Ngôi kể ba
Nội dung chính: Bên hồ nước
***
La Hoành vịn tường thở dốc. Y tận lực tránh đi khung cảnh trước mặt, nơi người kia đang thong thả ngâm mình tắm rửa, con sóc trên vai người kia nghiêng đầu nhìn qua lên này. Tiếng nước róc rách bên tai như có như không khuấy động bể lặng trong tâm y. Y ngồi bên hồ nước nơi hang động ẩm ướt, cố gắng lưu giữ một chút thần trí, suy nghĩ xem thử đây là đâu, đến tột cùng là vì sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này.
Lệ Nhan ra lệnh đuổi khách, người của Thần tộc cũng không thể tiến quân, chỉ có thể dựng trại như dân tị nạn ở rìa ngoài khu vực núi Cổn Cổn.
Tham gia trong đội ngũ vây công Mộng Dục Yêu tại núi Cổn Cổn có cận tướng dưới trướng thái tử, La Hoành.
Vị thái tử mà La Hoành theo hầu có chút đặc biệt. Thần đế uy vũ như thế nào, lại vô phương dạy dỗ đứa con trai này vào khuôn khổ. Mà bản thân La Hoành cũng là một chiến tướng dũng mãnh, có quyền tự có chủ kiến riêng, tự do hành động. Trừ phi là lệnh của thái tử, còn không thì hắn không nhất thiết phải nghiêm cẩn chấp hành. Có thể nói là chủ tùy tớ tiện, vô cùng ăn ý.
La Hoành tuổi trẻ... à thực ra cũng mấy trăm rồi, nhưng so với mặt bằng chung thì vẫn tính là trẻ đi. Khụ... La Hoành tuổi trẻ, chỉ cảm thấy các bô lão thật kì cục. Lệ Nhan không cho vào thì không vào thật sao? Ra chiến trường địch không cho bén mảnh tới gần thì không cho người vào thật? Quân trinh sát đào tạo ra để làm cảnh sao?
Vì vậy, bằng tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ và sự tận tâm với chức trách, La Hoành với xuất thân từ quân trinh sát đã tự giác lẻn vào địa bàn của Huyết Khổng Tước Lệ Nhan thu thập tin tức về Mộng Dục Yêu Dạ Mặc.
Chỉ cần nửa ngày, La Hoành không những thâm nhập được sâu vào địa bàn của Lệ Nhan không ai hay chẳng ai biết, hơn nữa có phát giác ra chút manh mối về vị trí của Dạ Mặc. Trong lúc đó, đám lão tiên ở bên ngoài đang nín thở thận trọng trong từng bước đi hành động, ngay cả ăn ngủ đại tiện cũng dè chừng sợ chọc điên Lệ Nhan, lo lắng gặp phải hậu quả khôn lường. Đừng nói tới Lệ Nhan, quân hầu theo bên cạnh còn muốn điên tiết...
Một đám thần kinh!
Đi do thám địa bàn địch, không những không phải nhìn mấy bản mặt ngu si kia thêm một giây một phút nào nữa, lại còn có thêm thông tin. Nếu như có thể xác định được vị trí chính xác của Dạ Mặc, La Hoành sẽ lập tức trở lại báo tin cho thái tử từ xa để xin chỉ thị, khỏi đeo nợ lên người đi thông báo đám lão tiên kia. Trong trường hợp Dạ Mặc không có khả năng kháng cự, y sẽ trực tiếp quyết định lập tức hành động luôn.
Từ vết máu xanh rêu và mùi hương độc nhất trên Dạ Mặc, La Hoành đã tìm được ra hang động kín khuất sâu nơi lưng chừng núi. Tìm Dạ Mặc không dễ. Dạ Mặc cho ra vô vàn các vết tích gây nhiễu trong việc xác định hướng, vì vậy chỉ riêng việc phân tích xác định hướng đi đã rất mất thời gian. Chưa kể lại còn phải cẩn thận dị thảo trên núi Cổn Cổn, cận trọng để ý mai phục. Những việc này cộng lại tốn chỉ nửa ngày cho thấy La Hoành đã là làm việc rất nhanh chóng rồi.
