Thiệu Hàn

Chương 1

Hàn Nghệ nhoài người vào bệ WC ói ra ào ào, nói theo cách của anh, thì là đại gia ta từ trước tới nay chưa bao giờ chật vật đến như thế này cả.

Nhưng mà đành chịu thôi, đàn em kính rượu không thể không uống.

Bởi vì đó là đàn em đã thầm mến anh sắp tròn một năm, ừm, nói từ góc độ của Hàn Nghệ, có lẽ không thể nói là thầm mến, bởi cậu đàn em ngốc nghếch kia đã bày tỏ rõ ràng từ ánh mắt tới hành động.

•••

Có người ở đằng sau hỏi với vẻ lo lắng, có cần khăn tay hay không.

Thân thể Hàn Nghệ không xoay lại, chỉ đưa tay về phía sau nhận lấy khăn ướt, lau miệng một cái. Hàn Nghệ luôn luôn là người chú trọng hình tượng, cho dù đó là lúc sau khi uống rượu xong. Cho nên Hàn Nghệ lau xong thì xoay người lại, nói với người vốn đứng đằng sau mình, cảm ơn nhé.

Trong tầm mắt khó chịu vẩn đυ.c của Hàn Nghệ, lờ mờ nhận ra đây là đàn em cùng khối cũng tới, đàn em của đàn em. (thì chính là đàn em chớ còn dzề)

Thực sự là quan hệ vừa phức tạp cũng lại đơn giản.

•••

Trở lại trên bàn cơm, rượu bia la liệt bày ra vẫn còn đầy ở đấy. Một là Hàn Nghệ gần tốt nghiệp bước vào xã hội, hai là đàn em kết thúc quá trình đơn thân tìm được bạn trai, thời điểm song hỷ lâm môn, không tận hứng thì không có khả năng tan cuộc.

Trong ghế lô của KTV, đàn em cùng bạn trai đang bị mấy người đồng đạo cùng diễn đàn nào đó yêu cầu hát đối tình ca, trong giọng ca chẳng ăn nhịp, đàn em vẻ mặt hạnh phúc mà tựa vào người bạn trai.

•••

Hàn Nghệ ở trong cái xó tối tăm thở dài một hơi.

Loại hạnh phúc này, bản thân anh không bao giờ có được.

Ai bảo bọn họ đều là thụ chứ, đàn em ngốc.

Hôm nay như vậy là cực kỳ tốt đẹp rồi, dù sao cũng là cậu đàn em mình vẫn yêu quý mà.

•••

Lúc tàn cuộc vui là lúc mấy vị học sinh khóa trên đều tự tản ra.

Hàn Nghệ một mình một người từ cửa nam cứ lay lắt tiến vào khuôn viên trường. Ba ngày sau là lễ tốt nghiệp, bảy ngày sau sẽ rời trường, Hàn Nghệ thừa dịp mùi rượu còn chưa tan hết, một mình chậm rãi đi vòng quanh con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Đàn em nhỏ hơn mình hai khóa, là hội trưởng của câu lạc bộ manga năm ấy, năm ấy đàn em là một hội trưởng hoàn toàn mới toanh.

Hàn Nghệ có phần cười khổ, tự cho là rất mẫn cảm, nhưng tới đại học rồi mới phát hiện tính hướng của anh, từ khi bắt đầu thì áp lực che đậy, đến sau lại dần dần có thể tiếp thu hiện thực, sau đó thì đối mặt với việc thầm mến của cậu em ngốc ngếch.

•••

Làm thế nào để biết mình và đối phương đều là thụ, căn bản không phù hợp, Hàn Nghệ đã nhớ không còn rõ nữa. Có điều đối với đàn em, mình vẫn săn sóc theo kiểu của em trai, nhưng mà kiểu tình yêu thầm mến vốn nó đã khiếm khuyết khiến anh vẫn bối rối, hôm nay đàn em đã mỹ mãn, mình lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Khốn, thằng nhóc cậu làm lỡ cả một năm của tôi, nếu không đại gia ta sao mà vẫn cô đơn tới giờ.

•••

Hàn Nghệ có hơi khó chịu, các loại việc sau tốt nghiệp lại càng nghĩ càng phiền.

Cuối cùng vào cái hôm sau buổi lễ tốt nghiệp, anh đã lên cái diễn đàn kia.

