Trên đỉnh núi, tay áo ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay phấp phới, phong thái đón gió mà đứng tựa như tranh vẽ. Mắt đen khép hờ, Vô Ngân công tử ngửi hương hoa lá nhàn nhạt trong không khí, nghiêng đầu hỏi: "Sao vẫn chưa thấy tăm hơi bọn tiểu gia hỏa đâu? Chẳng lẽ bị thợ săn ăn mất rồi?" Sau đó, hắn nhìn lướt qua binh sĩ tam quốc chán nản cúi đầu, lộ ra trạng thái mất hồn mất vía ở ngọn núi cuối cùng, vờ thở dài nói: "Thợ săn, các ngươi ngàn vạn lần đừng tham ăn mà ăn mất thuốc chữa vết thương lòng cho binh sĩ tam quốc."
Nghe tiếng thở dài đầy tính kịch của Vô Ngân công tử, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mấp máy môi: "Chẳng phải đã tới rồi sao?"
Nhìn theo ánh mắt của nàng, phía trước nơi xa, trên bầu trời xanh mênh mông xuất hiện vô số chấm nhỏ màu bạc. Chúng dần dần bay đến gần, biến thành những chú chim bồ câu liên tục vỗ cánh.
Hoàng Ngọc Tử Băng,
Nghe bên tai chợt truyền đến tiếng chim bồ câu "Cô cô cô.", binh sĩ tam quốc ngẩng đầu lên. Liếc nhìn đám bồ câu, bọn hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục đắm chìm trong thế giới buồn bã của riêng mình.
"Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “
Giọng án như oán như mộ, như khóc như than đêm qua còn vương vấn trong trái tim binh sĩ tam quốc, khiến bọn hắn rất nhớ người thân.
Tiêu Hàn lạnh lùng khẽ nheo mắt, Dạ Dật Phong phủ sương mù trên khuôn mặt nhìn chằm chằm đàn bồ câu đang càng lúc càng gần đỉnh núi.
-- Tại sao có nhiều chim bồ câu xuất hiện như vậy? Lẽ nào Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chuẩn bị bồ câu để hấp hoặc nướng hoặc chiên vàng làm bữa sáng thêm phong phú. Không đúng, hình như trên đùi bồ câu buộc một ống trúc nhỏ màu xanh lá. Chẳng lẽ vừa sáng sớm, bọn họ đã bắt đầu diễn kịch, mà vở kịch này có liên quan đến ống trúc buộc trên đùi bồ câu?
Đỉnh núi -- Theo tiếng huýt sáo của Hiên Viên Diễm, chim bồ câu thấy vị trí của hắn nên tăng nhanh tốc độ bay. Trong tích tắc, ngàn con chim bồ câu đậu xuống mặt đất phía sau hắn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người nhìn bồ câu, hơi vươn người, cười nói: "Diễm, chuyện chữa bệnh cho người cứ giao cho ta. Chàng và Vô Ngân đi hỗ trợ làm bữa sáng đi."
"Được." Hiên Viên Diễm đáp lời, nhìn Vô Ngân công tử rồi dời bước gia nhập đám người Ngân Lang, Thanh Báo, chuẩn bị bữa sáng cháo trứng muối thịt nạc.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra dấu tay cho tứ đại Trưởng lão, nhẹ nhàng bước đến đỉnh núi phía tây, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly chậm rãi liếc binh sĩ tam quốc. Tứ đại Trưởng lão nhận lệnh, xách mỗi bên một cái sọt lớn bước đến chỗ đám bồ câu. Tứ đại Trưởng lão cúi đầu khom lưng, tháo ống trúc trên đùi bồ câu xuống rồi bỏ chúng vào trong sọt.
Non nửa khắc đã qua -- Đàn bồ câu vỗ cánh, vọt lên trời, bay về theo đường cũ.
Tứ đại Trưởng lão xách sọt nặng, đứng nghiêm, vẻ mặt cung kính đứng phía sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng vươn tay, mở lòng bàn tay ra, được Đông trưởng lão đặt một ống trúc vào. Nàng chậm rãi mở ống trúc, lấy một lá thư từ trong đó ra rồi đọc lướt qua hàng chữ màu đen, sau đó sử dụng linh lực để tất cả mọi người có thể nghe giọng mình: "Số ba mươi hai kênh Liễu Gia, trấn Bách Lý, huyện Lăng Bình, Tây Thần quốc, La Tiểu Hổ đang ở đâu thì hãy giơ tay lên."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, binh sĩ Tây Thần nào đó ở ngọn núi cuối cùng ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng.
-- Số ba mươi hai kênh Liễu Gia, trấn Bách Lý, huyện Lăng Bình, Tây Thần quốc, La Tiểu Hổ? Đây... không phải là hắn sao?
Tuy La Tiểu Hổ chưa giơ tay, chỉ dùng vẻ mặt mù mịt nhìn nàng, nhưng những binh sĩ còn lại đều cúi đầu, duy chỉ có hắn ngẩng đầu, dĩ nhiên nàng biết người này chính là La Tiểu Hổ. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫy vẫy lá thư trên tay về phía La Tiểu Hổ, cười rạng rỡ: "La Tiểu Hổ, trên tay ta là thư nhà, đó là bức thư nhà... do thê tử ngươi Vương Thúy Hoa viết."
La Tiểu Hổ trợn mắt, há hốc mồm.
-- Cái gì cơ? Có nghe nhầm không? Lá thư đang bay bay trong tay Thụy vương phi là thư nhà của thê tử hiền lành gần gũi thì ít xa cách thì nhiều của hắn? La Tiểu Hổ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quả thực nghi ngờ mình... hoặc là đang nằm mơ, hoặc là quá nhớ nhung nên sinh ra ảo giác đẹp đẽ. Dường như sợ thở quá mạnh khiến mộng đẹp biến mất, sợ ảo giác tan vỡ, thậm chí hắn đã nín thở.
