Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 36

“Vương gia! Cứu muội!” Tiếng la thất thanh khiến cơ thể Kỳ Phong trở nên cứng ngắc. Giọng nói này…là Hương Nhi!

“Vương gia! Cứu muội!” Tiếng kêu cứu lần nữa vang lên. Kỳ Phong bỏ lại ngựa, dùng khinh công bay về hướng phát ra tiếng kêu.

Ở cuối đoạn đường, năm sau kẻ hung hãn, mặt mày bặm trợn đang vây bắt một cô nương nét mặt xanh xao, ăn mặc rách rưới.

“Ngươi gọi vương gia sao?” Một kẻ hung hăng cười miệt thị. “ Vậy vương gia đây sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”

Gã vung tay hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử. Hai mắt nàng hiện lên kinh hoảng, những ngày qua, bàn tay này có bao nhiêu sức mạnh, khuôn mặt nàng đã coi như quen thuộc. Khó khăn lắm mới có thể thoát ra, nếu bị bắt trở lại, thực sự sẽ sống ko bằng chết. Chẳng lẽ nàng tính sai rồi? Bóng áo tím vừa lướt qua kia ko phải là huynh ấy?

“Á aaaaaa…” Chỉ nghe có người thét lên đau đớn, cùng với đó là tiếng xương cốt bị vỡ.

Đám người ban nãy hung hãn, nhìn rõ người vừa xuất hiện liền sợ hãi ko thôi. Này …chính là Huyền Vương đi!

“Vương gia…” Vị cô nương kia chỉ kịp gọi hai tiếng, liền ngã xuống, rơi vào vòng tay Kỳ Phong. Nhìn nàng xanh xao gầy ốm, hắn thấy đau lòng. Thời gian qua, nàng đã chịu ko ít khổ sở.

Bả vai chợt nhói đau một cái, như bị kim đâm, nhưng Kỳ Phong hắn ko có tâm tư đi suy xét. Hiện tại hắn chỉ biết, Hương Nhi mà hắn bảo bọc lớn lên bị người ta hành hạ như thế nào.

“Bắt hết những kẻ này lại!” Hắn ôm Hương Nhi lên ngựa, trở về vương phủ.

Vũ Quân dám thề với trời rằng, nàng chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm đ*o đức. À trừ bỏ những trò trêu chọc Tiếu Nhi ngày còn nhỏ đi, hồi đó còn nhỏ dại, ko tính ko tính! Nàng ngậm ngùi chấp nhận, nàng bị bắt cóc rồi! Nhưng rốt cuộc bọn chúng bắt nàng làm gì chứ? Cướp tiền? Nhìn nàng giống người có tiền lắm sao? Cướp sắc? Cho xin đi! Ngươi cứ ở trong đám khuê tú ở kinh thành vơ đại một người cũng hơn nàng đi! Cần gì giữa ban ngày ban mặt liều mạng mà bắt nàng giữa đường phố như vậy! Sinh thần của nàng, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Nàng ở nhà nhàm chán, vốn định đến Lan Nhược phường hỏi thăm tin tức của Lăng Nhi, thế nhưng chưa đi được hai con phố đã bị người nhung nhớ như vậy. Ông trời thật quá biết trêu ngươi rồi!

Kỳ Phong đưa người trở lại Vương phủ, phân phó người đi mời Thái y, trực tiếp ôm Sở Tích Hương về căn phòng của nàng trước đây. Hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, trên mặt vẫn còn vết bầm chưa tan. Nữ nhân này, hắn từng nói đời này bảo hộ nàng bình an vui vẻ mà sống, ko nghĩ tới nàng bị đánh thành như vậy, hắn còn ko hề hay biết.

“Vương gia, Thái y tới rồi!”

Lão Thái y già vội vã bước vào, Huyền Vương phủ xưa nay chưa từng triệu kiến người của Thái y viện, hôm nay tự nhiên cho mời, còn là cấp tốc lôi lão đến, thật khiến người ta lo sợ.

“Mau chẩn mạch!” Huyền Vương vẫn như vậy lạnh lùng khiến hại chân lão run lên.

“Hồi Vương gia, vị cô nương này là bị kiệt sức, suy nhược lâu ngày nên mới ngất đi.” Lão thái y run rẩy nói. “ Thần sẽ kê đơn thuốc, uống trong nửa tháng sức khỏe sẽ dần khôi phục.”

“Làm đi!”

“Vương gia!” Một hộ vệ hốt hoảng chạy vào.

“Có chuyện gì?”

“Có người toàn thân đầy máu, ngất ở trước cửa Vương phủ…” Nhìn sắc mặt lạnh băng của Vương gia, tiếng nói của người hộ vệ ngày càng nhỏ.

“Chăm sóc Sở cô nương!”