La Hoành men theo lối mòn dẫn vào trong hang động, phát hiện cuối hang là một nơi được đào rộng như một căn phòng. Giữa nơi đó là một mầm cây mười lá mầm vô cùng kì dị. Khiến La Hoành đồng tử co rút, tay chân tê dại, không sao tiếp thu nổi nhất chính là khung cảnh Văn Tinh thiếu gia đang nằm gục trên giường đá, nửa thân trên xích͙ ɭõa, trên người đầy những hồng ngân ái muội, còn có rất nhiều vết răng ghim sâu vào thịt, bộ dạng thê thảm khó coi vô cùng.
Văn Tinh là con trai út của Thiên Tinh Quân - người chịu trách nhiệm chính trong việc giam giữ Dạ Mặc trong ngục. Cho dù Văn Tinh không được cha hắn coi trọng, cho dù hắn bẩm sinh thân thể hư nhược vô dụng, nhưng tốt xấu gì vẫn là một nam tử thông minh sắc bén, hết sức tự trọng, lại là người có lòng trắc ẩn, bụng dạ tốt. Bị loại yêu này xâm phạm... tự hỏi có bao nhiêu khuất nhục, bao nhiêu uất nghẹn? Rồi ai sẽ là người giúp hắn đòi lại công bằng kia?
La Hoành căm giận mắng: "Nghiệt yêu bỉ ổi!"
Đến bước này mà còn không nhận ra cái mầm họa màu xanh rêu kia là cái gì thì đúng là vũ nhục trí tuệ, tổn hại nhân phẩm.
La Hoành triệu hồi trường đao, vung trường đao trong tay, nhằm hướng Dạ Mặc mà bổ tới. Hiện tại Dạ Mặc chỉ là một mầm cây nhỏ, nếu không nhân cơ hội này ra tay chờ hắn khôi phục rồi thì thảm. Mầm cây ngay lập tức phản ứng lại, trong nháy mắt tạo ra một kết giới bảo hộ cho bản thân và người trên giường, đồng thời vận lực đẩy ngược La Hoành lại.
Người tốt bị hại thì không ai đòi lại công bằng giúp. Mà cái tên nghiệt yêu hại hắn lại không ai động được tới gã. Chỉ một chữ bất công cũng không đủ để khái quát hết tất thảy cảm xúc và suy nghĩ. Tuy chỉ là trong hình dạng một mầm cây nhỏ bé, thế nhưng khả năng tự vệ cũng như tấn công của Dạ Mặc lại không hề yếu, còn có thể một chiêu đẩy lùi một chiến tướng, vậy cũng đủ biết gã mạnh thế nào.
La Hoành xoay người giảm áp lực, an toàn tiếp đất. Y dồn nội lực vào trường đao trong tay, muốn một kích tất sát. Nội lực cao cường mãnh liệt như dòng thác đổ dồn vào trường đao, thế nhưng lại không khiến nó tỏa sáng dữ dội, trái lại còn tĩnh lặng dần đi, thân đao nặng xuống.
Mầm cây cảm ứng được áp lực, tự động lay động. Thế nhưng thứ tỏa ra không phải nội lực thâm hậu gì, đại khái cũng chỉ là Mộng Dục phấn mà thôi.
"..."
Nếu để so sánh một cách khập khiễng và không liên quan cho lắm thì đây như thể là hai người trong một mối quan hệ và đang có mâu thuẫn, người nam đang giận sôi điên tiết, thế nhưng người nữ chỉ cần một cái mi là đối phương đã hết nói nổi.
Người quân tử chuyên dụng võ, trăm triệu cân nhắc cũng không tính tới yêu quái sẽ giở thủ đoạn kia. La Hoành ức nghẹn tại chỗ, chân khí nghịch đảo dẫn tới thổ huyết, tận lực kìm lại nội lực đang trực trào dâng. Mộng Dục phấn tác dụng gì cũng không thạo, trừ mỗi việc kí©ɧ ɖụ© tại chỗ là thạo nhất. Cảm giác đang hừng hực khí thế nghiêm túc chiến đấu đột nhiên hạ thân như bị địch bóp bóp tại chỗ, hơn nữa còn rất điêu luyện vận động, khiến hạ thân phản ứng ngay lập tức... thật sự là nuốt không trôi.
