Edit: Thu Thuyền
Beta: Alligator
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ xoay tay, nhẫn Huyền Băng Thiết ở ngón giữa nở thành hình hoa sen cắt vào cổ tay Hiên Viên Kỳ.
“Phanh—” Hiên Viên Kỳ cảm thấy đau nhói, máu từ vết cắt ở cổ tay văng tung tóe, tay hắn vốn là nắm chặt chủy thủ bởi vì đau mà làm rơi trên mặt đất.
“Ngươi…” hắn vung ống tay áo, tay kia giống như chim ưng sắc bén chộp tới vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hận không thể bóp nát vai nàng tế cánh tay bị thương của hắn.
Nàng nhanh nhẹn di chuyển, dễ dàng tránh đoàn công kích của Hiên Viên Kỳ, tay ngọc nhanh như chớp, nhẫn Huyền Băng Thiết hướng má phải Hiên Viên Kỳ cắt đi.
“A —” Hiên Viên Kỳ thống khổ kêu lên, tay vốn tấn công Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức che má phải lại, máu từ từ chảy xuống.
“Sao phải che mặt, chẳng lẽ Tuyên vương chê thủ pháp của ta không đủ hoàn mỹ? Còn có…Tuyên vương thấy vết cắt trên mặt, so với vết cắt trên tay cái nào thoải mái hơn?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà ác cười, y phục tung bay trong gió mơ hồ thấy được vẻ mặt khát máu của nàng.
“Ngươi…” Thân thể Hiên Viên Kỳ run rẩy sợ hãi lui về sau mấy bước, hô hấp cực kỳ khó khăn, nhất thời cảm thấy một khi trêu chọc tiểu ma nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có lẽ tự sát là giải thoát tốt nhất.
“Không phải ngươi rất thích chứng kiến cảnh đỗ máu sau? Ta không ngại dạy ngươi, làm như thế nào để ngắm người khác đổ máu càng thêm thú vị. Trước tiên ngươi hãy ngoan ngoãn để ta dùng nhẫn Huyền Băng Thiết ân cần hỏi thăm mặt của ngươi, sau đó lại chăm sóc thân thể mảnh mai của ngươi. Ta sẽ mài dũa ngươi thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, đến lúc đó ngươi có thể rời đi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén vén vài sợi tóc mai, mắt ngọc tà ác cười nhìn Hiên Viên Kỳ.
Nhìn thấy Hiên Viên Kỳ bị thương, sắc mặt của Khương Thái Hậu lập tức trắng bệch. Hít thật sâu một ngụm khí lạnh, hai mắt Khương Thái Hậu mù mịt nói: “Các tướng sĩ Huyền Sư Doanh nghe lệnh, người nào lấy được mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ai gia và Tuyên vương nhất định bảo vệ hắn, cùng người đó hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Vυ't vυ't — Khương Thái Hậu vừa dứt lời, tròng mắt đen láy của chúng Huyền Sư Doanh lập tức trừng mắt nhìn Khương Thái Hậu, vẻ mặt tức giận ánh mắt lạnh thấu xương.
Hôm nay Hổ phù ở trong tay người này, các tướng sĩ Huyền Sư Doanh phải làm theo mệnh lệnh của người này sao? Tuyên vương Hiên Viên Kỳ dùng chủy thủ gϊếŧ Trần tướng quân, Thái Hậu không khiển trách hắn cũng thôi đi.
Lại còn dùng vinh hoa phú quý bôi nhọ lòng trung thành của bọn họ với Long Diệu Hoàng Triều, ra lệnh cho bọn họ lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Điều này thật sự là đáng hận!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý nhìn Khương Thái Hậu, nụ cười châm chọc cùng đồng tình nói: “Lão yêu bà à lão yêu bà, ta thấy bà thật đáng thương. Bà cũng biết dùng vinh hoa phú quý dụ bọn họ, để bọn họ cam tâm tình nguyện bảo hộ bà, bà đang vũ nhục nhiệt huyết các chiến sĩ sao?”
“Ngươi…” Khương Thái Hậu thân thể đột nhiên chao đảo, gương mặt tô son điểm phấn tận lực duy trì tỉnh táo, mặc dù trong lòng sớm đã bị sợ hãi sâm chiếm.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước đến bên người Hiên Viên Kỳ, lông mày khẽ nhíu, mở miệng lạnh nhạt nói: “ Khương Thái Hậu, giao ra Hổ phù! Cho dù Hổ phù trong tay ngươi, cũng vô dụng thôi.”
