Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 37: Vuột mất

Nửa ngày trước...

Thảm đỏ trải dài từ cổng vòm tinh xảo đến tận bên trong hội trường của Trung tâm Nghệ thuật Đài Bắc. Từ cả tuần trước, bán kính cả chục km quanh đây đều giăng đầy banner, áp phích về sự kiện ngày hôm nay. Poster khổ lớn của những bộ phim nổi tiếng và cả những diễn viên hạng A quen thuộc đều bao quanh khuôn viên của trung tâm này. Hôm nay, ở đây sẽ tổ chức Triển lãm điện ảnh - truyền hình khu vực Đài Loan, Hồng Kông. Cứ năm năm một lần, sự kiện này được tổ chức để thúc đẩy phát triển nền công nghiệp điện ảnh của các vùng ngoài đại lục. Cũng từ đó, mà đã từng có nhiều dự án phim ảnh bom tấn được ra đời. Tham gia không chỉ có những bộ phim xuất xứ Đài Loan, Hồng Kông...mà đây cũng là nơi để những công ty giải trí tìm kiếm những dự án hoặc cơ hội mới. Hoa Kiệt đương nhiên không thể vắng mặt. Kiến Hoa từ Quảng Tây trở về Đài Loan cũng là vì sự kiện này.

Trước khi chương trình khai mạc, rất nhiều nhà làm phim, diễn viên nổi tiếng đã xuất hiện trong sự hò reo kích động của đám đông bên ngoài. Cũng dễ hiểu, vì chẳng mấy khi cùng một lúc lại nhiều ngôi sao xuất hiện cùng một nơi ở Đài Loan như vậy.

"Như tỷ tỷ"

Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, Lâm Tâm Như đang nói chuyện với một vị đạo diễn nào đó liền giật mình. Ruby Studio của cô thành lập đã nhiều năm, năm nay dự án 16 Mùa hạ cũng rất thành công. Nên ban tổ chức đã rất có thành ý mời cô tham dự.

"Tố Thu? Em đi một mình sao?" - Thấy người quen, Tâm Như nở nụ cười càng khiến đôi núm đồng tiền của cô sâu tới mức không thấy đáy.

"Đâu có, em đi với anh hai và Kiệt ca mà" - Tố Thu vội tới gần, khoác tay Tâm Như rất thân thiết, như chị em lâu ngày mới gặp.

"Hoa ca nữa sao? Chị tưởng anh ấy không thích dự những chương trình như vậy?" - Tâm Như rất bất ngờ, người bạn này của cô tính tình hướng nội, vẫn luôn sống khép kín. Ngoài lúc đóng phim và những sự kiện bắt buộc ra thì đâu có tham gia những chương trình khác. Lần này anh lại xuất hiện ở đây, thật khiến cho cô kinh ngạc.

Tố Thu thích thú ghé tai Tâm Như thì thầm:

"Anh hai em thay đổi nhiều lắm rồi. Lát gặp chị sẽ biết"

Tố Thu úp úp, mở mở càng khiến Tâm Như nổi tính tò mò. Thay đổi...có điều gì có thể khiến anh bạn thân của cô thay đổi đây.

"Hai người đang to nhỏ chuyện gì vậy?" - Khi còn cách hai người họ vài bước chân, Kiến Hoa lên tiếng, Tố Thu giật mình im bặt vờ như không có chuyện gì, còn đánh cái nhìn đẩy ẩn ý cho Tâm Như, bấu tay cô ra hiệu.

"Hoa ca, Tố Thu chỉ là muốn rủ em đi ăn thôi mà. Gặp anh ở đây thật bất ngờ nha" - Thấy Kiến Hoa có vẻ rất thoải mái, dường như tâm trạng rất tốt. Không nặng trĩu như mọi lần dự những sự kiện đông người, Tâm Như buông lời trêu chọc. Mà trông bộ dạng Tố Thu bẽn lẽn bất thường nép sau Tâm Như, Kiến Hoa biết chắc được hai cô gái này vừa nói chuyện gì.

