẽ không đón khách du lịch nào khác ngoài chúng ta"

Uông Tịnh chỉ để ý đến chiếc túi lớn mà bà mang theo từ tận Bắc Kinh. Ngoài ra không quan tâm gì khác. Tố Thu có đôi lần tò mò muốn xem trong đó là gì đều bị Uông Tịnh tét tay cảnh cáo. Hai người đó cứ qua lại như vậy suốt cả chặng được. Lạc Thành bất quá nhắc lại một lần nữa cho Lệ Dĩnh.

Thánh địa Utah được mệnh danh là vùng đất thiêng của Male, là nơi trang trọng và tôn nghiêm, tôn thờ giá trị tinh thần và hạnh phúc của người dân Maldives. Không còn những rặng dừa xanh ngắt. Thay vào đó là loài hoa Jacaranda uốn mình trên những thân cây cổ thụ. Những chùm hoa tím ngắt, trông như ngàn vạn chiếc chuông nhỏ màu tím rung rinh trong cái nắng giòn rụm của Male.

Bỏ lại tiếng sóng biển từng phút rì rào vỗ vào bờ. Con đường trải dài thẳng tắp với hai hàng cây Jacaranda đẹp tuyệt mỹ từng khắc đợi đón bọn họ vào trung tâm của thánh địa.

Càng gần đến cuối con đường, ánh sáng càng rực rỡ hơn khi không còn bị che mất bởi những tán cây. Bức tượng nữ thần Isaiah trên đài phun nước tượng trưng cho sự bình an, may mắn và hạnh phúc nằm ở vị trí đẹp nhất giữa thảm cỏ xanh mướt. Ở đó tồn tại một vẻ đẹp của sự viên mãn vĩnh hằng...và ở đó cũng có một người đàn ông đang trông ngóng được cùng người mà anh ta yêu bước vào thánh đường.

Năm vị phụ mẫu cùng Mạc Lăng, Tiểu Tịch, Kiến Nguyên, Uông Tĩnh, và đương nhiên là Nancy không có về quê thăm gia đình mà đã đến đến đây từ sớm cùng Khang Vũ chuẩn bị cho một đám cưới mà tất cả bọn họ cùng đang mong đợi.

Kiến Hoa lịch lãm trong bộ vest đen cùng chiếc nơ thắt cẩn thận trước cổ. Trước ngực gắn một bông hồng Claire Austin trắng tinh khôi và tươi sáng. Thuần khiết mà kiên cường, cũng như chính tình yêu của hai người họ. Tự nhiên nhưng mãnh liệt. Có đau khổ nhưng chưa từng mất đi giá trị vốn có. Nét mặt Kiến Hoa rạng ngời hạnh phúc nhưng không giấu sự hồi hộp khi Lệ Dĩnh bước xuống xe trong sự bất ngờ lẫn khó hiểu.

"Cô dâu tới rồi" - Tiểu Tịch xem đồng hồ, bàn tay được thả lỏng một chút. Cuối cùng Lệ Dĩnh cũng đến kịp giờ. Những người khác cũng nở nụ cười vui vẻ chào đón người quan trọng nhất trong ngày hôm nay. Chỉ có điều...cô dâu là Lệ Dĩnh lại không hề hay biết.

"Mọi người đều ở đây cả sao? Sao ai cũng mặc lễ phục?" - Lệ Dĩnh tò mò, tất cả mọi người đều mặc lễ phục chỉnh tề, sang trọng, mặt mày hoan hỉ. Chỉ riêng mình cô vẫn đơn giản với chiếc áo thun trắng và quần jean. Cho dù hôm nay có là tết Nguyên đán đi chăng nữa cũng đâu cần phải trang trọng như vậy.

"Còn chuyện gì nữa. Chúng ta tới dự đám cưới, sao có thể không ăn mặc chỉnh tề được" - Giang Chấn nhếch nhếch chòm ria con kiến, thích thú nhìn sang mấy người bạn của mình. Hơn mười năm qua, từ khi ông gặp Lệ Dĩnh, nhận cô làm con nuôi, thì hôm nay chính là ngày ông mong đợi nhất. Chứng kiến đứa con gái mà ông yêu thương kết hôn.

