Nhụ Mộ

Chương 21

Edit: Dú

—————————————–

“– Hắt xì!” Lý Gia Đồ ngẩng đầu thấy Tô Đồng xoay người, lại nhịn không được, “Hắt xì!”

Tô Đồng tiếp tục bước lên phía trên, “Cảm rồi.”

Đây là một câu trần thuật. Lý Gia Đồ bước theo phía sau, gượng nói, “Chắc không phải. Ban nãy chạy đổ mồ hôi, gió thổi nên hơi lạnh thôi.” Cậu đứng dưới bậc thềm chờ Tô Đồng mở cửa.

Tô Đồng quay đầu nhìn cậu, dỏng tai lên. Anh gật đầu cười như đang tạm thời thừa nhận lời chống chế của thằng nhóc quật cường kia. Trong lòng Lý Gia Đồ chột dạ, dời mắt đang đối diện với anh.

Bên cạnh cửa vẫn đặt đôi dép lê mà Lý Gia Đồ đã từng đi. Lúc này, Tô Đồng không đứng bên chờ cậu đổi giày mà tự mình thay dép lập tức vào phòng bếp.

Lý Gia Đồ nhìn chiếc bánh rán ở trong tay, nhất thời không rõ mình đến đây làm gì. Ngay vừa nãy, cậu còn mất ba giây mới nhận ra “lên tầng” trong lời Tô Đồng đúng là vào trong phòng của anh.

Bàn ăn vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi tối qua.

Từ phòng bếp truyền ra tiếng sùng sục của ấm nước sôi, ngay sau đó là tiếng “tách” vang lên. Lý Gia Đồ ngồi trên sô pha, đợi một lát mà không thấy Tô Đồng bước ra bèn cúi đầu ăn bánh.

“Ăn sáng xong, tôi với em qua dắt xe.” Tô Đồng cầm một cái cốc từ bếp, vốn định đưa cho cậu nhưng thấy cậu đang ăn sáng nên đành đặt lên bàn trà.

Lý Gia Đồ ngửi thấy mùi sữa đậu nành. Cậu thấy Tô Đồng ngồi lại trước bàn ăn, vừa ăn bánh rán vừa dùng chuột để lên mạng, hỏi, “Thầy, thầy không uống ạ?”

“Hửm?” Trong phòng khách không bật đèn. Tô Đồng ngồi bên trong, trên mặt là ánh sáng lạnh lẽo của màn hình máy tính phản chiếu lại, “Ăn xong rồi thì uống đi, cũng là để ấm cơ thể luôn.”

Tương cà trong bánh rán hình như không được phủ đều, Lý Gia Đồ cắn môi, không có vị cay như bình thường. Cậu khẽ lên tiếng, vẫn luôn cảm thấy đám da chết trên môi dưới gây khó chịu, cắn mấy lần cũng không tróc ra nổi.

Tô Đồng ăn bánh xong, thuận tay bỏ túi đựng vào trong sọt rác cạnh chân Lý Gia Đồ rồi dịch sọt sang một bên, bước vào bếp.

Một lát sau, mùi cà phê hòa tan nhanh đã nhẹ nhàng bốc lên từ phòng bếp.

Lý Gia Đồ ăn xong hai miếng cuối cùng, đi đến bàn ăn tìm giấy lau miệng.

Hai cuốn sách bài tập còn chưa kịp lấy đi được đặt bên cạnh chồng sách của Tô Đồng. Cậu hạ eo nhìn xuống giấy dán nhãn đánh dấu trên sách, phát hiện có một quyển sách giáo khoa đã cũ bị chồng sách đè nặng xuống dưới cùng.

“Sao thế?” Tô Đồng cầm cốc sữa đậu nành của cậu đặt lên bàn, uống cà phê hỏi.

Lý Gia Đồ tò mò, “Thầy, cuốn sách giáo khoa này không phải là sách Hóa ngày xưa của thầy đó chứ?”

“Em nói cuốn này ấy hả?” Anh rút quyển sách ở dưới cùng ra, “Đúng vậy, lúc ấy còn chưa được cải biên.”

“Cũng nhiều năm trôi qua rồi.” Lý Gia Đồ cầm cốc lên, uống một hớp sữa. Độ ngọt không nặng như cậu tưởng tượng mà còn có vị đậu nành nồng đậm, “Là mười năm? Hay chín năm ạ?”

