Ôn Văn Nho Nhã

Chương 54

Da thịt trơn nhẵn khiến Trác Thích Nghiễn cầm giữ không được, đáy mắt ân ẩn ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt, hắn khát khao hôn sâu Diệp Thiếu Cảnh, khó có thể điều khiển được bản thân, càng hôn càng sâu, bàn tay ôn nhu mà đỡ lấy đầu cậu, mang theo bá khí xâm lược mà quấn lấy đầu lưỡi Diệp Thiếu Cảnh khiến cậu bất giác giãy dụa muốn trốn.

“Không cần trốn…” thanh âm bao hàm *** vang lên bên tai, hô hấp nóng rực lần nữa bao phủ lên môi cậu, nụ hôn nóng bỏng của hắn khiến cả người Diệp Thiếu Cảnh run rẩy, trải qua nụ hôn thứ hai, mỗi lỗ chân lông trên người đều khẩn trương mà co rút lại, cậu thở không nổi mà bắt lấy tay Trác Thích Nghiễn, xoang mũi cố gắng hít thở lấp đầy buồng phổi…

Cũng chỉ là nụ hôn mà đã khiến cậu trở nên như vậy, nhưng lại kìm lòng không nổi mà càng muốn nhiều hơn, cậu không chán ghét nụ hôn của hắn, cho dù hắn là nam, nhưng cũng không giống lần đầu bị hôn, cảm giác mất tựi nhiên rất bất đồng… miệng lưỡi giao triền, thân thể chặt chẽ dán tại một chỗ, nhiệt tứ phun lên mặt nhượng cậu ý thức mơ hồ.

Cúc áo dần được giải khai, quần báo bảo bọc da thịt một tấc một tấc lõα ɭồ trong không khí, Diệp Thiếu Cảnh chấn kinh mở mắt ra, nhìn Trác Thích Nghiễn đang chôn ở cổ mình, đặt từng nụ hôn yêu thương lên cần cổ, khẽ nhích người, ánh đèn phòng hắt lên người hắn, đôi môi hắn có một tầng thủy quang, đáy mát nóng bỏng khiến hắn tựa như vampire đang hãm sâu vào ***.

Di chuyển từng nụ hôn tới bờ ngực bằng phẳng, lấy phương thức cực kỳ *** mỹ liếʍ láp da thịt cậu, ngón tay không chịu nổi cô đơn mà chơi đùa với điềm nổi lên trước ngực, một cỗ điện lưu mạnh mẽ đánh trúng thân thể, Diệp Thiếu Cảnh bị cảm giác mất thể diện dọa tới.

“Dừng tay…” Cậu giãy dụa đẩy Trác Thích Nghiễn ra…

Trác Thích Nghiễn chống tay hai bên người cậu, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ lên cổ cùng vành tai mẫn cảm cậu, cảm giác người dưới thân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, Trác Thích Nghiễn hứng thú hướng lỗ tai hồng hồng phả nhiệt khí: “Nơi này thoải mái không?”

“Không thoải mái.” Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ mà xê dịch thân thể.

Trác Thích Nghiễn một phen kéo cậu lại, rồi lại liếʍ lên xương quai xanh, một đường rê đến ngực, cách lớp áo mỏng cắn lên nhũ tiêm, lập tức nghe được tiếng thở dốc phát ra: “Thân thể em thành thực hơn nhiều.”

“Đừng tiếp tục.” Diệp Thiếu Cảnh chật vật yêu cầu.

Trác Thích Nghiễn ngăn chặn cậu, thanh âm thanh minh nhuốm *** mà trở nên khàn khàn.

“Anh đã nhịn rất lâu, hiện tại không có người quấy rầy, đêm nay em đừng hòng thoát.” Nói xong không chút cố kỵ mà đặt đùi giữa hai chân Diệp Thiếu Cảnh, xuyên qua lớp quần bệnh nhân đơn bạc nhượng cậu cảm thụ du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn đang cương cứng.

