Diệp Thiếu cảnh chung quanh tìm kiếm Trác Thích Nghiễn, cuối cùng ánh mắt dừng ở thân ảnh màu trắng nơi ban công, đứng dậy mặc quần áo Trác Thích Nghiễn đã chuẩn bị cho cậu, rời khỏi chiếc giường ấm áp, chân vừa chạm sàn nhà, tự hạ thân truyền tới cảm giác đau nhói khiến cậu suýt ngã sấp xuống, toàn bộ hạ thân giống như không phải của mình… cứng ngắc mà ngồi im trên giường trong chốc lát, cảm giác khó chịu không còn, Diệp Thiếu Cảnh bước ra ban công, đẩy cửa ra, thấy Trác Thích Nghiễn đang ngồi trên ghế lên mạng.
Hắn mỗi ngày đều tỉnh rất sớm, nhìn thần sắc hắn chỉ ngủ 4h liền dư thừa tinh lực, ngủ đủ 8h khẳng định có thể tham gia đua xe công thức 1 vả lại không ai là đối thủ của hắn. nhưng hiện tại, hắn chính là một người bệnh.
Tóc hắn mềm mại xõa tung dừng trên khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mê người tựa như anh đào sáng sớm tươi mới no đủ, khuôn mặt hắn dưới nắng sớm có vẻ mi cốt thanh nhã, không còn khí thế sắc bén hàng ngày.
Hắn hai ngày nay đều mặc trang phục bệnh viện, thân thể to cao cuộn mình trên ghế, so với bình thường gầy hơn một chút. Trên bụng đắp một chiếc chăn nhung cao cấp màu trắng tựa như giống mèo Ba Tư cao quý.
Chú ý tới cậu đứng ở cạnh cửa, Trác Thích Nghiễn ngẩng đầu, dưới ành vàng dịu nhẹ hướng cậu mỉm cười, hàm trăng đều trắng bóng tựa như người mẫu quảng cáo kem đánh răng trên TV, cửa hàng hiệu buôn nhìn thấy chỉ sợ hoa tâm nộ phóng, chính là không ai dám mời hắn đóng quảng cáo, đó không thể nghi ngờ là một loại hành vi tự sát. Lúc này ánh mắt hắn động nhân nhìn cậu: “Em ngủ ngon không?”
“Có.” Diệp Thiếu Cảnh gật đầu, đi tới bên người hắn, nhìn những số liệu phức tạp trong máy tính của hắn, không từ mà nhăn mặt: “Anh đang xem cái gì đấy?”
Trác Thích Nghiễn ngẩng đầu nhìn cậu thật thà đáp: “Một ít số liệu tài vụ công ty.”
“Anh là bênh nhân, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.” Diệp Thiếu Cảnh thu hồi tài liệu trong tay hắn, hành vi hiện tại của cậu không chừng khiến cho trợ lý Phương Vĩ Đông có thể cởi dây lưng quật cậu một cái, bởi vì trong lòng cậu ta, Trác Thích Nghiễn tựa như một vị thần không thể xâm phạm.
Mà Trác Thích Nghiễn không để ý nhiều nắm tay Diệp Thiếu Cảnh lại, con ngươi thâm thúy xinh đẹp như mã não, thanh âm từ tính giàu có mang tia lấy lòng: “Đói bụng chưa? Anh gọi quản gia mang cơm trưa tới.”
“Hôm nay em không lịch, anh muốn ăn cái gì, em làm cho.” Diệp Thiếu Cảnh ngồi xuống hỏi Trác Thích Nghiễn.
Hắn lập tức cọ tới bên cạnh cậu, dùng sức đem cậu ôm vào trong ngực mình, sủng nịnh nhìn non nửa gương mặt tuấn tú trong lòng: “Khó có khi được nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng làm, muốn ăn gì anh nói cho bọn họ, em cứ thỏa mái nghỉ ngơi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng cười cười: “Em đủ khả năng để nấu ăn, không cần chiếu cố em như vậy.” Trên đời này đại khái chỉ có Trác Thích Nghiễn thân mật với cậu như vậy, ước gì mọi thứ đều do hắn an bài, hắn luôn tạo cho cậu cảm giác rằng chỉ mọi việc do hắn phụ trách mới là an toàn.
“Em đã nói thế, anh đây cũng không khách khí.” Trác Thích Nghiễn vỗ vỗ bờ vai cậu, tâm tình tốt lắm “Đã lâu không uống canh sườn ngô, em làm đi, còn có bánh Creme Brulee của Pháp, mỳ xào bò, hai món phụ và salad hoa quả…” Nói xong, hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Cảnh “Em làm được không?”
“Không thành vấn đề.” Diệp Thiếu Cảnh một mặt phụ họa, một mặt ghi nhớ những món ăn cần phải làm, rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có đủ loại nguyên liệu nấu ăn, tôm hùm, cua hoàng đế, gan ngỗng, còn có cả gia vị Tùng lộ mệnh danh hắc kim cương… đem rau tươi ra, phát hiện không có thịt bò, Diệp Thiếu Cảnh thăm dò nói Trác Thích Nghiễn: “Không có thịt, em ra ngoài mua một ít.”
Hắn liền cầm điện thoại lên ấn ấn: “Anh nói Đinh quản gia mua cho.”
“Việc nhỏ như vậy, không cần phiền ông ấy.” Diệp Thiếu Cảnh ngăn lại “Siêu thị trong bệnh viện cũng có bán, em qua đó mua.” Dứt lời, cúi người xỏ giày, gần đây Trác Thích Nghiễn không có khẩu vị gì, ăn không được nhiều, khó có khi mở miệng đòi ăn, mặc kệ có thể làm được hay không cứ đáp ứng trước đã.
Trác Thích Nghiễn biết không cản nổi: “Được rồi, em đi nhanh rồi về.”
Diệp Thiếu Cảnh rời khỏi phòng bệnh, đi tới thang máy cách đó không xa, cậu kỳ thật chưa từng làm loại đồ ăn phức tạp như vậy, bình thường đều ăn qua loa, có khi còn làm cơm trộn lung tung ăn, mà Trác Thích Nghiễn lại ăn toàn đồ cao cấp… chính là không biết phải bày biện ra sao, cũng may có thời gian chuẩn bị, chỉ cần mua một quyển sách dạy nấu ăn, cứ theo hướng dẫn trong đó làm là được, thức ăn mỹ vị nhất định có thể trình diện trước mặt hắn.
Diệp Thiếu Cảnh đi vào siêu thị trong bệnh viện, siêu thị rất lớn, đủ chủng loại, cần gì có đó, đầu tiên cậu tới quầy sách chọn chọn một quyển sách dạy nấu ăn, rời qua khi thịt cá.
Lúc này siêu thị không đông người lắm, lại là dành cho bệnh viện, nên người tới lui cũng chỉ là người nhà bệnh nhân, không ai chú ý tới thân phận diễn viên của Diệp Thiếu Cảnh. Cậu đi tới khu bán thịt, lấy một khối thịt bò Kobe thượng đẳng.
Lại qua khu hoa quả tươi, lấy một ít táo, lại thấy anh đào tươi ngon, liền mua hai cân, phát hiện nhân viên phụ trách quầy hoa quả luôn lén nhìn mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng: “Xin hỏi, anh có phải Diệp Thiếu Cảnh không? Tôi gần đây rất hay nhìn thấy anh.”
End 72