"La Tiểu Hổ, nếu nghe thấy lời của ta thì mau đến đây lấy thư nhà. Nếu không, ta sẽ nghĩ ngươi không cần thư nhà rồi đem nó đi đốt. Có thể..." Nàng vẫy vẫy thư lần nữa, nói từng chữ một: "Dùng như nhà thay thế gỗ để hầm cháo, chắc mùi cháo sẽ thơm hơn ấy nhỉ?"
Trước kia dù binh sĩ tam quốc trong quân doanh nhưng vẫn thường xuyên trao đổi thư nhà. Nhưng, trong mấy năm gần đây, chiến tranh ở quốc gia bọn hắn thường xuyên bạo phát nên có quân lệnh ban ra: Không được trao đổi thư nhà. Quân lệnh vô tình này ban xuống -- những binh sĩ không muốn bị thư nhà ảnh hưởng đến tâm trạng dẫn tới bận tâm quá nhiều, thế nên lúc chiến đấu thường lơ đãng. Vì vậy, La Tiểu Hổ đã bảy tám năm chưa về thăm nhà, cũng đã bảy tám năm không trao đổi thư từ với người thân, sao có thể không cần lá thư của thê tử hắn?
"Thụy vương phi, ta nghe thấy, người đừng đốt thư nhà, ta đây lập tức đến đó lấy thư." La Tiểu Hổ một đêm không ngủ, nước mắt chảy ròng đến bình minh, tinh thần uể oải, lập tức như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa la to vừa chạy như bay về đỉnh núi.
Đợi đến khi La Tiểu Hổ thở gấp đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng lấy thư ra rồi bỏ vào ống trúc. La Tiểu Hổ hít sâu, lại hít sâu, rồi lại hít sâu, sau đó mới run rẩy vươn hai tay nhận lấy thư từ tay nàng. Đối với thư nhà của nương tử sao lại vào tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, La Tiểu Hổ vẫn rất nghi ngờ, nhưng nàng có thể nói chính xác không sai địa chỉ, tên hắn và tên nương tử hắn, điều này làm hắn không thể không lêи đỉиɦ núi lấy thư. Hắn cúi đầu xuống, nhìn những câu chữ tình tứ, cách ngắt câu đặc thù trên giấy, đúng là bút tích quen thuộc của thê tử hắn khi viết thư cho trượng phu. Nghi vấn trong lòng La Tiểu Hổ tan biến, mừng như điên, ôm thư thật chặt vào ngực, muốn lập tức trở về ngọn núi cuối cùng để đọc từng câu từng chữ thê tử viết cho mình. Thế nhưng La Tiểu Hổ vẫn nán lại nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt phức tạp. Hắn nuốt nước miếng, lúc này mới thốt ra ba chữ nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn người." Nói xong không đợi nàng đáp lời, cẩn thận ôm thư trong ngực như bảo bối quý báu nhất trên thế gian rồi lao xuống núi, hận không thể chia sẻ tâm trạng kích động với mọi người, nước mắt chảy xuống, kêu ầm lên: "Thê tử gửi thư nhà cho ta rồi! Thê tử gửi thư nhà cho ta rồi!"
Nghe thấy La Tiểu Hổ kích động vừa chạy vừa hét lên, binh sĩ tam quốc đều ngẩng cao đầu.
-- Không thể nào? Lẽ nào Thụy vương phi không lừa gạt?... Nàng giao cho La Tiểu Hổ bức thư do chính tay thê tử của hắn viết sao?
Lúc này, trên đỉnh núi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, nâng tay tiếp tục vẫy vẫy lá thư khác: "Năm mươi sáu thôn Phong Điền, trấn Ngô Đồng, huyện Lư Dương, Thương Nguyệt quốc, Chu Lai Phúc đang ở đâu? Đây là lá thư nhà do nhi tử mười hai tuổi của ngươi gửi cho ngươi nhân dịp sinh nhật của phụ nhân."
Hoàng Ngọc Tử Băng, d
Có La Tiểu Hổ làm tiền lệ, binh sĩ tên Chu Lại Phúc còn nghi ngờ thư nhà là thật hay giả gì nữa? Vì vậy, nàng vừa dứt lời, Chu Lai Phúc lập tức vui mừng, phút chốc chạy như điên lêи đỉиɦ núi.
"A ha ha, nhi tử bảo bối của ta. Ba năm nay, nét chữ của con đã luyện tập không tệ. Nhìn chữ con viết cho cha thật đẹp." Đợi đến khi Chu Lai Phúc vừa vùi đầu đọc thư vừa há miệng cười ha ha đi xuống núi, binh sĩ tam quốc tay nắm thành quyền, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Số chín đường Ma Tước, trấn Thanh Hà, huyện Tùng Hoa, Bắc Dực quốc, Phùng Đại Hải ở đâu? Đây là thư nhà của cha mẹ và muội muội của ngươi cùng viết."
Chưa lấy được thư nhà, Phùng Đại Hải đã hưng phấn vừa lao lêи đỉиɦ núi, vừa kích động la to: "A ha ha! Các ngươi có nghe thấy không? Cũng có thư nhà của ta, cũng có thư mà cha mẹ và muội muội ta viết."
Hoàng Ngọc Tử Băng,
Binh sĩ tam quốc còn lại nếu không nắm chặt hai tay thì cũng bấm móng tay sâu vào lòng bàn tay. Ánh mắt của bọn hắn càng lúc càng khẩn trương nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bọn hắn đang sốt ruột chờ đợi cái tên tiếp theo nàng gọi lên sẽ là tên của mình...