Văn Tinh nằm trong kết giới vẫn mệt mỏi ngủ gục, hoàn toàn không có phản ứng, không rõ có phải là do không nghe được tiếng động hay mệt quá không tỉnh được.
La Hoành nghẹn đỏ mặt, cục tức như chặn ngang cổ họng. Thế nhưng thể diện bị đả kích nghiêm trọng cũng không uy hϊếp bằng việc từ đất dưới chân mầm cây kia bắt đầu mọc ra những rễ cây màu xanh rêu với đường kính chênh lệch nặng so với thân thể đang động đậy vô cùng sinh động. Rễ cây trườn ra khỏi chậu phóng vụt tới khóa hai chân La Hoành, kéo y ngã ra đất. Lại một rễ cây khác phóng tới, không biết là đang nhắm tới cái chỗ nào.
La Hoành cắn môi vung đao cắt phăng rễ cây, xoay người bỏ chạy. Khi vào y đã xác định nhiệm vụ chính là do thám thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Ngựa non háu đá rất không tốt!
Phần rễ bị cắt vẫn còn quấn trên chân La Hoành lúc này động động, đột nhiên phát triển tiếp tục quấn lấy La Hoành khiến y lần nữa ngã xuống đất. Một đầu rễ trườn vào trong quần men theo mông đi dần vào. La Hoành kinh hãi. Trong khoảnh khắc cận kề nguy hiểm, La Hoành giải phóng nội lực đánh tan rễ cây quấn quanh thân, đồng thời vô tình cũng khiến y phục bị xé rách. Y vội vã bỏ chạy...
Đám rễ cây vẫn còn trườn theo. Rễ lớn với tốc độ nhanh chóng, kéo dài vô tận, trườn quấn trên thân các cây khác. Qua vài khúc quẹo, rút cuộc La Hoành đã cắt đuôi được Dạ Mặc.
Lần sơ xuất này thực sự không nhỏ!
Trúng Mộng Dục phấn không chỉ bị kích động về du͙© vọиɠ mà thần trí cũng sẽ dần biến mất, cơ thể chìm trong bể hoan lạc vô tận. Cho dù là nội lực đủ mạnh để kháng cự lại phần nào thì cũng cần phải giao hợp cùng một kẻ khác, nếu không công dụng sẽ không hoàn toàn mất.
Nhân lúc thần trí còn chưa mất, La Hoành trốn vào trong một hang động khác, dùng... sâu gửi mật báo cho vị thái tử kia, nói rõ tin tức thu thập được và tình trạng hiện giờ của bản thân. Thật may là trước mặt có một hồ nước lạnh, thuận lợi để giữ cho tinh thần thanh tỉnh phần nào. Con sâu kia màu vàng, đầu hơi nhọn, thoắt cái đã lẩn mất.
"Tên vô sỉ chết tiệt!" La Hoành thân là võ tướng nhưng lại chỉ biết lẩm bẩm mắng chửi qua mấy lời không có tính sát thương, vô cùng nghiệp dư này.
Mặc dù xung quanh không có ai, Tiểu La Hoành da mặt mỏng vẫn phải chui vào một góc khuất sau những tảng đá để tự xử trước. Chỉ nghĩ tới việc phải làm gì, mặt La Hoành đã đỏ ửng lên. Nhưng vẫn là thắng không nổi ham muốn, y lấy tiểu đệ mình ra, tự dùng tay an ủi. Lòng bàn tay chai sạn bao lấy tiểu huynh đệ, rất nhanh liền có chút cảm giác an ủi, bên dưới được kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền đứng thẳng. Thế nhưng chút an ủi này tồn tại không được bao. Tự mình có thể rất nhanh quen với bản thân, cho nên về cơ bản hạ thân chỉ càng thêm thèm khát, một chút du͙© vọиɠ cũng không hề được giải phóng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời La Hoành có cảm giác muốn khóc. Tiểu huynh đệ căng cứng trướng căng khó chịu vô cùng. Tại sao ngay cả một chút dịch rỉ ra cũng không có?