Tô Đồng vừa nghe liền cười, “Tôi dùng lúc học lớp 11, chính xác là đã chín năm. Ba năm như cách một thế hệ, mà tôi và các em đã cách nhau gấp ba lần như thế.”

“Không phải đâu ạ…” Lý Gia Đồ thật sự cảm thấy bọn họ không chênh lệch nhau nhiều lắm.

Ngón tay anh khẽ bao trọn tai cốc cà phê, dường như có điều suy nghĩ rồi nói, “Cơ hội làm giáo viên chủ nhiệm của những giáo viên dạy Hóa ở các trường trung học trọng điểm là rất ít. Đôi khi tôi cảm thấy, ngay cả mình dù có đi dạy đến khi về hưu cũng chưa chắc đã được chủ nhiệm lớp nào nên cũng không cần phải thân thiết với các em lắm. Nhưng tôi cũng đã học được đến giờ rồi, trước đây cũng tốt nghiệp từ trường này, tôi nghĩ là mình biết các em trưởng thành trong môi trường này không được thoải mái như những người khác nghĩ. Lúc các em cần tôi, tôi cũng có thể giúp các em có được cuộc sống trong trường thật vui vẻ.”

Nghe xong lời nói ấy, trong thoáng chốc Lý Gia Đồ không biết nên nói làm sao mới phải. Cậu mơ hồ cảm nhận được dù Tô Đồng chỉ đang nói mấy lời đường hoàng nhưng lại có một loại năng lực có thể biến những lời ấy mang vẻ chân tình hơn. Lời như thế này lại từ miệng của một giáo viên mới, chứa đựng bao tâm huyết và nhiệt tình của chính anh, là một chú chim mới ra đời, chưa bị những tiếng huyên náo và hỗn loạn của hiện thực đè nát, ngây ngô nghe theo người khác, là một loại hưởng thụ không diễn tả được bằng lời.

Nhưng Lý Gia Đồ lại sợ trước chân tâm như vậy của anh.

“Thầy, thầy đã quyết định làm giáo viên từ khi nào?” Cậu không kìm được mà hỏi.

Có lẽ Tô Đồng thường được người ta hỏi câu này nên anh không suy nghĩ nhiều liền đáp, “Từ nhỏ rồi.”

Lòng cậu nảy lên một cái, “Vì sao ạ?”

“Chẳng vì sao cả.” Tô Đồng lãnh đạm nở nụ cười, khiến người khác không thể nào nhìn thấu hàm nghĩa sau nụ cười đó, trả lời qua loa, “Đó là điều vô cùng tự nhiên thôi mà.”

Ngay cả đáp án của anh, Lý Gia Đồ cũng không nghe rõ.

“Hôm qua tôi nghe em nói hôm nay có hoạt động bên câu lạc bộ?” Tô Đồng vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến. Anh ngạc nhiên nhìn ra ngoài, lại nhìn về phía Lý Gia Đồ, đứng dậy đi mở cửa.

Giờ này có ai đến đây nhỉ? Lý Gia Đồ lấy điện thoại nhìn thời gian, còn chưa tới mười giờ. Cậu vốn định đến bên cạnh huyền quan nhìn một cái nhưng lại nghe thấy tiếng của Đàm Hiểu Phong, Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào. Cái cốc trong tay run lên, sữa đậu nành rơi xuống quyển sách giáo khoa cũ của Tô Đồng.

Lý Gia Đồ vội buông cái cốc, cầm quyển sách lên rồi vẩy sữa bị đổ ở trên mặt sách, đẩy những quyển sách bên cạnh ra, tìm giấy lau mặt bàn và cốc.

“Ôi, thật tệ quá, thầy quên mất.” Giọng nói của Tô Đồng truyền đến từ phía cửa, cực kỳ áy náy nói, “Các em cứ qua trước đi, thầy đến muộn nửa tiếng. Cũng vừa tỉnh không lâu.”

Nước tí tách rơi xuống từ giấy, Lý Gia Đồ quay đầu lại tìm sọt rác, lặng lẽ bước qua lấy sọt, vứt đống giấy lau đã dùng vào bên trong.

Chắc trước đấy mấy người họ đã hẹn với Tô Đồng rồi, nên mới buổi sáng ngày cuối tuần đã đến nhà. Trước lời giải thích của Tô Đồng, Đàm Hiểu Phong cười nói, “Thế bọn em đi trước vậy.”

