Tình Nhân Bí Mật

Chương 41: Hắn muốn đâm chết con dâm này

"Bảo bối, thì ra em muốn vậy à, anh trai nhất định sẽ thoả mãn em..." Lục Tử Hiên cười gian xảo, thấy Thiện Khiết Nhi vặn vẹo cơ thể, trong lòng ngứa ngáy. Hắn buông tay siết hai tay cô ra, sau đó nâng chân cô để trên vai. Vì Thiện Khiết Nhi ngồi chếch trên ghế, Lục Tử Hiên quỳ dưới đất, thuận thế vục đầu giữa hai chân cô, bắt đầu hành trình tìm bảo vật.

Hắn lè lưỡi liếʍ đáy quần cô, khiến đáy quần vốn đã ướt càng ướt thêm. Đầu lưỡi cách đáy quần chậm rãi liếʍ, dù không đúng chỗ ngứa, cơ thể Thiện Khiết Nhi vẫn có phản ứng. Tiếp xúc như có như không kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn ẩn núp trong người Thiện Khiết Nhi, một luồng nhiệt lẻn trong bụng, bỗng tuôn ra, xuyên qua lối vào, đổ thẳng vào quần hellokitty.

Lục Tử Hiên đang liếʍ láp nhận ra chất lỏng ấm áp đó, nhếch mép cười, càng ra sức liếʍ. Lúc này Thiện Khiết Nhi đã nóng đầu, toàn thân hết sức, nhưng vẫn kháng cự vô ích. Vì chân cô bị nâng lên, bị bắt nằm ngửa, cô phải chống hai tay trên ghế, mượn lực nhấc eo, dùng tay đẩy Lục Tử Hiên.

Cô không biết lúc cô nhấc eo, lại khiến chỗ kín càng sát đầu Lục Tử Hiên, cả mặt hắn dán sát qυầи ɭóŧ không một khe hở. Đám cỏ phóng đại trong mắt hắn, hơn nữa còn thấy rất rõ. Lại thêm, mũi hắn cũng đυ.ng chỗ kín, thoả sức cọ xát, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chất lỏng của cô tuôn nhiều. Tay Thiện Khiết Nhi không còn sức lực, không đẩy được Lục Tử Hiên. Phần eo không nhấc nữa, tê liệt hạ xuống, yếu ớt ngã ngửa trên ghế.

"Thì ra em nóng nảy vậy à... Ngoan, anh lập tức cho em..." Lục Tử Hiên ngẩng lên, cười gian xảo.

"Không... A..." Cô không phải ý đó, lời cô chưa dứt, tay Lục Tử Hiên chui theo mép qυầи ɭóŧ, như con lươn luồn lách trong qυầи ɭóŧ. Bàn tay chụp lên đám cỏ, vì chất dịch tràn ra mà đám cỏ bị ướt nước, xoa lên đó thật mềm mại trơn nhẵn. Hắn còn kéo kéo đám cỏ, Thiện Khiết Nhi hét lên. Bàn tay thô bạo quét ngang mặt ngoài, ngón tay hờ hững ma sát hai cánh hoa, cô bị hắn trêu đùa đến không thể mở miệng.

Bàn tay hắn đảo qua chỗ kín, tay kia kéo áo cô lên tận ngực, để lộ cặp ngực đầy đặn. Vì hô hấp dồn dập, ngực cô phập phồng lên xuống, cặρ √υ' cũng lắc lư theo, mê hoặc biết bao! Hắn kéo áσ ɭóŧ vướng víu ra, cố vươn tay đẩy đẩy, cặρ √υ' vì áσ ɭóŧ bị đẩy ra, từ chút một lộ ra ngoài. Cuối cùng hắn đẩy tuốt lên trên, hai khối thịt lập tức hiện rõ, bật ra, lắc lư không thôi trong cặp mắt tham lam của hắn.

Lục Tử Hiên nhìn hai khối cầu mê người, suýt chảy máu mũi, miệng ngậm chặt một bên ngực, tay kia với với lên bên còn lại, vuốt ve.

"Ư... ưmm..."Thiện Khiết Nhi rêи ɾỉ, trên dưới bị tấn công, cô không thể phản kháng, không thể suy nghĩ, chỉ thụ động đón nhận con sóng kɧoáı ©ảʍ phủ úp.

Lục Tử Hiên cố sức mυ'ŧ đầu v* cô, như cố hút ra sữa, từng đợt cảm giác dồn từ đầu v* truyền đi, Thiện Khiết Nhi không biết làm gì. Nếu hắn cứ cắn tiếp như thế, đầu v* sẽ sưng đỏ mất. Tay hắn bên dưới tiếp xúc bên ngoài chưa thoả, bắt đầu tách cánh hoa, tiến vào bên trong. Nhuỵ hoa là một bộ phận đặc biệt, hắn xoa nhẹ ngón tay rồi đẩy phần đầu che nhuỵ hoa, ma sát nó, mang đến cho Thiện Khiết Nhi sướиɠ khoái vô cùng.

Rồi ngón trỏ và ngón cái nắm cánh hoa được chất dịch bôi trơn, hơi dồn ép miết nó, sau đó kéo chầm chậm ra ngoài, để cánh hoa từ từ tuột khỏi ngón tay. Ngón tay cách cơ thể cô một inch thì dừng lại, làm đi làm lại động tác này, hắn tin chắc cô sẽ thích. Quả nhiên, Thiện Khiết Nhi rêи ɾỉ ngày càng nhiều, hơi thở ngày càng nặng nề. Cô đột nhiên vươn tay chộp tóc hắn, vừa rêи ɾỉ vừa lôi kéo.

