Thái Thượng Hoàng

Chương 49

Sơn thành Tây Bình địa thế hiểm trở, toàn thành dựa vào núi mà dựng nên, lấy nơi hiểm yếu làm lá chắn, địa thế trong thành bắc cao đông thấp, vì thế kết cấu kiến trúc so với kinh thành phi thường bất đồng, cực giàu đặc sắc.

Xe ngựa theo quan đạo duy nhất của Tây Bình đi vào thành, hắn nhịn không được lòng hiếu kỳ cứ mãi thúc giục thêm một roi lại một roi, bảo Dung Dũ dừng xe ngựa, tính toán đi bộ vào, thuận đường thưởng thức một chút phong tình dân tộc nơi này.

“Ân, được rồi, phía trước có khách ***, ta vào trong đó dừng xe lại.” Thanh niên dắt xe, tay cầm dây cương, dặn dò: “Không được chạy loạn.”

Hắn nhất thời lão kiểm ảm đạm đến cực điểm, giận dỗi chất chồng nói: “Biết, ta đi cùng với ngươi, đã được chưa?”

Thanh niên mặt mày nghiêm nghị nghiêm túc nói: “Vậy cũng tốt, cẩn thận làm đầu.”

Hai người cùng vào khách ***, thuê sương phòng, lại bảo tiểu nhị đem lên tràn đầy một bàn món ngon địa phương. Từ khi xuất cung đến nay, hắn đi rất nhiều nơi, mỗi lần đến một nơi đều phải hảo hảo nhấm nháp mỹ thực đặc sản của nơi đó. Những thứ này không giống thức ăn trong cung không hồn không phách làm cho người ta không có khẩu vị.

Ăn được nhiều, đi được nhiều, nhìn được nhiều, hắn nhất thời cảm thấy cả người cũng trẻ trung hơn một chút, thực có vài phần hương vị những năm tháng còn thịnh khi xưa.

Xuất cung, mới chính thức thấy rõ những năm nay giang sơn Sở gia bọn họ rốt cuộc là cái dạng gì. Bờ cõi lớn như vậy, hắn lại mới chỉ đi qua một chút xíu như vậy, làm cho người ta thực không cam lòng, thực không cam nguyện.

Cái gọi là hoài bão, đại khái chính là sau khi đi vạn dặm đường, đọc vạn quyển sách mới có được a.

Ăn được một nửa, chợt nghe ngoài khách *** có từng trận tiếng động lớn xôn xao, dường như đã loạn thành một đống, Dung Dũ lập tức buông chén đũa, chắn trước mặt hắn: “Người về phòng trước, ta ra bên ngoài nhìn xem.”

Khách nhân bốn phía cũng đã một đoàn để hết đũa xuống, chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Hắn lướt qua bờ vai kiên cố của Dung Dũ nhìn ra ngoài là có thể thấy một đám người đông nghìn nghịt ở nơi đó, ngay cả đường đi cũng bị bịt đến thực nghiêm kín, ruồi bọ cũng khó bay vào.

“Không sao. Trữ Uyên, chúng ta cũng đi xem tốt lắm.” Hắn nóng lòng muốn bước chân đi, lại còn mặt dày nói: “Ẩn ẩn nấp nấp trong sương phòng càng dễ gặp chuyện không may, chúng ta cũng nhanh ra chiếm vị trí tốt đi.”

Thanh niên khóe mắt rút một cái, mặt không chút thay đổi hạ mắt xuống, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “Vậy bệ hạ người không được đi loạn, nhất thiết phải theo sát ta.”

Đám người vây xem thật sự rất nhiều, Dung Dũ kéo tay hắn xuyên qua từng sóng người đông đúc, cố gắng chen vào. Vừa vào, đập vào mắt chính là kiệu quan đỏ thẫm giữa phố cùng mười mấy nha dịch đeo đao sắc mặt cứng nhắc.

Nguyên lai là có người cản đường kêu oan tố trạng, cho nên mới dẫn đến nhiều người như vậy dừng lại vây xem.

