Nói đi là đi, không để ý gió tuyết, Hạ Lan Tuyết cảm giác mình đúng là tùy hứng, đặc biệt là còn kéo theo một cái ma ma già cả, cái này làm cho tâm ý nàng có chút băn khoăn.
“Tiết ma ma.” Lúc đến cửa thành, Hạ Lan Tuyết đột nhiên nắm chặt dây cương, quay đầu lại nói với Tiết ma ma, “Thời tiết này rất xấu, đoạn đường này sợ không dễ đi, hay là lão nhân gia ngài trước hồi phủ đi, đợi ta tìm được gia sẽ trở về?”
Tiết ma ma phóng ngựa đến, nhìn nàng, ngược lại vẻ mặt sáng lạn vui vẻ, “Làm sao? Đang lo lắng lão bà ta ảnh hưởng đến ngươi sao?”
“Không phải? Ta là sợ liên lụy ngươi, thật sự, ma ma, thời tiết xấu như này, ngài cũng đừng gây sự với ta nữa .” Cưỡi ngựa chạy một hồi, bị gió tuyết táp vào mặt, đầu óc Hạ Lan Tuyết thanh tỉnh không ít, Tiết ma ma lớn tuổi, nhỡ ra dọc đường đi có mệnh hệ gì, hoặc là bị bệnh, nàng làm sao có thể nói giao phó cho Cơ Hoa Âm được?
Việc đột nhiên ra ngoài thế này, vốn đã rất tùy hứng rồi.
“Ngươi cũng biết mình chuyên gây rắc rối?” Tiết ma ma cười liếc nàng một cái, đột nhiên, vỗ lưng ngựa, phóng ngựa chạy tới đằng trước.
“Nha đầu, lần này ra cửa, lão thân không có nói cho gia.”
“Có ý gì?” Hạ Lan Tuyết hơi sững sờ, chẳng lẽ bất cứ chuyện gì từ trước đến nay, bà đều bẩm báo cho gia sao?
Cũng may, một hồi gió tuyết, đến buổi chiều cũng ngừng lại, mặt trời như gặp quỷ còn đi ra một lúc, tuyết rơi nửa ngày tan ra không ít, chỉ còn một chút góc tường, không còn nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng xóa lúc trước nữa.
Nhưng con đường lầy lội, cưỡi ngựa cũng khó đi.
Ban đêm, hai người đến một thị trấn ngoài thành, Tiết ma ma đề nghị tìm một khách sạn nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi và hồi phục một đêm ngày mai lại xuất phát.
Hạ Lan Tuyết cũng tán thành, nhưng, lần đầu tiên trong đời đi xa nhà, điều này làm cho nàng hưng phấn có chút dừng lại không được, nên muốn cưỡi ngựa đi dạo trong trấn một lúc.
Tiết ma ma xuống ngựa trước, một phát bắt được dây cương trong tay nàng, “Nha đầu, ngươi không nghe ta nói sao, sau này ta nói với gia ngươi đi ra cũng không vì tìm hắn, kì thực lấy việc công làm việc tư muốn vui chơi .”
“...” Hạ Lan Tuyết xoay người xuống ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tràn đầy nghiêm túc, “Ma ma, ta cũng không nói bậy, ta muốn đi dạo lúc này không được hay sao? Rõ ràng lúc này? Ta chính là vì tìm hắn đến .”
“Phải không?” Tiết má má buồn cười nhướn mày, “Nếu như thế, nghe ta, lúc cần đi đường thì gấp rút đi đường, lúc cần nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi, không được gây rối nữa .”
“Ai gây rối, chỉ là ta thấy phía trước rất đông vui nên muốn đi xem một chút thôi.” Hạ Lan Tuyết chỉ về đám đông người đang tụ tập phía trước.
Loại thời tiết quỷ quái này, người không ở nhà mà vây quanh một chỗ làm gì không biết, chắc không có chuyện tốt, Tiết ma ma một tay dắt dây cương, một tay dắt lấy Hạ Lan Tuyết đi về phía khách sạn.
“Khách quan, khách sạn chúng ta không có phòng trống, các ngươi đổi nhà khác đi.” Mới tiến sân nhỏ, liền có một tiểu nhị đang bê cỏ khô đi tới nói.
“Không có phòng?” Tiết ma ma không tin, “Đang là mùa đông khắc nghiệt, làm gì có nhiều khách? Hơn nữa, quanh đây mười dặm chỉ có quán trọ này của các người, hiện tại trời cũng tối rồi, để cho chúng ta đi chỗ trọ đây?”