Hàn Nghệ vẫn có chút ấn tượng đối với mấy ID là bạn cùng học của mình, hoặc là học sinh gần bên trường học mình. Không muốn tìm nhân sĩ xã hội, Hàn Nghiệp là sinh viên mới tốt nghiệp, trong lòng anh thì sinh viên vẫn mang lại một cảm giác an toàn hơn.

•••

Hàn Nghệ cảm thấy có phần hài hước, cuối cùng thực sự quyết định muốn gặp xừ một tên cho rồi, ấy vậy mà lại là cái người vốn đã khó chịu với anh ngay từ đầu.

Hàn Nghệ dùng cùng một kiểu nội dung

type

vài tên online, là tin tức mời gọi. Người nọ trả lời cực kỳ nhanh, giọng điệu có phần nóng nảy.

Hàn Nghệ từ trước tới giờ đều là người thà ít mà tốt, bằng không với điều kiện của anh, sao có khả năng độc thân tới giờ. Chẳng qua gần đây không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nóng lòng phát tiết một chút.

•••

Cậu đàn em tìm chàng khác, bạn cùng học ngày xưa đều chạy đông chạy tây, từ biệt trường đi vào cuộc đua chức quyền, đây không phải là cơ hội trọn vẹn để mình phóng túng một chút sao? Tâm lý Hàn Nghệ đã xây khung tốt đẹp rồi, cùng lắm, cùng lắm là nhìn thấy người kia xong, nếu như thực sự cảm thấy ủy khuất cho mình, thì cũng là có thể lật lọng chứ ha?

Ôm trong lòng tư tưởng rút lui như vậy, Hàn Nghệ đi gặp cái ID tên "Tiểu Mộc Thành Lâm"* kia.

*cây nhỏ thành rừng

•••

Công viên hẹn gặp thiếu mất đèn đường, đêm đó cũng chẳng sáng sủa gì cho cam, trong ấn tượng ảm đạm của thị giác, đối phương tựa hồ cao to, rắn rỏi, trầm mặc, mà cứng rắn. Hàn Nghệ không khỏi có một loại ảo giác hết đường lui, nghĩ đêm nay khẳng định không thể toàn thân trở ra nổi.

Người này không khiến Hàn Nghệ cảm thấy "vẻ vang" cho mình, nhưng khiến Hàn Nghệ cảm thấy "vô pháp xoi mói". Bỗng nhiên không còn cớ nào mượn ra để chạy trốn nữa, không còn cớ nào để mình mượn cả.

Hàn Nghệ đêm đó quả nhiên không thể chạy thoát.

•••

Ở trong khách sạn với điều kiện không được tốt lắm, Hàn Nghệ ôm chăn cũng không mềm mại đưa lưng về phía một người trên giường.

Hạ thân đang mơ hồ đau đớn, thời gian tiến hành hai người đều không nghĩ tới phải bật đèn, động tác của đối phương trúc trắc đồng thời cũng không ôn nhu chút nào.

Phía sau truyền đến tiếng hít thở kéo dài trầm ổn, tựa hồ là đã ngủ, cùng nam nhân xa lạ nằm ở trên chiếc giường xa lạ, lúc trên giường lăn lộn lại tiếp nhận một hồi áp lực trầm mặc. Đêm tháng 6, Hàn Nghệ lại thấy lạnh cả người, anh đã thấy hối hận rồi, MD ông mày sau này tuyệt đối không cùng người xa lạ nào làm nữa.

•••

Hàn Nghệ là người vẫn ôm ấp tình cảm lãng mạn, như là anh sẽ tưởng tượng ra cảnh người yêu sau trận lăn lộn vui sướиɠ sẽ ôm anh vào lòng, dỗ ngọt anh, đương nhiên anh chẳng lo tới việc hai nam nhân ở trên giường ôm nhau có thể gặp phải các loại khó khăn trong thực tế hay không.

Dù sao thời khắc Hàn Nghệ mơ màng ấy còn chưa có chút kinh nghiệm nào cả.

Giờ thì Hàn Nghệ đã biết, nếu là người xa lạ, cho dù thời gian làʍ t̠ìиɦ có vui vẻ đến tận não và tủy sống đi nữa, nhưng khi đã làm xong cũng vẫn là người xa lạ, lạnh lùng, tràn ngập khoảng cách. Mà cái anh muốn chính là, là ôn tồn liên miên không dứt.