Diệp Thiếu Cảnh hít sâu một hơi, cái kia khí quan tràn ngập du͙© vọиɠ giống đực tà ác ma xát bắp đùi cậu, khiến tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên, dị thường sợ hãi chuyện phát sinh kế tiếp, ý đồ cùng Trác Thích Nghiễn thương lượng: “Anh không buồn ngủ sao?”

“Làm xong liền ngủ.”

“Mai em còn phải đi họp báo.”

“Không sao cả, anh sẽ một vừa hai phải.”

Mặc kệ Diệp Thiếu Cảnh lấy cớ gì, Trác Thích Nghiễn đều thoải mãi mà chặn lại, cũng nôn nóng mà xả y phục của cậu, Diệp Thiếu Cảnh nam khan cố giữ quần áo tránh khỏi bàn tay nguy hiểm của hắn, cuối cùng…lo lắng vết thương của hắn mà Diệp Thiếu Cảnh vẫn bị đặt trên giường.

“Thương thế của anh không thích hợp làm chuyện này.” Diệp Thiếu Cảnh thở hồng hộc nhìn thẳng Trác Thích Nghiễn.

Trác Thích Nghiễn ánh mắt lửa nóng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cậu ánh mắt phức tạp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng đỏ bừng, trên người quần áo tại vừa mới giãy dụa mà trở nên hỗn độn, lộ ra da thịt màu đồng cổ tinh mịn mồ hôi, đối lập với làn da trắng nõn của người kia không chút ẩm ướt nào.

Diệp Thiếu Cảnh bắt lấy tay Trác Thích Nghiễn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, biết du͙© vọиɠ của hắn đã sớm điên cuồng, mà chính mình đối đυ.ng chạm của hắn cũng không có chán ghét, nhưng loại chuyện này quá mức xấu hổ, hơn nữa mình lại như nữ nhân nằm dưới thân nam nhân phát ra rêи ɾỉ.

“Em ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, anh sẽ không lộng thương em.” Thanh âm Trác Thích Nghiễn thì thầm bên tai cậu dẫn dụ: “Không cần khẩn trương, nếu khó khăn quá, anh sẽ dừng lại.”

Diệp Thiếu Cảnh giật mình ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng phòng lộ ra mị lực kinh người, đôi đồng tử đen sẫm nóng cháy du͙© vọиɠ cùng khí phách nam nhân thành thục, khiến tim cậu bỗng gia tốc đập nhanh hơn bao giờ hết.

Còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn cuồng nhiệt của ai kia dừng trên mặt, trên môi, trên cổ, rồi xuống liếʍ láp lên dấu vết ướŧ áŧ trước ngực, phát hiện thân thể người dưới thân run rẩy không ngừng, bày tay di chuyển vuốt ve những điểm mẫn cảm bên hông, nụ hôn càng ngày càng lui dần xuống dưới.

“Ngô…ân…” Nơi da thịt bị hắn gặm cắn trở nên đau nhói, nhưng ẩn sau đó là một cảm giác tê dại, một tay hàm trụ du͙© vọиɠ của cậu, nhiệt lưu toàn thân nhanh chóng tập trung tại đó, chống cự nãy giờ trở nên vô lực.

Trác Thích Nghiễn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, thỉnh thoảng quan sát thần sắc Diệp Thiếu Cảnh, nhìn cậu bị chính mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới mê ly, tinh tế gặm cắm từng đường cong cơ bụng, thoát đi quần dài, bài khai cặp đùi săn chắc theo bản năng cứ khép lại của cậu, ân yếm du͙© vọиɠ, chậm rãi vận động, du͙© vọиɠ Diệp Thiếu Cảnh rất nhanh trướng lên trong tay hắn, kỹ xảo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt mờ sương nhìn hắn, con ngươi ướŧ áŧ phảng phát có quang mang lóe ra…

End 54