Phi Vân Độ

Chương 24

Vì vết thương trên chân Ngô Bất Tri, cả đoàn phải trọ lại khách điếm vài ngày. May thay nơi đây cực kỳ hẻo lánh hoang vu, trong một thời gian ngắn hẳn không ai tìm ra bọn họ. Còn ma giáo thủy chung vẫn chưa xuất hiện, mọi người tuy tạm thời an tâm, nhưng đều mơ hồ cảm thấy có âm mưu đang ẩn chứa.

Mấy ngày nay tâm tình Lãnh Vu Thu phi thường hảo, nhãn thần nhu hòa hơn mọi khi rất nhiều, Lãnh Hàn là người phát hiện đầu tiên, kế đến Ngô Bất Tri cũng bắt đầu nhận ra, nhịn không được bèn kéo Sở Hành Vân sang một bên vặn hỏi: “Hai ngươi gần đây có chuyện gì vậy?”

Hắn không hề có ý gì khác, chỉ vì hiện tại có thể hieur được tâm tình Lãnh Vu Thu, ngoài bảo bối nhi tử của hắn, chỉ còn Sở Hành Vân. Nhưng thuyết giả vô tình, thính giả hữu ý, mặt Sở Hành Vân nhất thời đỏ lên, lúng túng đáp: “Không có gì… Sao Ngô huynh lại hỏi như vậy?” Lẽ nào bọn họ quá bất cẩn, bị kẻ khác phát hiện?

“Thế thì thật quái lạ.” Ngô Bất Tri vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, “Ngươi không phát hiện gương mặt đầy xuân phong của hắn gần đây à?”

“Không, ta thấy đâu có khác ngày thường?” Lúc này, tốt nhất là giả ngu.

Ngô Bất Tri đương nhiên chưa chịu buông tha: “Sai, chắc chắn có gì đó, gần đây hắn hết sức lạ lùng, kỳ quái nhất chính là, năm ngày liên tiếp, hắn cư nhiên không hề mắng ta, không hề rủa ta, không hề mỉa mai ta, điều này thật sự là quá…. không bình thường!”

A? Đây là ý gì? Lẽ nào không bị người khác mắng hắn thấy không thoải mái? Sở Hành Vân muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi làm sao.

Ngô Bất Tri vì điều này mà hao tâm tổn trí suy xét: “Tỉ dụ như sáng sớm nay. Đến phiên hắn thay dược cho ta, chẳng cẩn thận chút nào, đau tới nỗi ta kêu oa oa, hắn cư nhiên không nhân cơ hội cười nhạo ta. Nếu là trước đây, nhất định hắn sẽ nói ‘Ngươi có phải nam nhân không? Mới đau chút xíu đã kêu khó nghe như heo bị cắt tiết.’ Thế nào ta cũng hảo hảo đáp trả, đến lúc đó ta sẽ nói ‘Ngươi đã thấy heo bị cắt tiết rồi a? Thế khi đó heo kêu làm sao! Chi bằng ngươi kêu thử ta nghe chút coi?’ Hắn đương nhiên không chịu làm, sẽ nói… Sau đó ta lại đáp… Ai? Sở huynh, ngươi đi đâu mất rồi?”

Chạng vạng, khói bếp bắt đầu nghi ngút nơi tiểu trấn, lượn lờ vấn vít, hướng thẳng lên bầu trời, dưới ánh tà dương càng thêm nổi bật, họa nên một mỹ cảnh yên bình.

Lúc khởi hành, con đường là một dải đất đen bằng phẳng, ở cuối dải đất, một con sông nhỏ vắt ngang. Nước sông uốn lượn quanh co, ôm lấy tiểu trấn, chảy xuôi về viễn phương. Phía xa xa, mấy trăm mẫu ruộng đang chờ nó đến tưới mát.

Nhật quang chiếu xuống mặt sông, khiến mặt nước gợn sóng như khoác một tầng ánh kim lấp lánh. Bên bờ sông có mấy hài tử đi chân trần đang nô đùa bắt cá, đứa nhỏ chừng bảy, tám tuổi, đứa lớn nhất cũng không hơn mười tuổi, đứng thật xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười vui của chúng.