Bên tai chợt nghe tiếng động lạ. La Hoành thở dốc, đôi mắt mờ sương đảo qua bên cạnh, phát hiện có một con sóc nhỏ đang nghiêng đầu nhìn mình, mắt chớp chớp. Con sóc này đang bị thương, thân quấn nhiều bằng vải trắng.
"Tiểu Du, ngươi chạy đâu rồi?"
Con sóc nhỏ này vì hay chạy loạn cho nên được chủ đặt cho một cái tên - Tiểu Du, là du trong du ngoạn. Tuy rằng có chút hơi lệch so với thực tế, vì Tiểu Du toàn chạy tung lung tìm chết, nhưng chung quy vẫn là lang thang khám phá các địa bàn.
Tiểu Du nghe có tiếng gọi mình, quay đầu lại kêu một tiếng. La Hoành còn chưa kịp phản ứng, đã lại nghe một lời này: "Ngươi nói ai bị thương cơ?"
Nghe hiểu động vật nói chuyện... Là một yêu thú sao? Không ổn! Yêu thú tu luyện nói được tiếng người nhất định đã rất mạnh. Nếu còn tu ra cả nhân hình vậy thì hỏng bét! La Hoành vội chỉnh lại y phục vốn đã nát, bò bò lẩn đi chỗ khác.
Hôm nay may mắn không có mỉm cười với La Hoành. Y bò đâu không bò, lại bò đúng hướng kẻ kia tới. Thêm nữa, yêu thú này đã tu ra hình người, là một mỹ nam tử da thịt mềm chắc, hương thơm từ hắn tỏa ra rất cuốn hút. Kì thực La Hoành chỉ cần ngửi thấy hơi người đã muốn phát điên, nào quan tâm xấu đẹp thơm thối gì.
La Hoành vội bật dậy, nhảy lùi lại phía sau, tận lực duy trì tỉnh táo. Thế nhưng đôi chân vô lực khiến hắn khụy xuống.
Tiểu Du nhảy lên vai nam tử kia, kêu vài tiếng. Hắn đang quan sát La Hoành, nghe xong con sóc kia nói gì liền bật cười trêu ghẹo nó: "Tiểu Du, tốt nhất là ngươi đừng tới gần hắn. Tuy rằng kẻ trúng phải Mộng Dục phấn xong phần lớn đều nằm cầu thao, thế nhưng cũng không thảm đến mức chờ ngươi tới động. Ngươi tới gần coi chừng lại bị cưỡиɠ ɧϊếp lần nữa."
Tiểu Du nghe không hiểu mấy thuật ngữ kia, thế nhưng trực giác vẫn tương đối nhạy bén, cảm giác có gì đó không tốt liền đưa tay lên đầu, toàn thân co cụm lại, mắt như trực khóc.
Lại nghe người kia nói: "Vị huynh đệ này xin hỏi có cần giúp đỡ không?"
La Hoành ngẩng đầu lên nhìn. Người kia một thân hoa phục lòe loẹt, nửa thân trên che che mở mở khiêu gợi. La Hoành vốn sắp chìm vào ham muốn chiếm đoạt kẻ kia, thế nhưng tiếu ý nơi chân mày khóe miệng của kẻ đó khiến y thành tỉnh, rút cuộc khó khăn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt đáp: "Không cần." Đại khái y cũng đoán được bộ dạng hiện giờ của mình khó coi cỡ nào, chỉ còn cách tận lực giữ tiết không quá phận tới một yêu thú.
Người kia "Ồ." một tiếng, thong thả bước tới gần bế y lên tay. La Hoành kinh hãi nói, giọng có chút lớn: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Bị một yêu thú nhìn thấy đã đủ nhục nhã, nếu thực sự đi quá giới hạn, La Hoành cảm giác mình đổi tên theo họ hắn luôn.
