Nhị phu nhân khó có thể tin trừng to mắt, đáy mắt là tràn đầy không cam lòng, "Lão phu nhân, ngài lại không để ý đến sống chết của con trai, lại tốn một lượng lớn bạc như vậy đi cứu một thϊếp thất? Hừ, nếu nói câu không xuôi tai, đừng nói hai mươi vạn bạc, chính là bỏ ra hai mươi lượng bạc, cũng có thể mua cho đại ca một cái khuê nữ như hoa như ngọc rồi, không thể hơn hẳn Trầm thị gấp một trăm lần?"
"Vô liêm sỉ, ngươi nói đây cũng là tiếng người? Trầm thị cho dù làm thϊếp, cũng vì ta Hạ Lan gia thêm một nữ, ngươi có sao?" Hạ Lan lão phu nhân nghiêm nghị chất vấn.
Vừa nói đến sinh con, nhị phu nhân Đường thị lập tức chột dạ, không nói nữa.
Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ.
Quá nửa đêm, trong phòng Hạ Lan lão phu nhân là một cảnh cãi vã, quá nửa đêm, trong phòng mỗi một hạ nhân cũng là tiếng ầm ỹ không ngừng.
Hóa ra, Hạ Lan Tuyết tự mình dẫn người đi lục soát khắp nơi.
Làm náo loạn đến hơn nửa đêm.
Lúc Hạ Lan phủ đang ầm ỹ thì ở một ngôi miếu hoang đổ nát trong kinh thành, Trầm thị và Hạ Lan Chi hai mẹ con đang co rúc trên thảm nhung, cũng là không ngủ được.
"Nương, chúng ta còn phải ở địa phương quỷ quái này bao lâu nữa?" Nhìn thấy mạng nhện trên xà nhà đổ nát, Hạ Lan Chi cảm thấy toàn thân nổi da gà sẽ không rơi xuống chứ, tự nhiên, trên người cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Mệt nhọc một ngày, nàng ta muốn tắm nước nóng, nàng ta nhớ đến giường lớn ấm áp.
"Sẽ không quá lâu ."
Trầm thị ôm lấy nữ nhi vào trong ngực, một tay ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, một tay cầm lá cọ làm quạt quạt cho nàng ta.
Nhưng mà, nhưng mà gió mát cũng không thể dập tắt buồn bực trong lòng Hạ Lan Chi, từ nhỏ đến lớn, tuy là thứ nữ, nhưng cũng là ăn sung mặc sướиɠ chứ chưa bao giờ chịu qua khổ như vậy?
"Nương, ngài nói nhỡ tiểu tiện nhân kia không chịu chi bạc thì sao? Không phải là chúng ta uổng công chịu khổ ở chỗ này rồi hay sao?" Nàng lo lắng hỏi.
Trầm thị sâu kín cười, "Sẽ không, bên trong phủ cũng không phải một mình nàng ta có thể định đoạt, lại nói, nếu nàng không chịu cứu, còn có tổ mẫu và cha ngươi mà. Mà cũng vì thể diện, nàng sẽ cứu người?"
"Vâng." Hạ Lan Chi nghe gật đầu, rồi lại cười xinh đẹp, "Nương, nói hay lắm, lần này được bạc, liền đặt mua cho ta một bộ trang sức mới nhé."
"Yên tâm, ý muốn của con ta đã đồng ý rồi, sẽ không nuốt lời đâu . Ngoan ngoãn, trời sắp sáng rồi, nếu không ngủ, mắt thâm quầng nhìn rất xấu." Trầm thị ôn nhu dụ dỗ.
"Ừm." Nghĩ đến đồ trang sức đeo tay mới, Hạ Lan Chi sung sướиɠ nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng gặp một mỹ thiếu niên ôn nhã, thiếu niên kia có một đôi mắt oánh nhuận đa tình, lúc nhìn nàng, đôi mắt như biết nói, làm cho nàng căng thẳng tim bang bang nhảy lên.
Nhưng nàng lại hy vọng mỹ thiếu niên này mãi mãi ở bên nàng, ánh mắt không rời đi.
Nàng thẹn thùng ngước mắt lên, từ từ nhìn mỹ thiếu niên.
Lúc này, trong ánh mắt thiếu niên mang theo ngạc nhiên mừng rỡ cùng mê luyến, nhưng là nhìn về phía sau nàng...
