Song Tu

Chương 37

Sự thật chứng minh, sư phụ quả nhiên là rất hiểu đồ đệ.

Mới vừa đóng cửa lại, Chung Kì Nguyên đã bị vật ra giường.

“Huynh muốn làm gì?”

“Hắc hắc, Nguyên Nguyên, đệ không phải nói muốn xem linh khí nơi này nhiều thế nào sao? Chúng ta song tu một lần không phải đệ sẽ rõ ràng ư!” Tào Phẩm bị hai sư phụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lão nhân chết tiệt, già đầu rồi còn chơi trò ân ái khắp nơi, chỉ có các ngươi mới có thể song tu sao? Ta với Nguyên Nguyên sẽ không thua các ngươi đâu!



“Nguyên Nguyên, thả lỏng chút đi, chỉ ngón tay thôi mà, đừng kẹp chặt như vậy, muốn kẹp thì kẹp cái này này.” Cảm giác nơi đó đã đủ ướŧ áŧ, Tào Phẩm rút ngón tay ra, thay côn th*t nóng bỏng tiến vào nơi mất hồn kia.

“A… Không muốn…” côn th*t ma xát vào nội bích sinh ra kɧoáı ©ảʍ làm cho y thiếu chút nữa lập tức bắn tinh.

Tào Phẩm thoải mái như sắp thăng thiên, lỗ nhỏ của Nguyên Nguyên thật sự là bảo huyệt, khi cắm vào nội bích bao lấy hắn thật chặt, khi rút ra lại giống như cái miệng hút hút côn th*t của hắn vào, vừa đâm vừa rút, đều là hưởng thụ cực hạn, “Nguyên Nguyên, đệ giỏi quá, vừa chặt vừa ấm, cắn làm ta thoải mái quá mức…”

“Huynh… Chậm một chút… Muốn làm chết ta à… A…” Thật là khủng khϊếp, thân thể giống như sắp hòa tan ra, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, “A… Đừng đi…”

Rút côn th*t ra, để ở miệng huyệt lại xấu xa không chịu đi vào, thưởng thức mị thái vặn vẹo thắt lưng truy đuổi hắn của Chung Kì Nguyên, “Muốn không? Nói mấy lời hay nghe chút nào!”

Chung Kì Nguyên sớm hãm sâu vào trong tìиɧ ɖu͙© không hề có nửa điểm nhăn nhó, cả người như rắn nước bò lên, rêи ɾỉ thì thầm: “Ca… Tiến vào, cho Nguyên Nguyên… Ưm…”

côn th*t to lớn lại không chút do dự cắm xuống đến gốc, làm cho Chung Kì Nguyên phát ra tiếng thở dốc như sắp tắt thở.

“Căng quá… Ta, ta muốn bắn…” Phía trước chảy ra niêm dịch ào ạt, Chung Kì Nguyên run rẩy muốn bắn tinh.

“Không được bắn…” Ngón tay thon dài tàn nhẫn bóp chặt gốc, không cho Chung Kì Nguyên đạt cao trào.

“Không được… Mau buông ra… Đề cho ta bắn…” Hai chân Chung Kì Nguyên đạp loạn, ý định thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

“Đệ lần nào cũng không chờ ta, lần này nếu đệ còn dám không đợi ta mà tự mình bắn trước thì ta sẽ trói chỗ này của đệ cả đêm.” Tào Phẩm nhéo ngọc hành trong tay một cái, uy hϊếp nói.

Nghĩ đến thống khổ khi bị trói cả tối, Chung Kì Nguyên giật mình cái thót.

“Ca… Khó chịu…”

“Ta muốn ăn đầu v* của đệ!” Nam nhân không nhìn vẻ cầu xin đáng thương của y, ngược lại còn đưa ra mệnh lệnh nhục nhã hơn.

Chung Kì Nguyên khóc nức nở ưỡn ngực, đưa đầu v* đỏ bừng sưng mọng đến cái miệng đang mở lớn của nam nhân.

“A… Đau quá… Đừng hút nữa… Sắp phá rồi…” Tào Phẩm có một loại mê luyến điên cuồng với đầu v* của y, mỗi lần đều ngậm cả bầu vυ' vào trong miệng, rồi mới sống chết mυ'ŧ liếʍ, làm cho y có lỗi giác cả đầu v* cũng bị mυ'ŧ đứt luôn.

Tào Phẩm buông đầu v* trong miệng ra, vừa lòng nhìn thấy đầu v* sưng đỏ hơn lúc đầu không ít, hắn kéo tay Chung Kì Nguyên tới đặt lên đầu v* bên kia, “Tự mình sờ đi, vân vê làm cho bên này cũng to giống như bên kia thì ta sẽ cho đệ bắn!”

Bóp đầu v* của chính mình, Chung Kì Nguyên cư nhiên nghe lời di chuyển ngón tay đùa bỡn đầu v* của chính mình.

“Ngoan quá!” Tào Phẩm hôn y một cái như phần thưởng, với đầu lưỡi vào trong miệng y cho y mυ'ŧ.