Người kia cười tươi, vừa bế y đi vừa nói: "Không có làm gì cả. Tại ngươi ở đây ta ngại tẩy trần lắm. Chắc ngươi cũng ngại ta nhìn. Vậy thì để ta đưa ngươi qua bên kia tự hành xự đi. Hai chúng ta coi như không nghe thấy bên kia là được. Dù sao đây cũng là tự nhiên, chúng ta đều không có quyền ở đây, đuổi nhau đi kì cục lắm. Ngươi nói coi có phải không?"
Chà, lí lẽ cũng thật lắm! Nghe mới hợp lí đúng lẽ thường tình làm sao!
Đúng là ngụy quân tử!
La Hoành nhìn không ra nửa điểm ngại ngần trên mặt kẻ kia. Và tệ hơn là y đang dựa vào hắn, cảm thụ chút tiếp xúc mỏng này.
Kẻ kia thật sự không làm gì cả, chỉ để y dựa trên một tảng đá, thong thả tự nhiên mà làm việc của mình, bản thân hắn quay gót rời đi rất nhanh.
Ban đầu La Hoành chỉ cảm thấy đây là một yêu thú kì lạ. Thế nhưng chỉ một vài phút sau, y liền xác định, đây căn bản là một tên lưu manh cực kì có kiên nhẫn.
Góc La Hoành ngồi hướng mặt ra nơi khác, nhưng chỉ cần nghiêng đầu một cái thì liền thấy bóng người kia ẩn hiện sau tảng đá. Bộ y phục thêu cả rừng hoa đặt một bên. Mái tóc dài màu tối tương phản với làn da trắng ẩm ướt. Chỉ một giọt nước lăn trên người kẻ kia lọt vào mắt cũng đủ khiến La Hoành tâm phiền ý loạn, tinh thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, phía dưới lại càng cứng rắn thêm, trên đỉnh đầu nhỏ rỉ ra chút nước.
La Hoành lắc đầu. Vừa nghĩ tới ban nãy bản thân chưa cần tự xử, chỉ nhìn chằm chằm thôi đã ẩm ướt như vậy rồi, thật sự xấu hổ vô cùng, túng quẫn thầm than.
Tiếng nước róc rách rơi xuống mặt hồ, cũng là rơi xuống bể lặng trong tâm La Hoành, khuấy động nội tâm y.
Tiểu Du ôm một hạt dẻ, ngồi gặm gặm nhìn y.
La Hoành trừng nó, nội tâm gào thét - "Cái thứ sóc mất nết! Ngươi nhìn ta như vậy trông vui lắm hả? Còn ăn ngon miệng như vậy..."
Định lực của La Hoành không hề nhỏ. Tuy rằng bản thân sắp tới giới hạn nhưng vẫn chung thủy giữ vững tỉnh táo, tai không nghe mắt không thấy tâm không phiền.
Đang nhắm mắt tụng gia quy, hạ thân La Hoành đột nhiên bị người sờ tới, ngay lập tức giải phóng tại chỗ...
"..."
Tiếng động không hề nhỏ, hết sức chân thực sinh động.
"... Ta chỉ mới chạm vào..."
Cương cứng nãy giờ thống khổ vô cùng, vậy mà chỉ mới bị chạm một cái đã phát tiết. Mặt La Hoành bỏ qua giai đoạn ửng đỏ trực tiếp biến tím. Ngay tại lúc này La Hoành xác định bản thân không cần thiết phải sống nữa. Danh dự mất, hình tượng sụp đổ thì thôi đi, bây giờ lại còn mất mặt nam nhi như vậy...
Người kia dùng bàn tay đầy dịch trắng đưa lên giữ cằm La Hoành, khóe môi cong lên. "Ta chỉ định giúp ngươi một chút, nhưng xét thấy giúp người phải giúp cho chót, ta sẽ tốt bụng giúp đến cùng."
Sắc mặt La Hoành thêm phần khó coi. Mùi của chính mình xộc vào mũi cơ hồ khiến y thẹn đến cùng cực. La Hoành xác định bản thân lần nữa rất muốn khóc.
"Ngoan, mở chân ra."
Tiểu Du chuyển qua gặm hạt dẻ thứ ba.