"Không tới đây sao có thể gặp em được" - Kiến Hoa tươi cười đáp trả, Tâm Như là bạn thân của anh lâu năm, anh cũng không cần giữ ý tứ làm gì. Nhưng câu nói kiểu vậy thì là lần đầu tiên thốt ra khỏi miệng Kiến Hoa, khiến cả Tố Thu và Tâm Như đều tròn mắt nhìn nhau. Từ khi nào mà anh lại có thể nói ra những câu như vậy.

Một lúc sau Tuấn Kiệt cũng vào nhập hội, mọi người thân thiết, coi nhau như người nhà, cười nói rôm rả. Tâm Như đùa rằng sắp tới làm phim nhất định phải mời được Kiến Hoa thủ vai chính, bộ phim Khuynh Thế Hoàng Phi lần trước, một vì yêu thích vai diễn, một cũng vì là bạn thân của Tâm Như mà Kiến Hoa đồng ý thủ vai nam thứ. Nhưng Tâm Như thực trong lòng vẫn thấy thiệt thòi cho anh. Còn Tuấn Kiệt cũng không kém cạnh ngỏ lời mời nữ thần đóng phim của Hoa Kiệt. Không khí của buổi triển lãm cũng vì có mấy người họ xuất hiện mà tưng bừng hơn hẳn.

Bỗng một cô gái mặc chiếc đầm hồng dài quét đất, dung mạo ngọt ngào cùng đôi mắt to long lanh bước vào, nét mặt Tâm Như chợt chùng xuống, lại nhìn sang Kiến Hoa ái ngại:

"Hoa ca, cô ấy...cũng tới"

Vẻ mặt của Tâm Như cùng Tố Thu cùng lúc biến đổi, Kiến Hoa chưa cần quay ra cửa cũng biết người mới xuất hiện là ai.

"Hoa ca, Như tỷ. Đã lâu không gặp" - Cô gái chào hỏi những người xung quanh, rồi đi thẳng tới chỗ bọn họ. Tố Thu lướt một lượt liền hướng sự chú ý của mình lên cổ tay của cô gái đó, rồi lại nhìn qua tay anh trai mình, nét mặt thoáng kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười coi như chào cô gái vừa mới tới. Ít nhiều cũng đã từng quen biết.

"Nhã Phong, chào em" - Tâm Như gượng gạo đáp lễ. Chẳng liên quan gì nhưng tình huống này cô thấy thật lúng lúng. Trong khi Kiến Hoa là nhân vật chính chẳng tỏ ra điều gì cả, lại lạnh lùng như trước đây.

"Em khỏe không?" - Kiến Hoa nhàn nhạt lên tiếng hỏi một câu xã giao vô thưởng vô phạt. Mà so ra với mấy diễn viên trẻ trong đoàn Hoa Thiên Cốt bây giờ anh cũng không có thái độ đó. Vậy mà bây giờ lại trưng biểu cảm này với Nhã Phong.

Mấy người kia bỗng nhiên thấy không khí này thật lạ lùng, liền nháy mắt với nhau qua chỗ khác. Còn không biết Kiến Hoa liếc họ một cái vì để lại anh trong tình huống không mong muốn này, anh đã cố tránh mà vẫn không thể tránh. Nhã Phong cũng thấy khó xử, đây không phải lần đầu hai người gặp nhau trong tình huống này, và lần nào cũng giống lần nào. Anh dường như tránh mặt cô.

"Em rất tốt. Chúng ta có thể ra bên kia nói chuyện một lát không?"

Kiến Hoa không nói gì, nhưng vẫn đi sang dãy hành lang phía sau mấy tấm phông lớn của chương trình. Dãy hành lang nãy dẫn ra khuôn viên của trung tâm nghệ thuật Đài Bắc. Ở đây tuy được bao quanh bởi nhiều tường rào, nhưng tiếng hò reo ầm ĩ của đám đông bên ngoài vẫn lọt tới đây.