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Đám cưới của ai?" - Quá đột ngột, Lệ Dĩnh không kịp định thần suy nghĩ. Ở đây đâu còn ai khác mặc âu phục với một bông hoa hồng trắng trước ngực ngoài Kiến Hoa. Và cũng đâu còn ai khác sẽ trở thành cô dâu của anh ngoài chính bản thân cô.

Những người khác vẫn không nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Tất cả mọi người có mặt ở thánh địa Utah hiện tại đều biết mục đích của chuyến đi. Âm thầm chuẩn bị cho hôn lễ. Xung quanh thánh địa Utah, bán kính một dặm đều được Giang Chấn thuê trọn, dành riêng cho khoảnh khắc thiêng liêng và hạnh phúc trong cuộc đời của Lệ Dĩnh. Đối với Lệ Dĩnh, cô đinh ninh chuyến đi lần này tới Maldives chỉ đơn thuần là một chuyến du lịch mừng năm mới của gia đình. Nhưng với những người khác, và đặc biệt là Kiến Hoa...nó có ý nghĩa quan trọng hơn rất nhiều. Nó là ngày sẽ đánh dấu sự gắn kết vĩnh viễn giữa hai người.

"Của chúng ta...Tiểu Dĩnh, anh muốn chúng ta kết hôn...ngay hôm nay" - Kiến Hoa ghì chặt bờ vai Lệ Dĩnh, khẽ cúi xuống, thanh âm vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ, có sức thuyết phục khiến khó ai có thể chống lại được.

"Sư phụ...không phải cha mẹ đã nói mùa hè..." - Lệ Dĩnh nhận thấy sự lay động trong ánh mắt của Kiến Hoa. Mới lần trước khi nhà họ Hoắc tới định hôn, mọi người cũng đã nhất trí sẽ tổ chức hôn lễ vào mùa hè tới, sau khi ổn định và công khai mọi chuyện. Trước sau gì cô sẽ trở thành cô dâu của anh, chỉ có điều, ngay bây giờ, tại Maldives...khiến cho Lệ Dĩnh cả kinh, vừa bất ngờ, vừa xúc động. Tất cả đều đang nhìn cô. Một cái gật đầu, hay chỉ một nụ cười của Lệ Dĩnh lúc này là tất cả những gì Kiến Hoa mong muốn.

"Em nói năm trước sẽ không kết hôn. Vậy thì anh sẽ đợi đến năm nay. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới rồi...rất phù hợp để kết hôn. Còn đám cưới vào mùa hè như kế hoạch vẫn không thay đổi".

Kiến Hoa chưa bao giờ lo sợ khi Lệ Dĩnh tuyên bố sẽ không kết hôn. Vì anh tin, vì anh có thể đợi. Năm cũ đã qua rồi. Giờ sẽ không còn gì ngăn cản anh rước cô vào cửa.

"Chị dâu, anh hai em chẳng mấy khi mặc đẹp như thế. Chỉ chờ để được kết hôn với chị thôi đó" - Tố Thu lại nói chêm vào, cắt ngang không gian riêng tư của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Cùng lúc những người khác cũng tỏ vẻ hưởng ứng.

"Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả" - Kết hôn với Kiến Hoa luôn là điều Lệ Dĩnh mong đợi. Nhưng cô vẫn băn khoăn. Một cô dâu sao có thể quá xuề xòa trong ngày cưới của mình. Đến chính cô mới chuyến du lịch trở thành đám cưới của chính mình chưa đầy năm phút.

"Không cần chuẩn bị. Mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tố Thu, Tiểu Tịch..hai đứa cùng Lệ Dĩnh đi theo ta" - Uông Tịnh đột nhiên lên tiếng, nháy mắt với mấy cô gái ra hiệu. Kiến Hoa đẩy nhẹ Lệ Dĩnh về phía Tố Thu, cô cứ thế đi theo mấy người họ đi dọc hành lang, vào một căn phòng nhỏ bên cạnh thánh đường.

Không để cho Lệ Dĩnh kịp quan sát căn phòng, Tố Thu và Tiểu Tịch đã kéo cô ngồi xuống một chiếc xe sofa lớn đặt bên cạnh bức tường đối diện cửa đi. Ánh đèn vàng ấm áp rọi khắp căn phòng, lung linh với những bóng đèn nhỏ li ti gắn ở mỗi góc. Hai cô gái đoán chắc là người Maldives mang một chiếc hộp lớn với nhiều dụng cụ, bắt đầu biến Lệ Dĩnh thành cô dâu đẹp nhất.

