Đôi mắt giật mình khϊếp sợ của Dạ Dật Phong nhìn Hiên Viên Diễm đang cười yêu mị. Đó là nụ cười yêu mị đã hiểu rõ tất cả, đó là nụ cười không chút keo kiệt chế giễu hành động ngu xuẩn cho một đám thuộc hạ mai phục của hắn.
Dạ Dật Phong nắm ly ngọc trong tay, gân xanh nổi lên, tránh ánh mắt của Hiên Viên Diễm, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Bọn hắn không thích uống trà."
"Hả?" Hiên Viên Diễm giương mày, đầu ngón tay vẽ vòng quanh miệng ly: "Vậy bọn hắn thích gì?"
Dạ Dật Phong nâng chén, buồn bực nhấp một ngụm nhỏ rồi để lại ly trà trên bàn, nhàn nhạt đáp bốn chữ: "Trung thành hộ chủ."
Khuỷu tay Hiên Viên Diễm chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ má phải, nâng cao giọng nói: "Trung thành hộ chủ? Sợ là sự thật không phải thế."
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, trong lòng Dạ Dật Phong nhất thời bị một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt bao phủ, cắn răng gằn từng chữ: "Nói như vậy là sao?"
"Trước khi vào Tụ Tiên trà lâu, thuộc hạ của ta nói cho ta biết..." Năm ngón tay Hiên Viên Diễm gõ gõ mặt bạn: "So với trung thành hộ chủ, hình như thuộc hạ của ngươi thích ngủ hơn."
Dạ Dật Phong không ngốc, hắn đương nhiên hiểu được ý ở ngoài lời của Hiên Viên Diễm. Hiên Viên Diễm châm chọc hắn rằng bọn thuộc hạ mai phục bên ngoài của hắn đã hôn mê rồi. Tim hắn run lên, máu khắp người như đông lại, hai mắt khó tin nhìn Hiên Viên Diễm.
-- Không thể nào!
Dạ Dật Phong không phải không tin thuộc hạ của Hiên Viên Diễm không có khả năng làm tử sĩ của mình hôn mê, mà là không tin, cho dù thuộc hạ của Hiên Viên Diễm có bản lĩnh lợi hại hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng hạ được trăm tử sĩ của mình mà không gây ra động tĩnh gì. Nhưng vẻ mặt cười cười và lời châm biếm của Hiên Viên Diễm khiến hắn không thể không tin rằng thuộc hạ của mình thực sự đã bị thuộc hạ của Hiên Viên Diễm làm hôn mê mà hắn không hay biết.
"Chỉ có điều, xin Thái tử yên tâm, nếu chúng ta thành tâm mời ngươi uống và phẩm trà, đương nhiên cũng hảo ý cho mượn chăm ấm gối êm để thuộc hạ của ngươi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đổi dùng kim chỉ màu đen, mặc dù cúi đầu tiếp tục thêu nhưng trong môi lại phát ra giọng nói dịu dàng: "Thư thư thái thái ngủ một giấc."
-- Dạ Dật Phong tự cho mình thông minh, đạo đức khiến người ta xì mũi coi thường như vậy còn muốn đấu với nàng và Diễm? Đã sớm đoán được trước khi Dạ Dật Phong đến chỗ hẹn sẽ điều động thuộc hạ mai phục ở bên ngoài, cố gắng để mình và Diễm đối phó hắn trước để thuộc hạ xông vào lấy mạng mình và Diễm. Vì vậy, nàng và Diễm đã biết rõ suy nghĩ của Dạ Dật Phong, sao không làm tốt công tác dự phòng chứ?
Bốn phía Tụ Tiên trà lâu, trừ một vườn hoa lớn chỉ có một cây nhãn l*иg cành lá rậm rạp là nơi duy nhất giúp thuộc hạ của Dạ Dật Phong che giấu thân thể. Cho nên, trên cây nhãn đã được các Trưởng lão bôi dược thủy do nàng và Diễm đặc chế. Dược thủy này vô sắc vô vị, thuộc hạ của hắn đứng ngay dưới gốc cây hoàn toàn không phát hiện. Mà dược thủy này nếu chỉ dính vào da hoặc áo thì không có hại với cơ thể, nhưng... nếu lúc sau các Trưởng lão âm thầm phóng ra một loại khí độc vô sắc vô hương thoang thoảng trong không khí, như vậy người đã tiếp xúc với dược thủy sẽ rơi vào trạng thái cả người mềm yếu vô lực, không thể mở miệng nói, cuối cùng hôn mê.
Dạ Dật Phong nắm chặt tay thành quyền, mười móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến khi chảy máu, lúc này mới phát ra giọng nói nhạt nhẽo không chút dao động: "Trăm thuộc hạ của ta được hai vị ưu ái, hưởng giường ấm gối êm bình yên đi vào giấc ngủ. Ta phải thay trăm thuộc hạ đa tạ hai vị dụng tâm chăm sóc."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi ngẩng đầu, cong môi nói: "Không khách khí, cần phải thế."
Nụ cười giảo hoạt như hồ ly như vậy làm khí lạnh từ bàn chân Dạ Dật Phong không ngừng truyền thẳng lêи đỉиɦ đầu. Rõ ràng trong lòng biết trăm thuộc hạ bên ngoài biến mất vô lí, chỉ là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mới vén màn phát tiết hận thù với hắn thôi. Vừa mở màn đã khiến tim hắn run rẩy rồi. Như vậy... tiết mục sắp diễn ra có lẽ sẽ từ từ hành hạ linh hồn hắn cho đến khi hồn bay phách tán. Mà cuối cùng vũ khí làm hắn hồn bay phách tán có liên quan đến hành động thêu thùa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt không?