“Muốn đi không?” Lãnh Vu Thu cười hỏi nhi tử đang mang vẻ mặt ao ước. Nghẹn ngào hồi lâu, Lãnh Hàn rốt cuộc có phần nhịn không được, năn nỉ muốn ra ngoài dạo chơi, do đó Lãnh Vu Thu cùng Sở Hành Vân dẫn nó đi hít thở khí trời. Về phần Ngô Bất Tri, kè kè ở giữa thật chướng mắt, bèn viện cớ vết thương ở chân chưa lành mà bảo hắn ở lại trông coi hành lý.

Lãnh Hàn say sưa nhìn bọn trẻ không cách tuổi nó là bao, vừa nghe phụ thân hỏi, vô thức gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Một bóng đen bay đến trước mặt nó, khiến nó giựt mình lùi lại, lúc này mới phát hiện thứ giãy dụa trên đất hóa ra là một con cá. Lãnh Hàn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thiếu niên da ngăm ngăm, ở trần đang chớp mắt nhìn nó, nó lại hoảng sợ lùi thêm vài bước.

Thiếu niên hướng nó vẫy tay, ngỏ ý rủ nó cùng chơi, nó vốn đang do dự, kết quả có người ở phía sau đẩy nó lên trước, nó vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút sợ sệt, lại có chút chờ mong mà tiến đến.

Lãnh Vu Thu và Sở Hành Vân cùng ngồi trên một tảng đá quan sát bọn trẻ nô đùa. Lần đầu thấy nhi tử chơi thỏa thích như vậy, Lãnh Vu Thu không kìm được mà cảm khái: “Hài tử này trước nay cùng ta ở chốn thâm sơn, từ nhỏ không có bạn bè, nhắc đến đúng là phụ thân ta bạc đãi nó.”

Sở Hành Vân cầm tay hắn, mỉm cười nói: “Ta thấy nơi này thật tốt, phong cảnh như tranh, ít người lai vãng, dân phong cũng chất phác. Một tiểu trấn nhỏ bé kín đáo trong thôn dã,chúng ta dứt khoát ở lại đây đi.”

Lãnh Vu Thu sửng sốt: “Chúng ta?”

“Đúng vậy nha, ngươi, ta, còn có Hàn nhi.” Sở Hành Vân cười cười, “Lẽ nào bây giờ ngươi còn phân biệt với ta rõ ràng vậy ư?”

Lãnh Vu Thu có phần vui mừng, lại có phần do dự: “Ngươi không muốn quay về võ lâm, dương danh muôn thuở sao?”

“Ta vốn không nghĩ tới cái gì dương danh muôn thuở, ta chỉ muốn bản thân là người hữu dụng vì võ lâm làm những điều nhỏ bé mà thôi.” Hắn mỉm cười chăm chú nhìn Lãnh Vu Thu, “Hiện tại ta chỉ muốn vì ngươi làm được điều gì đó.”

Lãnh Vu Thu sâu kín nói: “Thật không? Ngoài kia biết bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt, lẽ nào ngươi một chút cũng không lưu luyến?”

Sở Hành Vân thở dài, vòng tay qua thắt lưng hắn: “Ngươi sao lại nghi ngờ ta như thế, chẳng lẽ ta là kẻ ăn ở hai lòng sao?”

“Ngươi đương nhiên không phải.” Lãnh Vu Thu cười cười, trong tiếu dung ẩn chứa sự lúng túng, “Tuy ta trước nay luôn bảo ngươi là đồ đầu gỗ, lại cổ hủ, nhưng thực tâm mà nói, ngươi là một chính nhân quân tử. Trái lại ta vừa đa tâm vừa hẹp hòi, là tiểu nhân. Đời này, tiểu nhân gặp quá nhiều, bóng dáng quân tử chẳng thấy đâu. Ta thường nghĩ, ta vận khí kém như vậy, thế nào hết lần này đến lần khác để ta gặp được người tốt như ngươi?”

Sở Hành Vân mỉm cười: “Ngươi cũng là người tốt nha.”