Bởi vậy có thể thấy được, tiêu khiển trà dư tửu hậu hằng ngày của bách tính nguyên lai thật đúng là...có chút đơn điệu a.

Nhắc đến loại sự tình này, hắn trong tạp thư dân gian cũng đã thường xuyên đọc được, nhưng nếu nói tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu tiên, đáng tiếc nơi này cách có chút xa không thể nhìn gần, thực tiếc nuối.

Kiệu quan cũng không có người đi ra, người cản đường là một nam nhân xem ra bình dân đến không thể bình dân hơn, mặc bố y, duy nhất dễ làm người ta chú ý chính là nam nhân này dùng dây thừng thô kéo theo đằng sau một manh chiếu lác, bên trong bọc thi thể, máu chảy đầm đìa một đường tha đến, tràng diện thập phần khủng bố làm người ta sợ hãi.

Hắn chăm chú nhìn lại, nam tử kia tựa hồ cũng không có dự định cáo trạng minh oan, mà là kéo cỗ thi thể chửi ầm trước kiệu quan, khàn giọng kiệt lực, bi thương vô cùng: “Cẩu quan! Ta để cho tất cả mọi người nhìn xem án tử ngươi phán là như thế nào! Nương ta chết rõ ràng là vì bị chất tử (cháu) của ngươi ô nhục đến chết…”

Từ trong kiệu quan rốt cuộc truyền ra thanh âm, giọng một nam nhân trung niên: “Người tới a, tha điêu dân này xuống cho bản quan, yêu ngôn hoặc chúng.”

Dung Dũ ở một bên hỏi dân chúng xung quanh: “Ở trong đó là quan gì?”

Dân chúng xem cuộc vui cười nhạo một tiếng, có chút bất đắc dĩ đáp: “Quan gì? Quan phụ mẫu của chúng ta a!”

Hắn nghe ra được sự bất mãn, quan địa phương tác uy tác phúc kia chắc hẳn thực làm người hận, chỉ là…

“Nơi này là đất phong của Kỳ vương, theo lý, hắn hẳn là sẽ không mặc kệ.”

Một vị lão giả mang quái trượng đứng bên cạnh hắn căm giận dùng quải trượng gõ xuống đất: “Kỳ vương phủ a, lão hủ ở Tây Bình cả đời, trừ bỏ mười tám năm trước nhìn thấy Kỳ vương từ kinh thành đến nơi này, mấy năm nay thế nhưng chưa từng lại thấy qua thân ảnh Kỳ vương!”

Nam tử kéo thi thể bị bọn nha dịch đánh nằm xuống đất, không chút nào yếu thế lau máu đen trên mặt, tiếp tục chỉ vào kiệu quan mắng to, ngoan tuyệt thê lương: “Cái tên khám nghiệm tử thi cũng bị các ngươi mua! Nương ta chết mới không phải tự sát! Các ngươi đàn quan lại cầm thú bao che lẫn nhau xem mạng người như cỏ rác, các ngươi sẽ không chết tử tế được! Không chết tử tế được!”

Sở Tang im lặng, hắn biết nguyên nhân Nhϊếp chính vương tị thế, người quyết đoán như Sở Kỳ hẳn sẽ không sau khi giao ra đại quyền còn dài dòng quản nhàn sự, cho dù đất phong mà hắn không coi vào đâu có oan tình, hắn cũng sẽ không hỏi đến nửa điểm.

Hắn cũng rõ ràng, người giống như kẻ trong kiệu quan kia, Khánh quốc thật sự nhiều lắm.

Bách tính vây xem tựa hồ là đã gặp loại chuyện này nhiều rồi, phần lớn chỉ chết lặng nhìn nam tử kia bị bọn nha dịch ẩu đả đến không thể đứng dậy. Hắn thấy tay Dung Dũ siết lại thật chặt có lẽ từ rất sớm, móng tay còn găm vào thịt trong lòng bàn tay, máu theo cổ tay chảy xuống. Thanh niên sắc mặt vẫn như thường, âm bạch không có chút sắc máu, mặt mày lãnh lệ, cực giống nhà giam âm trầm quanh năm không thấy ánh mặt trời của Hình bộ.