Nhất định có liên quan! Lấy tác phong trừng trị địch của nàng tuyệt đối sẽ không làm việc không liên quan, cho nên phía sau việc thêu tưởng như vô hại nhất định chứa âm mưu kinh khủng sâu không lường được.
Không để ý Dạ Dật Phong nhìn chằm chằm cảnh giác, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn tiếp tục cúi đầu thêu thùa, lòng bàn tay trái nâng khăn lụa, kim chỉ đen kẹp giữ ngón trỏ và ngón giữa tay phải bay múa, phát huy tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa.
Hiên Viên Diễm cũng nhìn chằm chằm vào khăn lụa bị chỉ đen xuyên qua. Hắn biết tuyệt không phải chỉ luyện tập tay nghề thêu thùa cơ bản theo lời nàng trước khi đến trà lâu, nàng thêu thùa trước mắt địch nhân chắc hẳn phải có dụng ý. Chỉ là Nguyệt nhi không nói, hắn cũng không hỏi nhiều. Vì vậy, hiện tại không chỉ mình Dạ Dật Phong đang suy đoán mục đích thêu của nàng, Hiên Viên Diễm cũng thế.
Cho đến khi -- Trên khăn lụa hiện lên một con rùa đen chổng vó, trông rất buồn cười. Hiên Viên Diễm hiểu rõ hàm ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một tiếng "phụt" vang lên, suýt thì sặc chết nước trà trong miệng mình, phun tung tóe ra mặt bàn.
"Khụ khụ... ha ha ha... Khụ khụ... ha ha ha ha ha..." (-_-")
Hiên Viên Diễm dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười đến chảy nước mắt. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ hình thêu Nguyệt nhi tốn rất nhiều thời gian để làm ẩn chứa hàm ý gì rồi. Nếu hắn là Dạ Dật Phong, hắn tuyệt đối sẽ đào một cái hố to để chôn sống mình, hoặc là... đυ.ng đầu vào vách tường đến chết.
Đáng tiếc, Dạ Dật Phong chỉ là Dạ Dật Phong, không phải Hiên Viên Diễm thông minh tuyệt đỉnh. Cho nên hắn không hiểu hàm ý bên trong hình thêu của nàng, đương nhiên cũng không có ý nghĩ tự đào hố chôn mình hoặc đυ.ng đầu vào tường tìm chết. HNTB.dđLQĐ
-- Phía sau hình thêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc ẩn giấu âm mưu gì? Chỉ có điều hình thêu mặt trời, tử long và rùa đen không buồn cười đến mức đó chứ?
Dạ Dật Phong mang vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt lởn vởn sương mù nhìn Hiên Viên Diễm cười ra nước mắt ở đối diện. Dường như Hiên Viên Diễm đã nhận ra ánh mắt của Dạ Dật Phong, chuyển điệu cười "ha ha" thành cười nhẹ "phì phì", nâng tay lau nước mắt, đồng thời nghiêng đầu: "Thứ lỗi thứ lỗi, ta thất lễ trước mặt Thái tử rồi. Ta thề, ta thực sự không muốn cười to trước mặt Thái từ, nhưng hình thêu của Nguyệt nhi, nếu ta không cười to, ta sẽ đột tử mất."
"Tại hạ ngu muội, kính xin Thụy vương chỉ rõ hình thêu của Thụy vương phi..." Dạ Dật Phong nhìn lại hình thêu trên khăn lụa lần nữa, vẫn không hiểu nổi nguyên do Hiên Viên Diễm cười như điên, ôm quyền hỏi: "Đến tột cùng có huyền cơ gì làm ngươi cười to như vậy?" HNTB.dđLQĐ
"Ta có tài đức gì để có thể chỉ rõ cho Thái tử Thương Nguyệt đây?" Hiên Viên Diễm cười đến đỏ mặt, trả lời: "Người chân chính có tư cách chỉ rõ cho Thái tử Thương Nguyệt là Nguyệt nhi của ta."
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vuốt chiếc kim, lắc lắc tấm vải lụa đã thêu trước mặt Dạ Dật Phong: "Thải tử, ngươi thật sự muốn biết vì sao Diễm lại cười to sao?"
Mặt Dạ Dật Phong chuyển sang xanh lét, gân xanh nổi lên dữ dội, cắn răng trả lời từng chữ: "Khiêm tốn xin chỉ rõ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét ngang bàn tay phải tràn đầy ánh sáng bảy màu qua hộp gấm trên bàn. Những chiếc kim trong hộp gấm và trên tay nàng đồng loạt đâm vào ba huyệt vị trên cơ thể Dạ Dật Phong. Tốc độ găm kim của nàng vốn đã nhanh, lại có thêm linh lực phụ trợ khiến Dạ Dật Phong cũng không biết nàng ra tay như thế nào. HNTB.dđLQĐ
Rầm -- Dạ Dật Phong ngã khỏi ghế, đồng thời tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng theo gió truyền tới: "Hiện tại ngươi đã biết... tại sao Diễm lại cười to chưa?"