Đọc lạiTrang 6

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

Trong khi ba người kia chăm chú theo dõi hai cô gái trang điểm cho Lệ Dĩnh. Thì bản thân cô mặc dù đôi mắt nhắm lại nhưng tâm tư lại gặp một trận khuấy động, vô cùng hồi hộp. Lát nữa thôi, cô sẽ ra ngoài đó, chính thức trở thành vợ của anh.

Gần một tiếng sau đó, Lệ Dĩnh mới biết nguyên nhân vì sao Uông Tịnh lại bí mật giữ khư khư chiếc túi mà bà mang theo đến vậy. Cẩn thận kéo đường khóa chiếc túi, lớp vải voan trắng muốt với những đường chỉ ren thêu tay tinh xảo dần dần hiện ra. Đó là cái cuối cùng mà Lệ Dĩnh cần bây giờ, để khiến cô trở thành một cô dâu hoàn hảo..dĩ nhiên là một chiếc váy cưới.

Uông Tịnh làm chủ một nhãn hiệu thời trang lớn về lễ phục. Sẽ chẳng bất ngờ khi bà tặng cho Lệ Dĩnh một chiếc váy cưới tuyệt đẹp trong ngày trọng đại nhất cuộc đời cô. Cũng chính vì thế bà đã phải từ chối rất nhiều cuộc hẹn với khách hàng để đích thân mang váy cưới tới cho Lệ Dĩnh.

"Dì Tịnh, dì chuẩn bị cho con chiếc váy này từ bao giờ vậy?"

"Chiếc váy cưới này dì tặng con làm quà cưới. Nhưng lại do đích thân Kiến Hoa chọn. Cả số đo cũng là cậu ấy đưa cho dì. Mặc nó vào rồi, con sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất".

Đuôi váy trải dài tới vài thước. Cả Tiểu Tịch và Tố Thu trợ giúp Lệ Dĩnh mới có thể mặc được chiếc váy. Uông Tịnh đội lên chiếc voan trùm đầu che đi gương mặt xinh đẹp yêu kiều lẫn hồi hộp mong chờ của Lệ Dĩnh. Việc của bà bao năm nay vẫn luôn mang đến khoảnh khắc đẹp nhất cho các cô gái. Hạnh phúc đó bà cũng đã nhiều lần được chứng kiến. Mà nó cũng đã trở thành một niềm vui với bà. Nhìn thấy Lệ Dinh e ấp trong bộ váy cưới kiều diễm, một tình yêu khác lại nở hoa...Uông Tịnh cũng không kìm nổi xúc động, rơm rớm nước mắt.

"Chúc con hạnh phúc, Lệ Dĩnh"

"Cảm ơn dì" - Lệ Dình nhẹ nhàng choàng tay ôm Uông Tịnh, nhận lời chúc phúc của bà.

"Đẹp xuất sắc!" - Tiểu Tịch và Tố Thu cảm thán ngưỡng mộ. Một cô gái sẽ xinh đẹp nhất vào ngày cưới, hơn nữa người đang đợi cô trong thánh đường kia lại là người đàn ông mà cô yêu nhất. Đối với cả Tiểu Tịch và Tố Thu, hình ảnh và nét rạng ngời trên gương mặt Lệ Dĩnh bây giờ chính là mơ ước mà cả hai cùng hướng tới. Dù con đường đi mỗi người sẽ khác nhau, nhưng cái đích cuối cùng duy nhất chỉ có một.

"Con gái, đến lúc rồi"

Luồng ánh sáng chói lọi chiếu khắp gian phòng khi cánh cửa mở ra. Cha của Lệ Dĩnh yêu thương đón tay con gái. Uông Tịnh, Tố Thu và Tiểu Tịch nhanh chóng rời khỏi tới thánh đường, không quên đưa cho Lệ Dĩnh một bó hoa cầm tay, cùng một loại hoa hồng Claire Austin được gắn trên áo của Kiến Hoa.

"Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc. Cảm ơn cha mẹ" - Lệ Dĩnh khoác tay cha mình, ghé đầu tựa lên vai ông. Gần ba mươi năm qua, cô đã nhận trọn tình yêu thương của cha mẹ. Giờ sẽ thêm những người khác yêu thương cô, và trong cuộc đời cô cũng sẽ có thêm những người thân khác nữa. Giây phút chuẩn bị vào lễ đường, Lệ Dĩnh hồi hộp mong đợi nhưng cũng có chút bịn rịn không muốn rời xa cha mẹ.

"Nhất định rồi! Đi thôi, mọi người đều đang chờ hai cha con chúng ta"

Không có gì cao cả hơn tình yêu thương của cha mẹ với con cái. Chứng kiến con mình trưởng thành, chứng kiến từng bước đi khó khăn, từng đau khổ mà nó phải trải qua...giây phút này không bậc cha mẹ nào cầm được xúc động. Cha Lệ Dĩnh nhẹ nhàng xoa đầu con gái như một lời chúc phúc. Tình yêu của hai vợ chồng ông dành cho cô con gái nhỏ vẫn như thế. Giờ chỉ là giao phó con gái của mình cho một người mà cả hai cùng tin tưởng. Ông cũng chắc chắn rằng, những người bạn của mình cũng sẽ yêu thương Lệ Dĩnh như vợ chồng ông. Cũng sẽ giống như tình cảm giữa hai nhà mấy chục năm qua vẫn chưa từng thay đổi.

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

Quả chuông lớn trên đỉnh thánh đường rung lên mười hai tiếng vang vọng khắp thánh địa Utah linh thiêng. Giang Chấn đứng trên bục chủ hôn, bên cạnh là Kiến Hoa và giữa hai bên là những người thân thiết trong gia đình. Cậu bé chừng mười lăm tuổi say sưa chơi một bản nhạc du dương, lãng mạn với chiếc piano bên góc thánh đường.

Lệ Dĩnh đặt chân lên bậc thềm, hít một hơi dài trấn an sự hồi hộp đang dâng lên trong tim. Đã không ít lần cô đóng cảnh kết hôn trong phim. Nhưng khi chính bản thân mình ngoài đời thực sắp được gả cho người ta, cảm xúc cư nhiên không thể dễ dàng chế ngự.

Kiến Hoa đang đứng đó, mỉm cười mong đợi từng bước chân của Lệ Dĩnh ngày một tiến lại gần anh. Những cánh hoa hồng đỏ yểu điệu rơi trên lớp voan đội đầu và tà váy trắng tinh khôi. Anh đã đợi quá lâu để đến được ngày hôm nay. Đã phải nỗ lực, phải đánh đổi, phải chọn lựa...để nắm bắt được hạnh phúc dành cho riêng mình. Giờ hạnh phúc đã nằm trong tay anh, anh nhất định sẽ giữ chặt nó.

Cha Lệ Dĩnh ân cần trao bàn tay nhỏ nhắn của con gái cho Kiến Hoa. Chỉ một ánh mắt kiên định, một cái cúi đầu đáp lại sự giao phó của ông và sự thâm tình trong đáy mắt của Kiến Hoa, ông đã biết con gái của mình chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đứng đối diện, ánh mắt giao nhau. Kiến Hoa có thể dễ dàng nhận thấy gương mặt Lệ Dĩnh ửng hồng dưới lớp voan đội đầu. Cô hồi hộp, xấu hổ tới mức cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Kiến Hoa.

"Tiểu Dĩnh, nhìn anh"