“Mau đem Hổ phù giao cho chiến thần Thụy vương, ngươi không xứng có nó!” Chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh nhìn nhau, vung ta rối rít hô to. Đại tướng quân Thượng Quan Hạo và Hổ Báo Doanh nhìn thấy một màn này, trong lòng vui sướиɠ nở nụ cười.
Sắc mặt Hiên Viên Kỳ khó coi vô cùng nhìn một vòng chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh hô to, đôi mắt u tối hơi thở khó khăn nhìn Khương Thái Hậu, kinh hãi nói: “Mẫu hậu…”
Các tướng sĩ Huyền Sư Doanh tập thể phản bội, khiến sắc mặt Khương thái hậu trắng bệnh. Nhưng ngay lập tức, Khương thái hậu nở nụ cười quỷ dị nói: “ Hiên Viên Diễm, ngươi muốn Hổ phù sao? Được, ai gia cho ngươi.”
Khương thái hậu đột nhiên vung tay áo lên, một khối đồng thau điêu khắc hình mãnh hổ bay tới trước mặt Hiên Viên Diễm. Đang lúc Hiên Viên Diễm tiếp lấy hổ phù thì Khương thái hậu bỗng dưng ngẩng đầu, phát ra tiếng cười cực kỳ dữ tợn: “Ha ha ha…”
“Hiên Viên Diễm, ngươi cho rằng chinh phục được tâm của bọn chúng, thì trận chiến này ngươi sẽ thắng sao? Nếu Hổ phù đã giao cho ngươi, như vậy ai gia cũng nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi dễ dàng giải quyết nội chiến của Long Diệu Hoàng Triều, nhưng ngươi vẫn thua ta một trận.” Khương thái hậu thu lại nụ cười dữ tợn, ánh mắt âm lạnh sắt bén bắn về phía Hiên Viên Diễm.
“Bổn vương thua ngươi một trận?” Hai con ngươi đen như mực của Hiên Viên Diễm nghi ngờ nhìn Khương thái hậu, chỉ một lúc sau hắn liền đoán được ẩn ý trong lời nói của bà ta. Hai mắt cụp xuống, tay nắm chặt Hổ phù.
Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hổ phù còn chứa huyền cơ? Nếu không…Diễm từ đầu đến cuối muốn lấy Hổ phù từ trong tay Khương thái hậu, cũng không phải dùng điều binh khiển tướng, mà là bên trong Hổ phù chỉ nơi cất giấu báo vật?
Nhìn Hiên Viên Diễm chợt dùng sức bóp chặt Hổ phù, phương mi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt rũ xuống, trong lòng âm thầm suy đoán.
Nhìn bên trong Hổ phù trống rỗng, con ngươi đen láy của Hiên Viên Diễm bắn ra ánh sáng bén nhọn nhìn Khương thái hậu, âm thanh băng lãnh nói: “Nếu ngươi chịu giao ra Kim Phỉ Thúy, Bổn vương sẽ thay hoàng huynh cam kết với các ngươi, đặc xá tội mưu phản cho ngươi và Hiên Viên Kỳ. Nếu không…”
Chính xác là hắn muốn lấy Hổ phù từ trong tay của Khương thái hậu, mặc dù hôm nay hắn không có Hổ phù, thì tướng sĩ Huyền Sư Doanh cũng tuân theo mệnh lệch của hắn. Chỉ là, Hổ phù dù sau cũng giúp Long Diệu Hoàng Triều điều binh khiển tướng, vì để ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra nên hắn bảo quản Hổ phù là tương đối an toàn.
Nhưng là, Hổ phù trừ điều binh khiển tướng ra, còn cất giấu một bảo vật Kim Phỉ Thúy mà hắn và Ly muốn giữ. Vậy mà, cứ nghĩ rằng bí mật của Hổ phù chỉ có hai người bọn hắn biết, hắn và Ly ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, lão yêu bà Khương thái hậu đã phát hiện ra.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt, mờ mịt nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng ôn nhu hỏi: “Diễm, tình huống thế nào?”
Hiên Viên Diễm đem Hổ phù bị bẽ làm hai nắm thật chặt, thu lại hơi thở lạnh lùng trên người, ôn nhu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng giải thích: “ Bên trong Hổ phù còn cất giấu Kim Phỉ Thúy liên quan đến tách mạng của một nữ tử, mà nử tử kia chính là mẫu phi của Ly. Chuyện này ta không nói cho Nguyệt nhi biết, ta không muốn Nguyệt nhi vì ta mà lo lắng.”