“Ừ, được.” Tô Đồng ngừng một chút rồi nói, “À, đúng rồi, để thầy đưa chìa khóa cho các em.”

Anh bước vào phòng, nhìn thấy Lý Gia Đồ đang dọn bàn ăn thì lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng anh chưa kịp nói gì đã lấy chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa rồi bước nhanh ra ngoài.

“Thầy xin lỗi nhé, tối qua tăng ca quá muộn, sáng nay tỉnh lại quên béng mất.” Tô Đồng lại giải thích, “Các em đi trước đi nhé, thầy ra nhanh thôi.”

Lời xin lỗi đầy thành ý của thầy giáo khiến đám học sinh cảm thấy ngại ngùng. Đàm Hiểu Phong khách sáo đáp, “Thứ bảy vốn là thời gian nghỉ ngơi của thầy mà, không sao đâu ạ. Thế thầy ơi, bọn em chờ thầy ở phòng thí nghiệm nhé. Thầy đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi. Các em thì sao?” Tô Đồng hỏi.

“Bọn em cũng ăn rồi mới qua đây.” Đàm Hiểu Phong do dự một chút, “Nhưng đã lỡ mua bữa sáng cho thầy rồi…”

Trịnh Đào ấp úng nói, “Là mua ở căn tin ạ…”

“À…” Tô Đồng chần chừ rất lâu rồi nói, “Thầy không ăn đâu, cảm ơn nhé. Các em cứ để lại mà ăn đi.”

Ba người hàn huyên hai câu nữa với thầy rồi mới nói lời tạm biệt. Cuối cùng Lý Gia Đồ cũng dọn xong bàn, nhưng cái trang sách cũ bị dính nước đã ướt đẫm, nơi bị giấy lau khiến nét mực của bút ký bị nhòe đi.

Cậu buồn rầu nhìn quyển sách đã bị mình làm hư, quay đầu thấy Tô Đồng đã trở lại bèn giải thích, “Em không cẩn thận đổ nước vào sách, em xin lỗi…”

“Không sao.” Tô Đồng lại rải một lớp khăn giấy lên trên, cũng không để ý lắm, “Sao vừa nãy không ra ngoài nói chuyện?”

Lý Gia Đồ sửng sốt, nhỏ giọng đáp, “Bởi vì thầy nói thầy vừa mới tỉnh…” Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tô Đồng, vội nói tiếp, “Em cũng không rõ nữa, vốn cũng muốn ra nhưng sau lại bị đổ sữa nên chưa kịp…”

Tô Đồng cúi đầu nhìn cậu, ban đầu không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Cũng đúng.” Trong ý cười của lời nói tràn ngập sự xấu hổ.

Lý Gia Đồ gãi chiếc trán đang ngứa, đổi đề tài, “Thầy, quyển sách giáo khoa cũ kia, có thể cho em mượn đọc không ạ?”

“Hửm? Được chứ.” Tô Đồng khép sách, đưa cho cậu, xoay người thu dọn ba lô của mình, “Em lấy về đi.”

Cậu đặt quyển sách giáo khoa cũ và sách của mình ở cạnh nhau, thấy Tô Đồng định ra ngoài bèn ôm sách vào trong lòng. Trên sách còn vương hương vị ngọt ngào của sữa, cậu đột nhiên nhớ ra sữa còn chưa uống hết, vội buông sách, cầm cốc uống sạch rồi đưa vào bếp rửa.

Đồng hồ không còn ở trên nóc tủ lạnh nữa, Lý Gia Đồ cũng không biết nên đặt cốc đã rửa ở đâu, đành phải đặt trên bồn rửa.

Tô Đồng đã trở về phòng ngủ. Cửa phòng khép lại, bên trong truyền ra tiếng đóng mở của tủ quần áo.

Lý Gia Đồ đứng đực ra trong phòng khách không biết nên làm gì. Tô Đồng thay quần áo rất nhanh rồi bước ra từ trong phòng.

“Đồng hồ của em này.” Anh đưa đồng hồ lại cho cậu, tiếp tục sắp xếp ba lô của mình.

Lúc Lý Gia Đồ đeo đồng hồ, ngửi thấy một mùi hương của dung dịch dưỡng da. Thời gian hiện giờ là chín giờ năm mươi phút.

Tô Đồng đóng laptop lại, đeo ba lô lên lưng, “Hôm nay có hoạt động câu lạc bộ?”