Kiến Hoa ấm áp nắm hai bàn tay Lệ Dĩnh đang rung lên vì xúc động. Tất cả mọi người đang theo dõi cùng mỉm cười theo dõi. Nụ cười của năm vị phụ mẫu là yêu thương, là mãn nguyện. Nụ cười của Mạc Lăng là chúc phúc, tuy có tiếc nuối nhưng chỉ cần Lệ Dĩnh hạnh phúc thì anh cũng sẽ hạnh phúc. Nụ cười của Lạc Thành, Nancy, Khang Vũ giống như dành một sự yêu thương cho người thân. Vì xét cho cùng, dù cho giữa họ với Kiến Hoa hay Lệ Dĩnh không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ nào. Nhưng tình cảm giữa bọn họ lại vượt qua cái ranh giới đó, trở thành một loại tình thân. Nụ cười của Tố Thu hay Kiến Nguyên lại là một sự chia sẻ niềm hạnh phúc. Vì anh trai, em trai của họ cuối cùng cũng có thể nắm tay bước đi cùng một người con gái trong cuộc đời mình. Đối với Tiểu Tịch, nụ cười của cô có sự ngưỡng mộ, có sự cảm phục...vì Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đã dám đối mặt với chông gai để đến được với nhau. Dám hy sinh vì đối phương. Thầm nghĩ nếu cô cũng kiên trì như vậy, liệu rằng tình yêu đơn phương của cô bao năm qua có thể cũng có được kết quả viên mãn hay không. Cô sẽ thử một lần, dù kết quả có thế nào cũng sẽ không hối hận. Tiểu Tịch nhìn sau tấm lưng Mạc Lăng, từ giờ cô sẽ không chỉ nhìn từ phía sau nữa, cũng sẽ không âm thầm mà yêu anh nữa. Dám yêu...dám chịu đau khổ...dám chịu thử thách...hạnh phúc nhất định sẽ đợi họ ở cuối con đường.

Một người đàn ông đạo mạo, nghiêm nghị bước ra từ phía cửa bên của thánh đường, đem theo hai tờ giấy đặt lên bàn trước mặt Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Mỗi tờ giấy đều có tên của hai người. Bằng mối quan hệ của mình, Giang Chấn đã nhờ "dịch chuyển" địa điểm đăng ký kết hôn của Lệ Dĩnh và Kiến Hoa từ Đài Loan tới tận Maldives. Người lạ mặt vừa xuất hiện chính là người đứng đầu Ủy ban hôn nhân Đài Loan. Và người đó sẽ xác nhận hợp pháp cho hôn lễ của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Mọi người đã có mặt đông đủ, Giang Chấn bắt đầu thực hiện vai trò chủ hôn của mình.

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Kiến Hoa, con có đồng ý lấy Lệ Dĩnh làm vợ. Cả một đời yêu thương, tin tưởng và bảo vệ con bé. Bất kể khó khăn nào, cả hai sẽ cùng nhau vượt qua?"

"Con đồng ý" - Kiến Hoa siết chặt bàn tay Lệ Dĩnh, anh chỉ đợi giây phút này. Nếu như Giang Chấn có hỏi trăm lần, ngàn lần...anh cũng sẽ không ngần ngại trả lời từng ấy câu "Con đồng ý"

Hạ Tuyết Lan chấm nước mắt, tựa vào vai chồng mình. Mong ước của bà rồi đã trở thành hiện thực. Con trai của bà ngay từ đầu đã lựa chọn con đường chông gai nhất, khó khăn nhất để bước đi. Theo dõi từng bước đi của Kiến Hoa, bà chỉ biết cầu cho con trai mình tìm được hạnh phúc đích thực. Và rồi ngày đó cũng đã tới.

"Lệ Dĩnh, con có đồng ý lấy Kiến Hoa làm chồng. Cả một đời yêu thương, chăm sóc và tin tưởng. Sóng gió nào cũng cũng nhau đối mặt"

Tất cả mọi người cùng quay sang nhìn Lệ Dĩnh, rồi tất cả mọi người cùng lúc vỡ òa khi Lệ Dĩnh e lệ gật đầu:

"Con đồng ý"

"Hai con hãy ký vào tờ giấy trước mặt"

Người đàn ông lạ mặt kia có mặt ở đây chỉ với một mục đích xác nhận Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Mực ký còn chưa ráo, ông ta đã đóng dấu đỏ lên đó. Về mặt luật pháp, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đã chính thức là vợ chồng.

Giấy đăng ký kết hôn đã ký. Dấu đỏ cũng đã triệ. Cặp nhẫn cưới cũng đã yên vị trên ngón tay áp út của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, Giang Chấn dõng dạc tuyên bố trong tiếng vỗ tay giòn giã của tất cả mọi người.

"Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng. Kiến Hoa, con thể hôn cô dâu rồi."