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết vẻ mặt ngạo nghễ đang đi tới, đi qua người nàng ta, đến bên mỹ thiếu niên, ngón tay thon dài khẽ níu cằm thiếu niên, đáy mắt toát ánh sáng tà ác.
"Dừng tay!" Nàng tức giận hô to. Lập tức xông tới muốn kéo Hạ Lan Tuyết ra.
Mà lúc này, Hạ Lan Tuyết lại ngạo mạn mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với nàng, thiếu niên tốt đẹp như ngọc kia lại dựa sát vào ngực nàng ta.
"Tiện nhân!" Nàng tức giận mắng, đưa tay hận không thể xé nát mặt Hạ Lan Tuyết ra.
"Chi Nhi, mau tỉnh lại." Trên mặt Trầm thị bị đánh một cái, đau nhức tỉnh lại, lại nhìn thấy nữ nhi bị bóng đè, hai tay đang cào loạn trong không khí.
Hạ Lan Chi bị lắc tỉnh , mồ hôi đầy đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu.
"Nương, chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Tuyết nhi, con thấy ác mộng à?" Trầm thị đau lòng lau mồ hôi giúp nàng.
"Ta." Hạ Lan Chi muốn kể chuyện thấy trong mộng ra , nhưng mà, lần đầu tiên trong đời nằm mơ, lại mơ thấy nam tử, điều này làm cho nàng có chút bối rối, chỉ xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ai, nơi này quỷ khí dày đặc, đúng là không tốt, cũng may trời đã sáng, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí trước đã." Trầm thị nhanh chóng chải đầu cho nữ nhi, sau đó kéo nàng đứng dậy.
Cùng đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, ở cửa vài cái hán tử được thuê canh giữ đang còn gáy vang trời.
Hạ Lan Chi ghét nhíu mày nói, "Nương, có thể nói lại với cha đổi chỗ khác cho chúng ta được không, ở khách sạn cũng tốt hơn ở đây nhiều ".
"Đứa nhỏ ngốc, có bọn cướp nào bắt người còn đưa đến khách sạn không ? Nhịn thêm chút nữa đi, đã qua một ngày." Trầm thị dụ dỗ nữ nhi.
Hạ Lan Chi vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nghĩ đến, chuyện này thành rồi, chẳng những có thể giúp cha có được một lượng bạc lớn, mà còn không phải đi đến Thiên Lộc Tự nữa, thật sự là một công đôi việc, cũng liền nhịn.
Trời đã sáng, Hạ Lan Tuyết vẫn đắm chìm trong mộng đẹp như cũ, tối hôm qua lăn qua lăn lại thật mệt mỏi.
Cả phủ đều bị nàng lật tung một lần nhưng khôngtìm thấy bảo vật mẫu thân lưu lại, nàng đành chán ngán thất vọng quay về phòng.
Bộ dáng cùng thái độ của nàng, rất nhanh, liền truyền đến chỗ lão phu nhân và nhị phu nhân, mặc dù hai người không ở cùng một chỗ, nhưng trên mặt đều đồng thời toát ra vẻ hả hê, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn, đồ đã chuyển ra ngoài kịp thời chỉ đợi mọi chuyện lắng xuống , đồ có thể lại trở lại trên tay bọn họ, đến lúc đó, thì không còn lo lắng gì nữa .
Nghĩ như thế, lửa giận vì con trai không có tiền đồ của lão phu nhân cũng lắng dịu không ít, nhị phu nhân cũng ít oán niệm với nhà Hạ Lan hơn .
Hai người thế nhưng đều bình yên vào mộng đẹp.
Chỉ là, ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, có ba cổ nhân mã vụиɠ ŧяộʍ lẻn về Hạ Lan phủ.
Nhóm đầu tiên là Bích Văn, nàng phi thân từ cửa sổ vào phòng Hạ Lan Tuyết.
"Tiểu thư, mọi chuyện đều ổn thỏa." Bích Văn đứng ở đầu giường bẩm báo.
"Ừm." Hạ Lan Tuyết mí mắt khẽ mở ra, trêu chọc nàng một cái, hài lòng nở nụ cười, "Khổ cực, đừng trở về phòng vội, nghỉ tạm trên giường ta một chút đi."