“Mặc dù ai gia không đưa Kim Phỉ Thúy cho ngươi, đối với việc ai gia phát động nội chiến với Long Diệu Hoàng Triều, ngươi và Hiên Viên Ly sẽ sử lý như thế nào đây? Xem như ai gia và Tuyên vương xác thực là có tâm mưu phản, nhưng nội chiến của Long Diệu Hoàng Triều chính xác là chưa xảy ra, dưới tình huống như thế Hiên Viên Ly nhiều lấm cũng chỉ có thể đem ai gia và Tuyên Vương vĩnh viễn nhốt trong nhà lao, cũng sẽ không đối với ai gia và Tuyên vương dụng hình, càng sẽ không chiêu cáo thiên hạ xử tử ai gia và Tuyên vương.” Khóe môi Khương thái hậu lạnh lùng nhếch lên, hai mắt bắn ra hàn quang bén nhọn nói.
“Hiên Viên Diễm, nội chiến hôm nay chỉ là khiến Bổn vương và mẫu hậu chuyển sang nơi khác sống mà thôi. Mà ngươi và Hiên Viên Ly cũng không giống nhau, nội chiến hôm nay các ngươi phải trả giá chính là nổi đau mất đi mẫu thân. So sánh với ngươi mà nói, Bổn vương cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.” Hiên Viên kỳ dữ tợn âm hiểm cười, trào phúng nói.
Hắn và mẫu hậu phạm vào đội mưu phản thì thế nào? Một vị là Vương Gia, cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly và Thụy Vương là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Một người là Thái Hậu Long Diệu Hoàng Triều, trên danh nghĩa chính là mẫu hậu của cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly.
Đối với bách tính Long Diệu Hoàng Triều mà nói, chữ hiếu đứng đầu, huynh đệ như tay chân. Nếu cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly vẫn muốn làm một minh quân, nội chiến căn bản không bùng nổ, tất nhiên sẽ không chiêu cáo với thiên hạ xử tử hắn và mẫu hậu, nếu không phân xử rõ ràng chắc chắn sẽ trở thành đề tài cho bách tính trong trà dư tửu hậu.
“Ha ha…Hoàng đế sẽ không dụng hình với các ngươi, càng sẽ không chiêu cáo thiên hạ xử các ngươi?” Nghe thấy lời của Hiên Viên Kỳ và Khương thái hậu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi nhếch nói. Thông minh tuyệt đỉnh như nàng, cớ sau lại không hiểu sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đằng sau lời đó chứ?
Mắt ngọc khẽ chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười yêu mị nói: “ Mau giao ra Kim Phỉ Thúy, nếu không ta liền dùng Tú Hoa Châm đem miệng của hai ngươi vá lại, sau đó cắt từng miếng từng miếng thịt trên người các ngươi, hành hạ các ngươi cho đến chết.”
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi dám…” Sắc mặt Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ lập tức biến đổi, thân thể đồng thời lùi về phía sau, trừng mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Ta không dám? Trên đời này, cũng chưa có việc gì mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không dám làm.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ hai cách tay lên , hai sợi tơ hồng từ trong tay áo bay vọt ra.
“Thụy vương, ai gia và Tuyên vương là người trong hoàng thất. Cho dù hai người bọn ta phạm vào tội mưu phản, cũng chỉ có ngươi và Hiên Viên Ly có quyền xử phạt bọn ta. Người này không có tư cách xử phạt bọn ta, huống chi ta còn là phi tử của vua?” Khương thái hậu gắt gao nắm chặt tay, mở miệng điên cuồng thét lên nói.
Sưu sưu sưu – hai sợ tơ hồng dài thật dài bắn ra, mà ở đầu dây có một chiếc ngân châm, nhanh như chớp tập kích miệng Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm lười biếng khoanh tay, mở miệng lạnh lùng nói: “Có ai nhìn thấy Vương phi của Bổn vương cầm ngân châm khâu miệng của bọn ngươi chưa hả? Ta thấy…người ở chỗ này điều tận mắt chứng kiến, là Khương thái hậu và Tuyên vương không biết nổi điên cái gì, lại dùng ngân châm tự hại mình đi?