Kiến Hoa mở lớp voan đội đầu của Lệ Dĩnh, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu như biển, đánh dấu ngày trọng đại nhất trong cuộc đời hai người. Đúng lúc đó, quả chuông lớn trên đỉnh thánh đường rung lên ba tiếng ngân dài khắp bốn phía. Thánh địa Utah linh thiêng chứng giám sự hòa hợp về tâm hồn, ước định về hạnh phúc. Một tình yêu đẹp nhưng nhiều chông gai đã nở hoa. Và hôn ước từ miệng của một cô bé năm tuổi rồi cũng đã thành hiện thực.

...

Căn phòng đón gió trên tầng cao nhất của khách sạn Heaven chính là phòng tân hôn của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Mục đích đã biết từ trước, thế nên Lạc Thành chẳng mất công đặt một phòng khác cho Lệ Dĩnh khi tới đây vào sáng nay. Vì cơ bản, Lệ Dĩnh sẽ trở thành vợ của Kiến Hoa trong hôm nay.

Quá nửa đêm, đồng hồ đã điểm một giờ sáng. Khi ấy bữa tiệc mừng tân hôn mới kết thúc. Lệ Dĩnh nằm dài trên giường, chăm chú đọc một cuốn sách. Cũng chẳng thèm quan tâm mấy lọn tóc vẫn còn ướt sau khi tắm. Thỉnh thoảng lại đánh một tiếng cười sảng khoái như cuốn sách đó có gì đó rất thu hút cô.

"Em đọc cái gì mà chăm chú như vậy?" - Kiến Hoa bước ra từ nhà tắm. Thắc mắc Lệ Dĩnh có chuyện gì mà cười khúc khích phía bên ngoài.

"Đâu có gì đâu"

Kiến Hoa vừa lên tiếng, Lệ Dĩnh đã giật mình, giấu nhẹm cuốn sách ra sau lưng trưng bộ mặt vô tội.

cười sảng khoái như cuốn sách đó có gì đó rất thu hút cô.

"Thế em đang giấu cái gì dưới lưng?"

"Chỉ...chỉ là quà cưới của Tiểu Tịch thôi mà"

Buổi chiều, sau khi tàn tiệc trở về phòng, Tiểu Tịch có tặng một món quà cưới cho Lệ Dĩnh. Chính là cuốn sách này, mà đặc biệt dặn dò Lệ Dĩnh nhất định phải đọc một mình. Lệ Dĩnh lắp bắp lấp liếʍ, càng khiến cho Kiến Hoa tăng thêm tò mò.

"Quà cưới sao phải giấu giấu diếm diếm. Đưa anh xem?"

Cuốn sách dày chừng hai đốt ngón tay, tấm bìa ngoài in hình Kiến Hoa và Lệ Dĩnh nắm tay nhau trong chương trình Happy Camp một năm trước. Kiến Hoa lướt ngón tay một lượt qua hàng trăm trang sách, dừng lại ở tựa cuốn sách.

"Hạnh phúc tự nắm bắt...Tiểu Dĩnh, cái gì đây?"

"Là...là..f...fanfic" - Lệ Dĩnh bất quá đành ấp úng trả lời, tính lấy lại cuốn sách nhưng Kiến Hoa đã nhanh tay hơn rụt lại. Mà biểu cảm của anh chẳng có gì là hiểu câu trả lời của cô.

"Ai da...tức là câu chuyện do fan viết về chúng ta đó. Cô gái đó có quen biết với Tiểu Tịch nên đã nhờ Tiểu Tịch tặng cho em" - Lệ Dĩnh cong môi nũng nịu, miễn cưỡng giải thích cho Kiến Hoa một lần. Tiểu Tịch tình cờ quen biết một cô gái. Cuốn truyện này là do cô gái đó viết, Tiểu Tịch vì yêu thích nên đã lấy đó làm quà cưới cho Lệ Dĩnh. Dù mọi chuyện viết trong đó có nhiều phần là do tưởng tượng nhưng đọc nó cũng khiến Lệ Dĩnh thích thú. Chuyện tình của cô và Kiến Hoa được viết dưới tưởng tượng của một người không quen biết, kể ra cũng khá thú vị.

"Dày như thế này sao? Thật mất thời gian" - Kiến Hoa lật qua lật lại cuốn sách, cảm thán ai lại có thể bỏ thời gian viết một cuốn sách dày như thế khi mà chẳng quen biết gì với anh, cũng thật tốn công sức.