Nói rồi bóng dáng màu tím lao nhanh ra cửa, lại là thứ phiền toái gì tìm đến đây?

“Săn. Phi.” Kỳ Phong cau mày nhìn hai chữ viết bằng máu trên nền đất.

Hắn nhận ra đây là tiểu ăn mày gọi Tiếu Vô Nhan là sư phụ. Như thế nào bị đánh thảm thương thành như vậy?

“Đưa hắn vào, chăm sóc thật tốt!” Bị thương như vậy còn chưa có chết, ko thể nói tiểu tử này quả thật khó chết hơn cả con gián nữa.

Săn…Phi… Hai chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Phi…Phi…

“Vương phi đâu?” Ánh mắt Kỳ Phong chợt sắc lạnh.

“Bẩm Vương gia, Vương phi đã xuất phủ cách đây một canh giờ.” Nha hoàn Thanh Tố đứng một bên cẩn thận bẩm báo. Vẻ mặt Vương gia thật đáng sợ nha!

“Khách quan người hỏi Vân cô nương sao?” Tiểu nhị kỳ quái nhìn vị khách trước mặt, liều chết như vậy? Vân cô nương thế nhưng là Huyền Vương phi đó nha! Công tử ngươi định hoành đao đoạt ái Huyền Vương sao?

Kỳ Phong ko kiên nhẫn cau mày, thoáng một cái, tiểu nhị thấy trên cổ mình lạnh băng.

“Nói!”

“Vân…Vân… cô nương hôm nay….ko… ko tới..”

Chưa kịp nói xong, đã thấy bóng dáng màu tím kia biến mất. Tiểu nhị xoa xoa chỗ cổ vừa lạnh toát, người kinh thành, thật quá đáng sợ!

Kỳ Phong huýt gió gọi bảo mã Ngự Lôi của hắn tới, một đường chạy về phía bãi săn. Có kẻ nhằm vào Vân Vũ Quân sao?

“Hự!” Bả vai nhói đau khiến hắn kêu thành tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Là trúng độc! Từ lúc nào chứ? Kỳ Phong chợt nhớ tới cảm giác nhói đau ở bả vai lúc trước. Là ám khí! Hắn như thế nào lại ko cẩn thận như vậy! Lòng bàn tay đã trở thành màu đen, nếu hắn ko nhầm, là Khổng Tước đản cùng Hạc Đỉnh hồng. Hoàng hậu đã ko nhịn được nữa sao?

Tầm mắt Kỳ Phong mơ hồ dần, loại kịch độc kết hợp, nếu ko nhanh chóng giải độc, mạng của hắn chỉ còn sáu canh giờ. Thế nhưng nữ tử kia…. Tiểu ăn mày kia bị đánh như vậy, có thể thấy được sát ý của đối phương. Bọn chúng thật sự muốn lấy mạng nàng sao?

Kỳ Phong rút đoản đao bên người, đâm vào tay mình, đau đớn khiến hắn cảm thấy tỉnh táo hơn. Phải nhanh lên một chút! Nếu ko, ko phải hắn đến cứu nàng, mà là đến chết cùng nàng!

Vũ Quân hai mắt bị bịt kín, lại khiến đôi tai nàng trở nên nhạy bén lạ thường. Nàng nghe tiếng vó ngựa, tiếng người hò hét, và cả tiếng mũi tên xé gió. Là…bãi săn hoàng tộc?

Như thế nào lại bị bắt đến nơi này? Bọn chúng muốn gϊếŧ nàng hay có mục đích khác? Mạc Kỳ Phong có ở gần đây ko?

“Lão đại, nữ nhân này nhìn ngon như vậy, có phải chúng ta nên hưởng thụ ko?” Âm thanh dâʍ đãиɠ rơi vào tai khiến Vũ

Quân khẽ run.

“Thu cái bộ dạng đó của ngươi lại! Chủ nhân còn có chuyện muốn hỏi cô ta.”

“Ko phải xong việc lại xử lý luôn đấy chứ?” Giọng nói dâʍ đãиɠ kia rõ ràng là mất hứng.

“Xong chuyện, tự khắc sẽ đến ngươi!” Người được gọi là “lão đại” bực dọc nói. Âm thanh bén nhọn chói tai nam ko ra nam nữ ko ra nữ này…. Là người trong cung?

Là ai? Là ai mất công bày bố công phu như vậy chỉ để bắt nàng? Chẳng lẽ là… thái tử? Ko phải y đang tham gia thi săn bắn sao? Ko đúng! Người bọn chúng gọi là chủ nhân, ko có ở đây!

Có người tiến đến giữ cổ tay nàng, là bắt mạch.