“Quanh đây mười dặm chỉ có một quán trọ này sao?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, “Ma ma ngươi đã tới nơi này?”
Tiết ma ma „ừm“ một tiếng, ném dây cương trong tay cho tiểu nhị, rồi kéo Hạ Lan Tuyết đi thẳng vào bên trong.
Tiểu nhị kia vội vàng đuổi theo gọi, “Đã nói cho các người là không còn phòng, các ngươi còn...”
“Cẩn thận ngựa của bổn tiểu thư, nếu chạy mất ngươi phải đền.” Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, nhìn hắn ném dây cương muốn tới cản người, lập tức mặt đen lại đe dọa.
Tiểu nhị kia sững sờ, lại vội quay lại nhặt dây cương ngựa, làm cho Hạ Lan Tuyết thấy cũng buồn cười.
Đi theo Tiết ma ma vào khách sạn, đến trước quầy, trung niên chưởng quỹ liền khoát tay, “Phòng khách đã đầy, hai vị hay là đi nơi khác đi.”
“Kia làm phiền chưởng quỹ dọn cho chúng ta một gian.” Hạ Lan Tuyết lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp từ trong bọc quần áo móc ra một thỏi bạc, vứt xuống trên quầy, dáng vẻ nhà giàu mới nổi làm cho mí mắt Tiết ma ma cũng nhảy lên .
“Nha đầu chết tiệt kia, tiêu tiền như nước, sau này gia tài của gia cũng bị ngươi tiêu sạch thôi.”
“Yên tâm, những thứ này là di chính ta kiếm được.” Hạ Lan Tuyết nói.
Tiết ma ma khịt mũi coi thường, “Ngươi ? Sau này thành nữ nhân của gia, không phải thành của gia hết sao ?”
“...” Đại mùa đông , Hạ Lan Tuyết chỉ muốn kêu gào , “Tiết má má, có ai bảo vệ chủ tử như ngươi không? Hơn nữa, bây giờ ngươi là người của ta, không nên bảo vệ ta sao? Còn có, chúng ta đều thuộc về hắn, còn không phải là nghĩ cho hắn sao?”
Nhưng mà, trên thực tế, Hạ Lan Tuyết bi thống nghĩ đến, hôm đó nàng say rượu, nhất thời hồ đồ, lại đem hai mươi lượng vất vả lắm mới lấy được từ tay của Hạ Lan Phong đưa hết cho Cơ Hoa Âm, nói ra cho oai là làm đồ cưới...
Sau đó ngẫm lại, nàng thật là uất ức a, nữ nhân khác xuất giá cũng là được đồ cưới, nàng tốt hơn, lại mang cho người ta, nhưng, may mắn còn lấy lại được cây trâm ngọc xanh.
Tuy nói giá trị không được quá nhiều bạc, nhưng cũng có thể làm cho nàng vui rất lâu, vì cây trâm này đối với hắn ngàn lượng hoàng kim cũng không mua được.
“Cắt, ngừng?” Tiết ma ma vẻ mặt ghét bỏ thêm miệt thị đánh giá Hạ Lan Tuyết, bỉu môi nói, “Dù ngươi có mang lại nhiều bạc, lão thân còn cảm thấy gia thiệt thòi lắm. Huống chi, ngươi không biết, trên đời này có bao nhiêu thiếu nữ, muốn đưa bạc mà còn không đến lượt ? Một ít của cải này của ngươi? Ta thấy cũng không đủ để cho ngươi tiêu ấy chứ.”
Hạ Lan Tuyết không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói, nàng chỉ bắt trọng điểm, vội hỏi, “Ngoại trừ ta còn có người khác đưa bạc lại sao? Ai? Tô Minh Ngọc và Nam Cung Nguyệt không tính... Hoa Âm đối với các nàng không có hứng thú, ta hiểu được .”
“Ngươi muốn biết à? Ta không nói cho ngươi, sau này tự ngươi đi hỏi gia đi.” Tiết ma ma cố ý úp mở, sau đó, vỗ quầy hàng, “Thất thần làm cái gì? Còn không mau dọn phòng đi? Hai mươi lượng bạc trắng còn chưa đủ sao?”
“Không, không phải vậy.” Không nghĩ tới lão bà tử này hung ác như vậy, chưởng quỹ nhất thời mất sức lực, đẩy bạc ra, “Lão nhân gia, không phải là tiểu nhân không cho các ngươi ở trọ, thật sự là, từ buổi chiều đã có người bao hết tiểu điếm rồi.”