“Ô…” Mυ'ŧ lấy vật xâm nhập mềm mại trong miệng, đùa bỡn đầu v* của chính mình, Chung Kì Nguyên cảm thấy sắp điên rồi, kɧoáı ©ảʍ tích lũy xông lêи đỉиɦ đầu, nước mắt đong đầy cả đôi mắt.

“Ca… Để cho ta bắn… A…” Hai mắt đẫm lệ cầu xin.

“Đợi một chút nữa, nhanh lên!” Tào Phẩm hôn lên tóc mai của y, phần eo đong đưa rất nhanh. Trời ạ, tiểu huyệt của Nguyên Nguyên đang mấp máy dữ dội, côn th*t chôn sâu trong đó bị bóp thật thoải mái, da đầu cũng muốn run lên, cho dù đầu nấm đã mỏi nhừ hắn cũng phải nhịn xuống không bắn, hắn còn muốn hưởng thụ thêm lúc nữa.

“Không được… Không được đâm chỗ đó… Tê quá… A…” côn th*t to lớn đâm thẳng về chỗ sâu trong thân thể, còn biến hóa góc độ mà nghiền nát bên trong, Chung Kì Nguyên rốt cuộc không chịu nổi, thét lên bắn tinh.

Theo từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, thân thể cũng run rẩy từng đợt, tiểu huyệt co rút lại thật chặt.

“Nguyên Nguyên, đệ muốn kẹp đứt ta à…” Dưới sự co rút mãnh liệt của nội bích, Tào Phẩm dùng sức thúc hơn chục cái nữa, cuối cùng tinh quan thất thủ, đành phải bắn mạnh vào trong thân thể Chung Kì Nguyên.

Sau cao trào hai người ôm nhau nằm ở trên giường, tay chân đan vào nhau.

Chung Kì Nguyên chôn mặt vào l*иg ngực Tào Phẩm không ngừng nghẹn ngào khóc rưng rức, nước mắt chảy đầy cả mặt.

Tào Phẩm liếʍ hôn nước mắt trên mặt y, bật cười nói, “Bây giờ đã khóc đến vậy, tiếp theo không phải sẽ khóc đến vỡ đê chứ?” Chung Kì Nguyên là thuộc tính thủy nên lúc làʍ t̠ìиɦ luôn không thể khống chế nước mắt của mình, làʍ t̠ìиɦ càng kịch liệt thì nước mắt của y càng chảy ác.

“Huynh…” Nấc một cái, Chung Kì Nguyên ngước đôi mắt đỏ bừng vì khóc, hoảng sợ trừng Tào Phẩm.

“Tiểu Nguyên Nguyên thân ái, không phải đệ nghĩ là sức chiến đấu của vi phu chỉ có một lần đấy chứ? Nơi này linh khí sung túc, đệ hoàn toàn không cần nghi ngờ sức chiến đấu của phu quân đệ.” Tào Phẩm xoa nắn cái mông vểnh co dãn mười phần của Chung Kì Nguyên, ưỡn thẳng lưng, làm Nguyên Nguyên cảm nhận được côn th*t tuy đã xuất tinh nhưng vẫn cương cứng của hắn.

côn th*t không biết đâm đến chỗ nào làm Chung Kì Nguyên ưm một tiếng liền nhũn cả eo, Tào Phẩm mừng rỡ lại đâm cái nữa, lần này Chung Kì Nguyên kêu lên một tiếng khó chịu, ngọc hành dưới cái nhìn chăm chú của Tào Phẩm dần dần ngẩng đầu.

“Ha ha, Nguyên Nhuyên đệ cũng rất muốn phải không! Yên tâm, vi phu nhất định thỏa mãn, cho đệ ăn no căng bụng, hôm nay ta nhất định phải cho đệ ăn no đến nôn ra!” Tào Phẩm nhìn thấy trong đông cung đồ, người ở phía dưới sau khi làm xong thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà nam nhân bắn vào sẽ chảy ra từ tiểu huyệt rồi chảy xuống đầy cả đùi.

Hắn vẫn cảm thấy hình ảnh kia rất gợϊ ɖụ©, hắn cũng rất muốn nhìn thấy trên đùi Nguyên Nguyên chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình. Nhưng công pháp song tu mà hắn và Nguyên Nguyên tu luyện sẽ hấp thu dịch của đối phương, vô luận hắn bắn vào nhiều bao nhiêu cũng sẽ không chảy ra, mà đều bị Nguyên Nguyên xem như thuốc bổ mà hấp thu! Cho nên hắn quyết định, hôm nay hắn phải làm không ngừng, đổ đầy tiểu huyệt của Nguyên Nguyên, hắn nhất định phải nhìn thấy hình ảnh da^ʍ tà giữa hai chân Nguyên Nguyên chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Không được… Huynh muốn… Ưm… Muốn gϊếŧ ta…” Chung Kì Nguyên phát hiện ý niệm đáng sợ trong đầu Tào Phẩm, sống chết giãy giụa.

“Hô… Ta muốn nhìn xem là năng lực hấp thu của Nguyên Nguyên đệ mạnh, hay là năng lực bắn tinh của ta mạnh hơn!” Thở hổn hển, Tào Phẩm lần lượt cắm côn th*t vào tiểu huyệt.

“Không muốn đâu…”