Nói, nàng xoay người nằm vào giữa giường, để vị trí ở phía ngoài giường cho Bích Văn, rồi lại say ngủ.
Lần này là thật sự có thể mộng đẹp rồi.
Mà từ lúc Bích Văn trở lại chưa bao lâu, thì nha hoàn bên cạnh lão phu nhân Kim Lan và Hương Tú, còn có nha hoàn bên cạnh nhị phu nhânCúc Hương và Cúc Anh, bốn nha hoàn chật vật không chịu nổi gõ cửa chính Hạ Lan phủ.
Các nàng quần áo tổn hại, đầu tóc rối bời, lại do trời tối mà người canh cửa không nhận ra các nàng.
Cho đến khi Kim Lan hô một tiếng, "Đại gia, ta là Kim Lan, người bên cạnh lão phu nhân."
Người canh cửa lúc này mới hoảng sợ nói không nên lời.
Kim Lan vội vàng dặn dò hắn đừng nhiều lời, coi như chưa nhìn thấy cái gì.
Sau đó, vội vàng cùng Hương Tú chạy đi bẩm báo lão phu nhân.
Cúc Hương và Cúc Anh cũng vội vã đi tìm nhị phu nhân.
Mấy cái rương lớn đều bị người cướp đi, việc này không thể chậm trễ được.
Các nàng vốn không muốn trở lại ,
Nhưng mà khế ước bán thân vẫn còn trong tay chủ tử, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Bốn người đều trở về bên cạnh chủ tử của mình để bẩm báo sự việc.
Lão phu nhân sợ run, nằm ở trên giường đôi mắt trừng lớn, rất nhanh, khóe miệng chảy ra nước dãi.
Chúng nha hoàn sợ ngốc rồi, luống cuống tay chân ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, dùng nước trà giội mặt, cuối cùng cũng không biết ai hô một tiếng, "Mau mời đại phu."
Lúc này mới có người cuống quít đi ra ngoài tìm đại phu.
Mà nhị phu nhân bên kia, mặc dù không có nháo thành như vậy, nhưng cũng kinh hãi không thôi.
"Chuyện gì xảy ra? Bị ai cướp?" Nhị phu nhân ngay cả áo ngoài cũng không kịp mặc lên, khẩn cấp truy vấn hai nha đầu.
Nửa đêm Cúc Hương và Cúc Anh bị thổ phỉ cướp làm cho sợ hãi, sau lại bị trói, hồn phách đã sớm bay mất một nửa, giờ phút này, còn đâu tâm trí nghe nhị phu nhân tra hỏi, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
Thấy hai nàng nói không rõ ràng, nhị phu nhân tức giận liền đạp cho mỗi người một cái, rồi tiện tay cầm bộ quần áo, lung tung mặc lên, vội vàng chạy về phía viện của lão phu nhân.
Việc này tám phần do lão bà tử làm? Hừ, đồ của Phượng Khinh La, bà lão này đã muốn có từ lâu, vẫn muốn độc chiếm, sau bị nàng phát hiện, mới đưa một chút cho nàng.
Hiện thời, nàng nghĩ tới biện pháp bảo toàn đồ của hai người, không thể tưởng được lão yêu bà này nổi lòng tham, tuyệt tình như vậy, lại nghĩ kế đoạt luôn đồ của nàng ta?
Đáng chết, hai mươi vạn lượng bạc cầm đi cứu mẹ con tiện nhân kia, nàng cũng không nói cái gì rồi, hiện tại, còn muốn cướp hết đồ của nàng đi? Ngẫm lại ngày hôm qua những gì đáng giá ở trong phòng nàng đều đưa cho Hạ Lan Tuyết rồi, như vậy, bây giờ nàng không còn cái gì nữa cả.
Thật là ác độc, lão yêu bà rõ ràng thấy nàng không sinh được con trai cho Hạ Lan gia , lúc này mới thay đổi biện pháp, trước dụ dỗ lấy hết tiền của nàng rồi sau này sẽ đuổi nàng đi.
Nhị phu nhân càng nghĩ càng giận, tức giận trong người như muốn phun ra từ lục phủ ngũ tạng, như muốn thiêu đốt người nàng ta, nàng ta vọt thẳng vào phòng ngủ của Hạ Lan lão phu nhân.