“Bao hết? Người nào, lại giàu có như vậy?” Hạ Lan Tuyết lập tức hỏi.
“Là, là...” Chưởng quỹ không biết nói như thế nào, đột nhiên, trông thấy có người từ lầu hai đi xuống, vội vàng chỉ, “Dạ, chính là vị đại gia kia.”
Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn lại, thoáng cái bóng dáng tuyết trắng đâm vào mắt nàng đau nhói.
Nàng dụi dụi con mắt, lại chăm chú nhìn lại, quả nhiên, chỉ thấy Thiếu Khâm nhanh nhẹn đi xuống bậc thang, áo lông chồn bạc theo động tác ưu nhã của hắn vẽ ra một độ cong hoàn hảo, hắn chậm chạp đi tới trước, khuôn mặt yêu nghiệt khẽ ngậm một luồng vui vẻ, “Hạ Lan tiểu thư?”
Một mùi thơm mát lạnh lượn lờ ở trước mũi , bất giác Hạ Lan Tuyết nhíu mày, không vui nhìn hắn, “Một đại nam nhân như ngươi, lại xức hương thơm?”
Thiếu Khâm sắc mặt hơi đổi, chợt cười nhẹ nói, “Bản Đốc cũng không hương nhang, nhưng Hạ Lan tiểu thư tựa hồ đặc biệt để ý để ý mùi hương trên người bản đốc, chẳng lẽ... Thích?”
“Khụ...” Hạ Lan Tuyết bị sặc, “Nói bậy, là mùi thơm trên người ngươi quá nồng rồi, ta không chịu được, làm phiền ngươi lúc nói chuyện với ta, đứng xa một chút, như vậy lỗ mũi của ta mới dễ chịu hơn một chút.”
Nhưng, nhắc tới cũng kỳ quái, vì sao nàng lại nhạy cảm với mùi hương trên người hắn như vậy ?
“Ôi.” Thiếu Khâm cũng không giận, trên khuôn mặt yêu nghiệt chỉ treo vẻ nhạt nhẽo thường ngày, “Nếu Hạ Lan tiểu thư không thích, vậy bản đốc liền cách xa một chút vậy.”
Thiếu Khâm nghiêng người mà qua, mang theo hai gã tùy tùng đi ra ngoài cửa.
“Cô nương, đó chính là vị gia bao hết tiểu điếm .” Chưởng quỹ vội vàng nhắc nhở.
Hạ Lan Tuyết sững sờ, vội vàng đuổi theo, “Thiếu Khâm... Đại nhân.”
“Hửm?” Thiếu Khâm ngừng lại, chậm rãi quay đầu , khóe miệng chứa đựng vui vẻ.
Hạ Lan Tuyết nhớ tới vừa rồi lời kia, thật có chút đả thương người, “Cái này , khách sạn này là ngươi bao ?”
“Hạ Lan tiểu thư muốn ở trọ?” Thiếu Khâm khẽ nhếch môi.
“A, một gian là được rồi.” Hạ Lan Tuyết dựng thẳng ngón trỏ lên, thái độ dè dặt làm cho thần sắc Thiếu Khâm khẽ cứng lại, gật đầu, “Được.”
Xoay người, kéo kín áo lông hồ, cất bước rời đi.
Đây là hắn đã đáp ứng? Hạ Lan Tuyết nháy mắt mấy cái, nhưng, cũng phải nói là, lúc có người khác, nói chuyện với yêu nhân này cũng dễ dàng , nhưng, lúc chỉ có hai người bọn họ, yêu nhân này lại làm ra hành động làm người khác muốn gϊếŧ người.
“Nha đầu.” Thấy nàng đứng ngẩn ra ở bên cửa, Tiết ma ma đột nhiên hô to bên tai nàng.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy tim chấn động, vội vàng vuốt vuốt lỗ tai, sẵng giọng, “Gì vậy?”
Tiết ma ma dùng đôi mắt dày dạn kinh nghiệm, xem xét đánh giá nàng, “Ngươi và công tử vừa rồi, quan hệ tựa hồ không tầm thường?”
“Cái gì công tử, hắn là ti lễ giám Tổng đốc đại nhân.” Thấy Tiết ma ma một bộ như bắt kẻ thông da^ʍ, Hạ Lan Tuyết tức giận trở về một tiếng, vượt qua bà, đi đến quầy hàng, nói với chưởng qũy, “Vị kia vừa nói rồi, có thể dọn ra một gian cho chúng ta.”