“Vâng, mười giờ ở văn phòng thư viện.” Lý Gia Đồ nhớ ra mình còn mấy cuốn sách, vừa ôm kịp vào tay thì nghe thấy tiếng Tô Đồng mở khóa kéo. Vừa ngẩng đầu lên, Tô Đồng đã lấy sách trong tay cậu bỏ vào trong ba lô của mình.

Tô Đồng vừa đeo đồng hồ vừa nhìn, “Năm mươi hai rồi. Đi, tôi lấy xe chở em qua đó.” Nói xong, anh vỗ trên vai cậu một chút rồi vội vã đi ra ngoài.

Hình như anh đã quên trên tay mình đang cầm chìa khóa, nên cái vỗ nhẹ trên vai Lý Gia Đồ hơi đau. Lý Gia Đồ theo sau, đổi giày xong bèn bước nhanh ra ngoài cửa, giúp Tô Đồng đóng cửa lại.

Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống mấy độ so với nửa giờ trước, rất nhiều lá rụng đã bay tới phía trước ký túc xá dành cho giáo viên. Bên ngoài ký túc xá của học sinh có mấy dì làm công việc vệ sinh đang dọn dẹp đống lá rụng ấy.

Dì quản lý đang tập thể dục trong vườn hoa nhìn thấy hai người Tô Đồng chạy đến lấy xe, mang vẻ mặt nghiêm túc bước tới, dùng giọng điệu bất mãn mà nói, “Bạn học sinh này, trong khu vực ký túc xá không được dựng xe, chẳng lẽ cháu lại không biết quy định này? Cháu là người của lớp nào, ở tầng nào, phòng mấy?”

Tô Đồng mở khóa xe, cực kỳ ngạc nhiên nhìn dì quản lý, nhất thời không nói nên lời.

Lý Gia Đồ ở bên cạnh dở khóc dở cười, giải thích, “Dì Thái ơi, anh ấy là thầy giáo dạy Hóa của lớp bọn cháu…”

“Th…” Dì Thái trợn tròn mắt, hoàn toàn không tin được, quan sát Tô Đồng từ trên xuống dưới mấy lần.

Lúc này có một dì đang đan len ở dưới tầng xách một cái túi to đi tới, kim đan trong tay vẫn không dừng lại, liếc nhanh sang đồng nghiệp của mình, khẳng định lại, “Cậu ta đúng là thầy giáo đấy, buổi tối có đi kiểm tra vài lần, tôi có đi cùng.” Dứt lời còn làm vẻ mặt cười làm lành với Tô Đồng, “Thầy Tô à, thật ngại quá, bình thường bà ấy chỉ trực ban, chưa thấy cậu bao giờ.”

“Là thầy Tô đấy à?” Dì Thái lập tức thay sắc mặt giải thích, hai má đỏ bừng, “Trông cậu trẻ quá, không giống giáo viên chút nào, còn giống học sinh cấp ba hơn…” Vẻ xấu hổ trên mặt dì bỗng biến mất, nháy mắt một cái, “Dì còn thấy trong cái trường này, mấy đứa học sinh cấp ba trông còn già hơn cả cậu nữa. Ha ha, thật ngại quá.”

“Là cháu không đúng ạ. Cháu không biết không được dựng xe trong sân. Làm phiền dì rồi.” Tô Đồng lên xe, giải thích, “Cháu có chút việc gấp, chở cậu bạn này đi.”

Hai dì vội vàng cười khách sáo tiễn.

Lý Gia Đồ lúng túng lên xe, hai tay vịn lên vai Tô Đồng đứng ở phía sau. Chân cậu vừa tách ra thì xe đã xông ra ngoài. Lý Gia Đồ giật mình, dùng sức vịn vào vai anh hơn.

Gầy quá. Dưới lòng bàn tay mình rõ ràng là xương bả vai và xương quai xanh của Tô Đồng.

Nương theo từng cơn gió, Lý Gia Đồ ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tô Đồng. Rất nhạt, cũng rất mỏng. Nghĩ lại lời của dì Thái vừa nói, cậu không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Tô Đồng nghe thấy cậu cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua hỏi, “Cười gì thế?”

“Không có gì ạ.” Cậu nín cười, cúi đầu nhìn mái tóc của anh bị thổi tán loạn, nói, “Bạn học ơi.”