"Anh đâu cần thiết phải tránh mặt em?" - Vừa đi, Nhã Phong vừa vu vơ nhìn những chậu hoa bên thành lan can, rồi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi Kiến Hoa.

"Anh có sao?"

Kiến Hoa mặc dù biết mình làm vậy, nhưng vẫn cố phủ nhận. Bộ phim hai người hợp tác năm ngoái, dù đóng với nhau rất nhiều cảnh tình cảm, nhưng cảnh quay xong xuôi, Kiến Hoa lại lặng lẽ rời khỏi. Hai người hầu như không giao tiếp nhiều ngoài những cảnh quay chung. Vậy mà sau bộ phim đó tin đồn hai người tái hợp lại lan rộng, càng khiến anh khó xử. Quốc Kịch Thịnh Điển năm ngoái, dù cùng lên nhận giải nhưng rõ ràng có sự xa cách lớn giữa hai người họ, anh tránh tiếp xúc với cô. Lần này cũng không có gì khác.

"Đúng, anh làm vậy. Anh luôn tránh mặt em" - Nhã Phong nửa đùa nửa thật, giọng điệu của cô có chút trách móc. Ánh mắt cô nhìn anh đã không còn chan chứa tình cảm như mười năm về trước nữa, nhưng vẫn ánh lên cái gì đó tiếc nuối.

"Nhã Phong, mười năm trước, là do chúng ta không có can đảm. Cả hai chúng ta đều đã sai. Mười năm sau, anh cũng không muốn sai thêm nữa. Em hiểu ý anh chứ?"

Phải, mười năm trước, hai người yêu nhau. Anh là thật lòng, nhưng khi đó, cả hai đều con trẻ. Áp lực quá lớn của dư luận, truyền thông và người hâm mộ khiến hai người không thể ở bên nhau. Cả hai cùng đã bị tổn thương. Nên lần này anh quyết không để chuyện đó lại xảy ra một lần nữa. Và hơn hết, bây giờ có một cô gái mà anh muốn bảo vệ. Anh không muốn bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra làm tổn thương người đó. Anh đã cố tình tránh mặt cô, nhưng lần này cần phải để cô hiểu.

"Em hiểu. Nhưng...chúng ta vẫn là bạn...đúng không?" - Nhã Phong cười nhẹ nhõm, cô đã biết. Vậy mà trước cô còn tưởng là do hai người tình nghĩa không còn, anh cũng không muốn coi cô là bạn nữa.

"Phải...là bạn" - Kiến Hoa gật đầu an ủi

"Vậy...bạn bè, có thể ôm chúc mừng một lần không? Em sắp tới sẽ mở công ty riêng rồi" - Ở trong nghề cũng đã lâu, những diễn viên có chỗ đứng trong làng giải trí như Nhã Phong sớm muộn cũng lập công ty cho riêng mình. Kiến Hoa, Tâm Như cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

"Được" - Hai người họ cuối cùng cũng trút bỏ được mọi khúc mắc trong lòng mười năm nay. Trao nhau một nụ cười sảng khoái và cái ôm của bằng hữu. Cuộc nói chuyện giữa hai người đã thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó cả hai cùng quay lại sảnh, giờ này, chắc chương trình cũng bắt đầu rồi.

Kiến Hoa cố tình tránh mặt Nhã Phong, lạnh lùng với cô không phải vì chuyện mười năm trước hai người không thể ở bên nhau. Không còn yêu thì vẫn có thể là bạn. Mà vì anh có một nguyên nhân khác, tính anh vốn khép kín, chuyện tình cảm của mình không muốn lúc nào cũng nằm trên mặt báo, không muốn nó là đích để người ta công kích nên khi đã không ở bên nhau thì giữ khoảng cách một chút. Là tốt cho bản thân anh, và cũng chính là tốt cho cả Nhã Phong. Nếu hai người vẫn giữ mức bạn bè, hay quan tâm nhau thì không biết sẽ còn những tin đồn gì nữa. Anh làm như vậy, có thể Nhã Phong sẽ cảm thấy buồn nhưng đó là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, với anh những tin đồn như vậy cũng quá nhiều rồi. Trên hết anh cũng không muốn một cô gái đang ở Quảng Tây chờ anh quay lại sẽ phải buồn. Nhưng anh tính thế nào cũng không thể ngờ được rằng, một cử chỉ đơn giản giữa hai người bạn lại đem đến một trận sóng gió khác.