“Được ạ.” Lời vừa rồi, chưởng quỹ cũng đã nghe thấy, vội vàng tự mình dẫn đường, “Cô nương, bên này mời.”
Hạ Lan Tuyết cầm một thỏi bạc trên quầy bỏ vào túi quần áo, sau đó ôm bao đồ đi theo sau chưởng quỹ.
Một gian phòng ngủ phía tây ở tầng hai , không lớn, nhưng cũng sạch sẽ, duy nhất làm cho Hạ Lan Tuyết tiếc nuối chính là, chỉ có một giường lớn, chẳng lẽ buổi tối phải ngủ chung với Tiết ma ma sao?
Vừa nghĩ tới dáng vẻ tác quái kia của Tiết ma ma, Hạ Lan Tuyết nổi hết da gà.
Chưởng quỹ dẫn người đi lên sau đó xoay người đi xuống.
Tiết ma ma đi theo tiến vào, đem bọc quần áo của mình quăng lên trên bàn, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, tự rót một chén nước nóng cho mình, cố ý khinh thường ánh mắt của lão bà tử, nhưng...
Chạm vào, qua rất lâu, nàng rốt cục nhịn không được đem cái ly ném ở trên bàn, chất vấn, “Ma ma, bổn tiểu thư liền tính thiên sinh lệ chất, ngươi cũng không cần phải nhìn chằm chằm đi?”
“Không có chọc cười được ta đâu? Lúc nào gặp ta sẽ nói với gia.” Tiết ma ma đặt mông ngồi vào đối diện nàng, nghiễm nhiên muốn chất vấn nàng việc này đến cùng
Hạ Lan Tuyết vẻ mặt không hiểu, “Muốn nói cái gì?”
Tiết ma ma cười lành lạnh hai tiếng, “Vừa rồi vị công tử kia, ánh mắt nhìn ngươi có gì đó không bình thường.”
“Không bình thường?” Hạ Lan Tuyết khó hiểu, “Như thế nào không bình thường?”
“Thấy gia nhìn ngươi như thế nào chưa?” Tiết ma ma hỏi.
Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, trong đầu nghĩ tới lúc Cơ Hoa Âm nhìn mình, có khi thì ghét bỏ , có khi thì ôn nhu , có khi thì thích...
Tất nhiên, nàng thích nhất, là lúc hắn từ đằng sau ôm nàng, sâu trong ánh mắt đều tràn ngập tình cảm làm cho người ta cảm động, nồng nàn còn có cả ánh mắt muốn chiếm hữu, làm cho nàng mỗi lần muốn châm ngòi, nhưng lại nhát gan không dám, cho nên, mỗi lần là nàng muốn trêu chọc hắn, nhưng kết quả cuối cùng đều là, chính nàng bị đánh bại rối tinh rối mù, không biết như thế nào xong việc.
“Đang nghĩ đến gia sao?” Tiết ma ma thấy mặt nàng tràn đầy xuân sắc, chế nhạo cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết ửng đỏ, liếʍ liếʍ môi, gật đầu, “Nghĩ đến, rất nhớ, cũng đã hơn bốn tháng rồi chưa gặp”
“A, nhanh.” Tiết ma ma đột nhiên đưa tay, sủng ái vuốt vuốt tóc của nàng.
Hạ Lan Tuyết bị hành động như trưởng bối từ ái của bà hù dọa, lúc này mới lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của bà , “Ma ma, tại sao bà lại hỏi ta ánh mắt lúc gia nhìn ta như thế nào ? Chẳng lẽ cùng yêu nhân nhìn ta có quan hệ gì sao?”
“Ôi, không sao, biết rõ trong lòng ngươi chỉ có gia, ta an tâm.” Tiết ma ma cười nói, vừa rồi chỉ là thử dò xét, nhưng nhắc tới Cơ Hoa Âm, cô gái nhỏ này vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, hiển nhiên là yêu vô cùng nhiều.
Nhưng, hỏi về Thiếu Khâm kia, vẻ mặt của nàng lại mờ mịt.
Ước chừng nàng thật sự không hiểu? Một thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, ước chừng trong lòng nàng đều tràn ngập hình ảnh của người kia , bất kỳ người nào khác ở trong mắt nàng đều là thùng rỗng kêu to đi.
Cho nên, nàng một chút cũng nhìn không ra Thiếu Khâm kia, ánh mắt nhìn nàng có rất nhiều cảm xúc giống như gia.
Nhưng, nàng nhìn không ra, này, rất tốt.
Cô gái quá nhạy cảm với chuyện tình cảm, Tiết ma ma cũng không thích