Lãnh Vu Thu cười khổ nói: “Vậy càng nguy hơn. Ngươi là người tốt, ta cũng là người tốt, sao ra nông nỗi rơi vào cảnh tứ diện Sở ca

(bốn phía là địch),

không chốn dung thân? Ta đời này tranh đấu quá nhiều, cầu vọng quá nhiều, thành tâm nỗ lực cũng quá nhiều, nhưng những gì ta mong muốn chưa bao giờ thực sự có được. Giờ đây ta đã thôi tranh đấu, đã buông xuôi, nhưng gặp ngươi, giống như một miếng bánh thật to từ trên trời rơi xuống, hết lần này tới lần khác nện lên đầu ta. Ngươi tuy ở ngay cạnh ta, thậm chí ta có thể cảm nhận được thân nhiệt của ngươi, nhưng vẫn luôn nghĩ như thế không thực, dường như ngươi cuối cùng cũng sẽ ra đi.”

Sự lo sợ ấy thực đã đau đáu trong lòng rất lâu, đến mức thâm căn cố đế, không thể giải trừ. Sở Hành Vân nghe vậy mà đau xót, chẳng biết nói gì mới tốt để trấn an hắn, chỉ âm thầm phát thệ trong lòng, nhất định phải đối hắn thật tốt, thật tốt.

Rất lâu sau đó, hai người đều không nói lời nào. Gió đêm vi vu thổi, chỉ còn tiếng bọn trẻ con nô đùa.

Sau lưng bọn họ là đại lộ, lúc này hiển nhiên có người qua lại. Hai kẻ vận trang phục như giang hồ hiệp khách vừa đi vừa trò chuyện: “Nghe nói Sở bảo chủ của Hạo Thiên Bảo lâm bệnh, là thực à?”

“Hẳn không sai, huynh đệ ta hiểu rõ người của Hạo Thiên Bảo, chính miệng họ nói, còn không chắc là bệnh a!” Người vừa nói là một nam tử trung niên, tướng mạo bình thường, y sam tùy tiện, vừa nhìn đã biết thuộc mẫu người đóng vai phụ.

Hắn vừa dứt lời, chợt thấy hoa mắt, một thanh niên vận thanh sam đã đứng trước mặt hắn, dọa hắn thót tim.

“Vị huynh đài này, ngươi vừa nói đến Hạo Thiên Bảo, chẳng hay là Hạo Thiên Bảo nào?”

Thanh niên kia xuất quỷ nhập thần, nhưng thái độ lại rất lễ nghĩa, trung niên nam tử dũng khí nhất thời tăng lên, nhìn đối phương, liền có chút khinh khỉnh: “Trên giang hồ có mấy Hạo Thiên Bảo? Đương nhiên là Hạo Thiên Bảo bên cạnh Hồ sơn

rồi.”

Thanh niên biến sắc: “Huynh đài nói Bảo chủ lâm bệnh.”

“Không chỉ bệnh, hơn nữa là trọng bệnh.”

“Thật ư?”

“Bảo chủ vốn thân thể bất hảo, sau còn bị nhi tử hắn chọc giận, bệnh đến không dậy nổi. Nhắc đến nhi tử này, vốn là một kẻ mẫu mực, trẻ tuổi, võ nghệ cao cường, giang hồ ai ai cũng bảo danh bất hư truyền? Đáng tiếc không biết vì sao, lại bị một yêu nhân ma giáo mê hoặc, ngang nhiên trợ giúp hắn đào thoát. Ngươi nói, Sở lão gia tử kia còn không nổi giận sao? Nếu là ta, sợ rằng ta cũng muốn tức đến ngã bệnh.”

Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, liếc mắt thấy sắc mặt thanh niên tái nhợt, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Hay là ngươi biết Sở gia?”

Thanh niên lắc đầu, miễn cưỡng tươi cười: “Không có gì, ta… không biết bọn họ, đa tạ huynh đài.”

Trung niên nam tử còn định nói nữa, nhưng thanh niên đã bỏ đi rất xa.

Nước sông vẫn chảy xiết, tiếng nô đùa bên bờ đã tắt. Cát trên mặt đất lưu lại vô số dấu chân nhỏ, chỉ còn một hài tử lẻ loi đứng nơi xa.

Thân ảnh cao lớn chậm rãi tới gần nó: “Bọn chúng đâu?”

“Về nhà rồi.” Trong giọng nói hài tử khó giấu nỗi chạnh lòng. Lần đầu tiên chơi vui thế, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.

Thở dài xa xăm, nắm lấy tay hài tử: “Chúng ta cũng về thôi!”

Tà dương im vắng, nước chảy lặng thinh, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ trong thế giới yên tĩnh ấy cứ thế

bước đi thật chậm, thật cô đơn…