...

Ba tiếng sau,...

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cùng cái ôm thân tình tháo gỡ khúc mắc giữa hai người bạn hóa ra lại biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác qua ngòi bút của mấy tay phóng viên. Kiến Hoa không ngờ rằng, bên dãy hành lang đó, có một phóng viên không may do không tìm được phòng chờ cho báo chí mà đi lạc qua đó. Và đương nhiên phản xạ của phóng viên là chộp bất cứ khoảnh khắc nào mà họ cho là có giá trị. Cũng đâu cần biết Kiến Hoa và Nhã Phong đang nói chuyện gì, chỉ cần một tấm ảnh đó thôi là họ có thể thêu dệt nên tin nóng nhất trong ngày, ăn đứt cả buổi triển lãm hôm nay.

Tin tức lan nhanh đến chóng mặt. Chỉ từ một báo mà chưa đầy mười lăm phút sau, rất nhiều trang mạng cũng đưa tin này. Một giờ sau đó, từ khóa Hoắc Kiến Hoa và Nhã Phong tái hợp đã chễm trệ trên đầu trang tìm kiếm Baidu. Fan hâm mộ của hai bên lại được phen rần rần, ủng hộ có, phản đối có. Cũng không thiếu những lời chỉ trích nhằm vào thần tượng của nhau. Mọi tin tức khác của làng giải trí chiều nay đều nhường chỗ cho tấm ảnh đó.

Nhưng một cái ôm cũng đâu thể khiến dân mạng dậy sóng như thế. Khi gặp Nhã Phong trong sảnh buổi triển lãm, Tố Thu đã để ý thấy Nhã Phong đeo một chiếc đồng hồ mặt xanh ngọc bích. Sẽ không có gì nghiêm trọng nếu như nó không tình cờ trùng hợp với mẫu mà Kiến Hoa đang đeo. Nhiều người rảnh rỗi còn tìm ra không chỉ một điểm giống nhau giữa Kiến Hoa và Nhã Phong. Chiếc mũ len màu xanh mà hai người vô tình giống nhau hồi đầu năm cũng bị lôi trở lại mổ xẻ. Đã vậy, một blogger họ Ngu, không biết từ đâu ra còn hùng hồn tuyên bố hai người họ đang ở bên nhau. Thật hay không thì không biết, nhưng chỉ vì chen chân vài câu vào vụ này mà tên tuổi của anh ta bỗng nổi tiếng hơn rất nhiều trên mạng xã hội. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa...tay phóng viên kia còn đợi thời cơ khi mọi người còn đang bận trở về từ triển lãm, hay còn đang trên máy bay mà đăng tin. Như vậy ít nhất sẽ có một khoảng thời gian bị trống thông tin, không thể chống đỡ được. Vậy nên, tình huống giờ mới đi xa như vậy. Sau khi tin đăng hai tiếng, Tuấn Kiệt và Tố Thu mới biết chuyện. Cả hai đều ngỡ ngàng, chuyện hôm nay vốn dĩ rất bình thường mà bỗng nhiên lại trở nên nghiêm trọng. Họ vội vàng bàn cách giải quyết, rồi mới kêu Khang Vũ gọi điện cho Kiến Hoa. Kiến Hoa khi trở lại Giang Tử Đằng thì mọi việc đã rồi, ai cũng biết duy chỉ anh vẫn không biết gì. Chỉ khi Khang Vũ gọi điện cho anh, Kiến Hoa mới hiểu được nguyên nhân phản ứng của Lệ Dĩnh khi gặp anh.