Hắn nhớ lại năm đó Dung Dũ vừa mới vào triều đã phá đại án muối Lưỡng Hoài, hắn để tỏ ý ngợi khen còn tự mình đề bút viết xuống bốn chữ ‘Hạo Nhiên Chính Khí’ ban tặng.

Hiện giờ, cũng không biết tấm biển huân hắc kia có phải chịu long đong hay không.

Dân vốn đấu không lại quan, nam nhân kéo thi thể sớm cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, đám kiệu phu nâng cỗ kiệu, tùy tiện trực tiếp đạp trên thân nam nhân nằm duới đất bước qua.

Náo nhiệt xem xong rồi, dân chúng vây quanh đường lớn cũng liền dần dần tản đi. Hắn để ý thấy, Dung Dũ một đôi lệ nhãn vẫn đuổi theo kiệu quan dần đi xa, hung dữ dọa người như mũi dao.

Hắn vẫn luôn biết, Dung Dũ có một bầu nhiệt huyết, một thân cốt cách cứng rắn, chịu không được nửa điểm oan tình trong nhân gian, chấp nhận không được bản thân khom lưng cúi đầu, cho nên án tử kinh qua Hinh bộ thẩm tra không có vụ nào không tra ra manh mối.

Đường đã tán sạch sẽ, chỉ còn lại một bãi máu chưa kịp thanh lý, hai người bọn họ đứng tại chỗ thật lâu, ai có tâm tư của người đó, Dung Dũ vẫn khóa chặt mày, như là đang ẩn nhẫn điều gì.

Hắn sờ mặt mình, thở dài, ngẩng đầu hỏi: “Trữ Uyên, ngươi cảm thấy, dạng gì mới được gọi là quan tốt?”

Nắm tay dưới tay áo thanh niên tựa hồ siết càng thêm chặt, gằn từng tiếng, lãnh ngạnh nói: “Chữ quan có hai chữ khẩu, tất nhiên là mưu phúc vì tiếng nói vì sinh kế của dân chúng.”

Hắn nhìn bãi máu kia, nói: “Nhưng thực tế, chữ quan có hai chữ khẩu, cũng là chữ trên bợ đỡ xu nịnh, chữ dưới cắn nuốt dân chúng, đúng không?”

Dung Dũ im lặng mím môi, không nói.

“Trữ Uyên, trước kia quả nhân từng hỏi ngươi, phải bao lâu nữa thì những nơi khác của Khánh quốc mới có thể phồn hoa hưng thịnh như kinh thành, ngươi lúc ấy đã nói có lẽ sau trăm năm, ngươi còn nhớ rõ sao?”

Thanh niên mắt không hề chuyển nhìn hắn, đáp: “Nhớ rõ, từng chữ trong lòng.”

Hắn nhướng mày cười, nói: “Chuyện trăm năm sau ngươi nhìn không thấy. Cho dù như vậy, ngươi vẫn nguyện ý tiếp tục làm sao?”

“Chỉ cần làm tốt trước mắt, về sau, nhất định sẽ có thái bình thịnh thế.” Dung Dũ lại hạ mắt xuống nói: “Chỉ cần từng quan viên đều làm tốt chuyện trước mắt mình…nhất định có thể.”

Lúc trở lại khách ***, đầy bàn món ngon kia đều đã nguội, hắn rót cho mình một chén trà, ôm lấy sưởi tay, chờ trong lòng bàn tay ấm rồi, nói: “Thức ăn cũng đừng làm nóng nữa, rất phiền toái.”

“Ách… Được.”

“Trà này tên gọi là gì?”

“Hình như gọi là trà Bát Bảo, đặc sản địa phương.” Thanh niên cũng nhấp một ngụm trà thơm.

“Trữ Uyên.”

“Ân?”

“Chúng ta hồi kinh đi.”