"Mất thời gian thì để em đọc...anh đi ngủ trước đi"

"Tiểu Dĩnh...hôm nay là tân hôn của chúng ta. Em lại muốn anh đi ngủ trước sao?" - Lệ Dĩnh giật lại cuốn sách, nhảy ra sofa gần cửa sổ, tính mở ra đọc tiếp. Ai ngờ, mới bước được vài bước, Kiến Hoa đã kéo áo cô lại khiến Lệ Dĩnh không thể di chuyển. Giọng điệu của anh có đôi phần trách móc, lại thoáng ý gian tà.

"Vâng"

"Để anh đọc giúp em...trực tiếp đọc tới chương cuối cùng là được rồi"

Kiến Hoa kéo Lệ Dĩnh ngồi xuống giường, tóm lấy cuốn sách, mở thẳng tới chương cuối. Lệ Dĩnh theo dõi Kiến Hoa lướt qua từng trang từng trang, mà khóe miệng mỗi chốc lại cong lên một nụ cười đẩy ẩn ý.

"Sư phụ...anh cười gì vậy?"

"Rất tốt...viết rất hay" - Kiến Hoa không rời mắt khỏi mấy dòng cuối cùng, cảm thán cô gái này trí tưởng tượng cũng thật phong phú.

"Hay ở đâu, đưa em coi"

Lệ Dĩnh tò mò cố ngóng cổ đọc xem cuốn sách đó viết gì mà Kiến Hoa lại mang nụ cười khó hiểu. Lẩm nhẩm đọc vài chữ, gương mặt Lệ Dĩnh trong tích tắc lập tức đổi sang màu đỏ. Chầm chậm lùi lại như chưa từng đọc được gì hết. Nhưng Kiến Hoa đâu có để cô thoát dễ dàng như thế. Hôm nay là tân hôn của hai người, mà bỗng nhiên lại đọc được một cái kết "tưởng tượng" về cuộc sống hôn nhân sau này như vậy, tâm tình của anh quả thực rất tốt.

Chương 94: Đám Cưới

shelmihinata

"Nếu như cô ấy đã có lòng viết tặng chúng ta một câu chuyện. Phải chăng chúng ta nên khiến cho những gì cô ấy viết thành sự thật không?" - Kiến Hoa ghì chặt Lệ Dĩnh trên giường, mặt đối mặt. Ngón tay không an phận lướt từng hồi lên dọc theo xương quai xanh của Lệ Dĩnh khiến cô không ngăn được nổi gai ốc.

"Sư...sư phụ...ý anh là gì?" - Thanh âm Lệ Dĩnh run run, cơ thể cũng đột nhiên nóng lên trong cái nhìn tràn ngập mê tình của Kiến Hoa.

Ban nãy trong bữa tiệc, mấy bậc phụ mẫu còn tranh cãi xem con của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh sau này sẽ làm gì. Giang Chấn đương nhiên muốn mình sẽ có một đứa cháu thừa kế. Hoắc Ngạn thì thích nó trở thành cảnh sát như Kiến Nguyên. Tố Thu lại nhất quyết muốn đứa bé sau này sẽ trở thành diễn viên như cha mẹ nó...Mỗi người một ý. Cuối cùng người xấu hổ và ngại ngùng nhất vẫn là Lệ Dĩnh khi mẹ Kiến Hoa gợi ý cô cứ sinh nhiều một chút. Như thế thì ý nguyện của ai cũng có thể trở thành hiện thực. Mà bà cũng không ngại phải chăm nhiều cháu. Nếu cái kết viết trong chương cuối của câu chuyện kia, không phải đều đáp ứng được ý của mọi người hết sao. Một công đôi việc, ý này quả nhiên không tồi.

"Ý anh rất rõ ràng...em nhất định phải sinh đôi."

Kiến Hoa đặt cuốn sách lên bàn phía đầu giường, tiện tay tắt phụt ngọn đèn duy nhất còn sáng trong căn phòng. Lệ Dĩnh chỉ kịp "Á" lên một tiếng bất ngờ rồi sau đó căn phòng tràn ngập mê tình, chốc lại phát ra những thanh âm ám muội.

...

Cùng lúc đó, Hà Nội, Việt Nam...