Ai cũng biết Lệ Dĩnh một ngày không vào weibo không chịu được. Trên phim trường lúc nào cũng kè kè điện thoại. Hai ngày khi Kiến Hoa rời khỏi, cô lang thang weibo không chỉ vì do thói quen, mà còn vì mong muốn sẽ thấy được tin tức hay hình ảnh nào đó của anh. Và đúng là cô đã thấy, nhưng lại thấy những cái không nên thấy.

"Hoắc Kiến Hoa - Thái Nhã Phong, tình yêu mười năm cuối cùng cũng có kết quả", "Hoắc Kiến Hoa và Thái Nhã Phong bị bắt gặp ôm nhau tình tứ", "Bằng chứng...."...hàng chục mẩu tin như vậy tràn lan khắp weibo, khiến người khác không muốn tin cũng không được. Sắc mặt Lệ Dĩnh từ háo hức đột nhiên cứng lại, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Nhưng ngón tay vẫn vô thức trượt trên màn hình, mỗi lần như vậy, tin tức lại nhiều thêm, nhưng tất cả chỉ cùng một thông ti. Trước nay những tin tức như vậy cô chỉ lướt qua, có đọc thì cũng bán tin bán nghi. Nhưng bây giờ không chỉ nói suông, còn có hình nữa. Mà trong hình đúng là sư phụ của cô. Hơn nữa, anh còn đang cười. Đó đâu phải điều anh vẫn thường làm. Cô hy vọng, nhưng càng đọc thêm lại càng thất vọng.

"Lệ Dĩnh, em sao vậy?"

Thời buổi công nghệ thông tin, ở Đài Loan xảy ra chuyện gì, Quảng Tây liền biết. Mà đây lại là chuyện lớn. Cả đoàn làm phim trong giờ nghỉ không ai là không nghịch điện thoại. Chẳng khó khăn gì để họ tìm được nguyên nhân cho cái phản ứng của Lệ Dĩnh bây giờ. Tưởng Hân e ngại lại gần Lệ Dĩnh dò hỏi, cô phát hiện trên tay Lệ Dĩnh, màn hình vẫn là tấm ảnh đó, tay Lệ Dĩnh bất giác run rẩy. Và nụ cười sáng như nắng mùa hạ mà mọi người thường thấy đã biến mất.

Tưởng Hân chạm nhẹ vào vai cô, Lệ Dĩnh giật mình. Trông ánh mắt lo lắng của Tưởng Hân cùng mọi người xung quanh. Lệ Dĩnh cười gượng gạo, lấp liếʍ cho cảm xúc của mình hiện tại.

"Em không sao"

Lần trước Tố Thu tới, cô tưởng đó là người yêu của Kiến Hoa, cô hụt hẫng. Mà từ đó cô nhận ra mình yêu anh. Nhưng lần này không còn là hụt hẫng nữa, Lệ Dĩnh cảm thấy trái tim mình thắt lại, cô thấy mình mới đánh mất một điều vô cùng quan trọng. Hạnh phúc cô tưởng là của mình, tình yêu cô tưởng là dành cho mình...cuối cùng vẫn không phải.

Giờ cô muốn ở một mình. Lệ Dĩnh đứng dậy, thất thần bước đi, không để ý mọi người xung quanh nữa, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Sư phụ...là em nhầm rồi..."

Phút chốc hạnh phúc bỗng vuột mất, Lệ Dĩnh đau khổ cho chính bản thân mình. Là cô ngây thơ còn tưởng anh thích cô, còn ngây thơ đợi anh về nói nốt một câu nữa. Lệ Dĩnh cắn môi cười mà ngược lại nước mắt cứ thế rơi. Bây giờ thì mất rồi... là cô nhầm rồi...là cô...sai rồi.