“Chủ nhân, cổ trùng trên người cô ta đã được giải!” Giọng nói này…là Lục An Giao! Vân Vũ Quân nàng cho có chết, cũng sẽ ko nhầm lẫn. Bà ta gọi “chủ nhân”? Vậy người kia…

“Tháo khăn bịt mắt ra! Sao các ngươi dám đối đãi Huyền Vương phi như vậy hả?” Giọng nói châm chọc vang lên, khẳng định suy đoán của Vũ Quân.

“Hoàng hậu nương nương nhớ nhung Vũ Quân, chỉ cần truyền chỉ vời Vũ Quân vào cung là được rồi. Bày bố công phu như vậy, thật khiến Vũ Quân thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà thấy sợ ạ ^^)!”

Vải đen tháo xuống, ánh nắng yếu ớt đâm vào mắt Vũ Quân, nàng đưa mắt nhìn về phía hoàng hậu và Lục An Giao, đi làm việc xấu còn tỏ ra mình có khí chất như vậy, thật khiến người ta bội phục!

“Quả nhiên là nữ nhi của Lâm Khanh Khanh, miệng lưỡi sắc bén ko thua kém gì mẹ ngươi!”

“Hoàng hậu nương nương quá khen! Hiểu rõ gia mẫu như vậy, hoàng hậu nương nương hẳn đã ăn ko ít thiệt thòi.” Khóe miệng Vũ Quân vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nếu đã trực tiếp đối đầu, nàng cũng ko ngại cùng bà ta đối đáp.

“Thì thế nào chứ? Năm xưa mẹ ngươi ko phải vẫn là bại dưới tay ta sao?” Hoàng hậu cười kiêu ngạo. Hàn Du Cầm, Lâm Khanh Khanh, Lương Cẩm, ko phải đều chết dưới bài bố của bà sao?

Sắc mặt Vũ Quân chuyển thành tái nhợt. Bà ta bày bố hại chết mẫu thân nàng?

Vậy Lục An Giao….

“Ko cần ngạc nhiên như vậy! An Giao là người của ta!”Hoàng hậu đã trải qua bao nhiêu sự đời, dĩ nhiên có thể nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.

“Chỉ là, việc ngươi là con gái Lâm Khanh Khanh, thật khiến ta bất ngờ. Năm đó sát thủ cùng bầy sói đều ko gϊếŧ được ngươi, quả thật khiến người ta ngạc nhiên.”

“Vũ Quân có thể ra đời bình an, quả thật là nhờ phúc của hoàng hậu nương nương.” Áp chế đáy lòng chua xót, Vũ Quân khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ta chỉ muốn hỏi, Hàn phi chết, cũng là kiệt tác của bà?” Hàn Du Cầm mà bà ta nhắc tới hẳn là Hàn phi bị hại chết năm xưa đi.

“Thì ra ngươi quan tâm Huyền Vương như vậy! Ko sao, dù gì ngươi cũng sắp chết, chết đi mà trong lòng còn nhiều vướng bận, sẽ thành lệ quỷ mất. Ta ko nỡ…”

“Bớt nói nhảm đi!” Vũ Quân ko khách khí cắt lời.

“Ngươi…” Lục An Giao phẫn nộ vung tay tát vào mặt nàng.

“Ko sao ko sao! An Giao ngươi đứng lui lại. Ko nên chấp nhặt với một kẻ sắp chết." Rồi quay lại nói với Vũ Quân "Ngươi yên tâm, Huyền Vương sẽ sớm xuống đó hội ngộ cùng ngươi.” Hoàng hậu cười nhạt. Bà đương nhiên biết, trong lòng Lục An Giao ko dung nổi con gái của Lâm Khanh Khanh.

“Vân Vũ Quân, ngươi biết tại sao Hoàng thượng lại chán ghét Huyền Vương như vậy ko? Là do mẫu thân hắn! Mẫu thân hắn vong ơn phụ nghĩa, hại chết ân nhân! Còn làm chết luôn cả đứa trẻ trong bụng nàng ta, đứa con mà Hoàng thương mong chờ nhất!”

“Ngươi…” Rốt cuộc người này tâm lý vặn vẹo cỡ nào rồi? Ngay cả một đứa trẻ cũng ko buông tha?

“Hàn Phi năm xưa cũng giống như mẹ của ngươi vậy, bị cổ trùng làm vỡ nát kinh mạch, phá hủy lục căn mà chết!”

Hai mắt Vũ Quân hằn lên tia máu, trong đáy mắt từng tầng lửa như muốn thiêu nát tất cả. Là chúng, những kẻ đã hại chết mẫu thân của nàng, biến nàng thành đứa trẻ mồ côi! Chúng lấy đi những ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng.

“Mà mẹ của Huyền Vương, tỷ muội thân thiết của Hàn Phi năm đó, đương nhiên phải thay ta gánh lấy tội danh này!”