Tờ mờ sáng, mọi người còn đang say ngủ. Cô gái cuộn tròn mình trong tấm chăn bông to sụ. Khóe miệng chốc lại mỉm cười như đang chìm vào một giấc mộng đẹp. Điện thoại đổ tới ba, bốn lần chuông cũng không thể kéo cô ra khỏi giấc mơ đó. Ấy vậy mà người đầu dây bên kia không hiểu là ai vẫn quyết tâm không chịu từ bỏ, gọi đến cùng tới khi cô gái chịu bắt máy.

Lờ mờ tỉnh giấc, gương mặt nhăn nhó, gạt vài lọn tóc xõa trước mặt, cô gái cố hết sức căng mắt mới thấy được ai đang gọi tới.

"Điệp, dậy đi. Có tin hot cho em đây" - Người gọi đến giọng điệu kích động hào hứng. Đến mức cô gái để điện thoại cách xa mình một chút vẫn nghe thấy tiếng nói sang sảng vọng ra từ loa của điện thoại.

"Chị Tiểu Tịch, ở Việt Nam đang là ba giờ sáng đó" - Mắt vẫn nhắm tịt, xem chừng cái cô gái đang quan tâm hiện giờ là giấc ngủ quý giá của mình chứ không phải là cuộc gọi từ người bạn phương xa.

"Maldives...đám cưới...em có muốn nghe hay không?" - Tiểu Tịch bằng bất cứ giá nào cũng phải kể về đám cưới cho bạn của mình. Vì thế cũng chẳng ngại đang nửa đêm mà gọi điện.

Đang nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy "Maldives" "đám cưới"..., Điệp đột ngột bật dậy, mở mắt thao láo, vội vàng với lấy cuốn sổ và bút để đầu giường, chuẩn bị tốc ký. Tiểu Tịch nói với cô hôm nay sẽ có bất ngờ lớn, vì thế mà cô đợi điện thoại. Đến hơn một giờ đã ngủ mất. Mà giờ bất ngờ này lại là đám cưới thì có thức vài ngày đối với cô cũng không thành vấn đề.

"Có...đương nhiên là có. Chị tường thuật lại không được sót một chi tiết nào nhé"

Tiểu Tịch kể tường tận từng chi tiết trong đám cưới. Ngay cả từng câu chữ mọi người nói. Quang cảnh thế nào, thời tiết ra sao. Thậm chí quãng đường Lệ Dĩnh từ Bắc Kinh đến Maldives thế nào cô cũng tường thuật lại không sót một ý.

Một người nói một người cật lực ghi chép. Càng ngày cuộc nói chuyện càng hào hứng hơn. Thoáng chốc đã tới năm giờ sáng. Khi đó cuộc nói chuyện mới kết thúc.

"Cả quà cưới của em chị cũng đã tặng cho Dĩnh tỷ rồi. Đợi em viết xong cuốn lần này, chị sẽ lấy nó tặng khi họ làm đám cưới công khai"

"Em đã nói là em yêu chị chưa?" - Điệp cười xòa trong điện thoại. Mỗi lần Tiểu Tịch gọi điện gấp gáp thế này đều là tin tốt cả. Mà sau mỗi lần đó Điệp lại giở giọng nịnh nọt Tiểu Tịch. Điều này Tiểu Tịch cũng đã sớm quen, cười khẩy trong điện thoại:

"Thôi khỏi...viết nốt đi"

Cũng vẫn như mọi khi, mỗi lần Tiểu Tịch gọi điện lại là một lần giục Điệp viết tiếp chương mới trong câu chuyện mà Kiến Hoa và Lệ Dĩnh là nhân vật chính.

"Chị thật là biết ngược đãi tác giả"

"Thế nào...viết hay không viết. Đồ ăn còn ở chỗ chị chưa chuyển đi đâu"

"Viết...viết chứ"

Tiểu Tịch đã nói như vậy Điệp chỉ còn cách làm theo. Ai bảo Tiểu Tịch mỗi lần đều lấy đồ ăn ra dụ cô. Mà đối với đồ ăn, cô lại không có khả năng kháng cự. Cô kéo chiếc máy tính dưới cuối giường, vừa viết vừa thích thú cười giòn thành tiếng. Thuyền của cô, cuối cùng cũng cập bến. Những dòng đầu tiên cho chương mới dần xuất hiện