Hắn làm phía trên xong rồi gãi nhẹ ngón tay ngay cửa mình, làm cô khao khát không ngừng vặn uốn người. Hắn gãi một hồi rồi không hành hạ cô nữa, mà cắm hai ngón tay vào trong, cách lớp qυầи ɭóŧ, hắn kéo ra, khu vườn bí mật tuyệt vời lộ ra dưới ánh mắt nóng bỏng.

Thật là đẹp! Lục Tử Hiên thầm khen ngợi, ngón tay đâm vào trong bắt đầu trượt ra vào, mang theo không ít chất dịch ấm áp. Ngón tay hắn đã ươn ướt, thuận tiện ra vào, vì thế tăng nhanh tốc độ, khiến Thiện Khiết Nhi rùng mình từng cơn. Âm thanh giao hoan khiến người nghe nôn nóng vang lên, theo sau tiếng rên của cô gái, hoà lẫn tạo thành tác phẩm âm nhạc tuyệt vời.

Lục Tử Hiên thấy Thiện Khiết Nhi hai mắt tràn ham muốn, tiếng kêu thoả mãn, nửa người dưới căng đau dữ dội, là lúc đến phiên hắn được thoả mãn. Hắn rút tay khỏi cô, mau chóng cởi thắt lưng, cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ, vật cứng hiên ngang hiện trước mắt Thiện Khiết Nhi, màu tím cứng cáp khiến cô nuốt nước miếng.

Cho hắn vừa vui vừa sướиɠ, vừa sâu vừa tràn sức sống đâm vào đi! Lục Tử Hiên nâng hai chân cô, nhấc mông, vật to lớn phút chốc chìm sâu vào trong.

"A..." Thiện Khiết Nhi lại lần nữa kêu lên. Hắn thật to, cô cảm thấy nó như xé cô ra, cảm giác đau đớn làm cô nhíu nhíu mày. Lục Tử Hiên đong đưa mông, ra vào rất nhanh, kɧoáı ©ảʍ thay thế cho đau đơn, Thiện Khiết Nhi vịn vai hắn, theo vận tốc đong đưa của hắn dần dần tiến vào ranh giới cực khoái.

"A... A... Nhanh lên... Em, em chịu không nổi..." Thiện Khiết Nhi cắn lên bả vai Lục Tử Hiên. Hắn thầm mắng chửi trong bụng, ra vào nhanh hơn, hắn muốn đâm chết con da^ʍ này. Bạn đang xem tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL

Không biết bao lâu, Lục Tử Hiên từ từ dừng lại, lúc này Thiện Khiết Nhi không biết đã mấy lần lêи đỉиɦ, cả người xụi lơ, để mặc Lục Tử Hiên làm gì thì làm. Yết hầu hắn lên xuống, gầm nhẹ, rút vật đó ra, run run vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như núi lửa bùng nổ phun ra, phun lên đùi Thiện Khiết Nhi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn pha lẫn chất nhờn của cô, chảy đầy chỗ kín và háng cô.

Hai người thở hồng hộc dựa vào ghế, Thiện Khiết Nhi xoa xoa trán đầy mồ hôi, cô vẫn không chịu nổi hấp dẫn của hắn, lại làʍ t̠ìиɦ với hắn. Cô tự xỉ vả mình cả trăm lần. Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của cô, chứng tỏ hắn không có tình cảm với cô. Chẳng lẽ cô chỉ là công cụ giúp hắn giải quyết sinh lý thôi sao, vậy hắn đi tìm búp bê là được rồi. Nghĩ vậy, cô đột nhiên tức giận.

"Can Hiên." Thiện Khiết Nhi bật dậy mặc quần áo, gọi thẳng Lục Tử Hiên.

Lục Tử Hiên vẫn chưa nhớ Can Hiên và hắn là một, khựng người hồi lâu mới phản ứng. Thiện Khiết Nhi cũng mặc kệ hắn có phản ứng kịp hay không, nói tiếp: "Anh Can Hiên, chúng ta không thể tiếp tục nữa, bây giờ tôi muốn một tình cảm an toàn, anh không có ý gì với tôi, sau này đừng đến tìm tôi nữa..."

Lục Tử Hiên không thể ngờ được hắn bị đưa vào sổ đen, không ngờ nổi nhìn cô gái trước mặt, "Em nói gì vậy?" Hắn không thể chấp nhận tình trạng này, hôm nay đã không vừa ý rồi, bây giờ còn bị con nhỏ này đuổi đi sao?!

"Tôi nói rất rõ ràng, sau này chúng ta đừng qua lại nữa." Thiện Khiết Nhi ngồi thẳng người, quay đầu đi. Phần tình cảm vừa nảy mầm này cứ kết thúc đi, đau dài không bằng đau ngắn.

Hơi thở Lục Tử Hiên nghẹn trong ngực, cực kì khó chịu. Giờ hắn nóng nảy vô cùng, muốn đánh ai đó vô cùng. Hắn vốn nghĩ tìиɧ ɖu͙© là phương pháp giải toả áp lực tốt nhất, vận động kịch liệt, giải toả xong rồi, ai ngờ càng buồn bực hơn. MK, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?!

Hắn muốn phát hoả, lại sợ đυ.ng chạm đến người ở tầng khác, đành mặc quần áo, đội nón đi ra, lúc đi ra còn đóng sầm cửa thật mạnh, phát ra tiếng thật lớn.

Thiện Khiết Nhi nhìn cánh cửa đóng lại, lòng như hũ gia vị bị đổ vỡ, phức tạp cực kì. Có điều, hôm nay nói rõ mọi chuyện, vật nặng trong lòng cô đã rơi xuống, không còn tồn tại nữa nên thấy thoải mái hơn nhiều.