Vị “khách nhân” cuối cùng đã cất bước rời đi, tổng quản chắp tay sau lưng nhìn theo bóng mã xa. Sau đó xoay người, đi vào đại môn Ngân Tùng Bảo. Đi thẳng về hướng thư phòng, báo lại cho Thương Mặc.
Nhưng ông chợt dừng lại ngoài cửa thư phòng. Cửa sổ thư phòng đóng chặt, tổng quản đứng ngoài nghe một hồi, thần tình có chút cổ quái, xoay người nhấc chân rời đi.
Trên đường đυ.ng Mạch Hồng đang muốn tới thư phòng. Mạch Hồng thấy ông liền vấn một lễ hỏi:”Tổng quản từ thư phòng ra? Các chủ tử đang ở đó sao? Y phục mới của công tử đã được mang tới, lão bản chủ buôn kêu ta đi hỏi xem chủ tử có muốn thử qua.”
Tổng quản xua xua tay. “Họ ở đó, nhưng lúc này không thích hợp quấy rầy.”
Mạch Hồng ban đầu chưa hiểu, chỉ chốc lát đã minh bạch, cười nói:”Vâng, đa ta tổng quản nhắc nhở.”
“… Thuộc bổn phận.” Quản gia đáp.
——————
Sáng sớm tỉnh dậy, Thương Mặc khẽ khàng xuống giường, cố không đánh thức Tô Tư Ninh. Sau đó hắn đi luyện công, lúc trở về thấy Tô Tư Ninh đã tỉnh, an tĩnh ngồi ở đầu giường.
“Có muốn uống chút nước đường?” Thương Mặc hỏi, hắn biết Tô Tư Ninh sáng sớm tỉnh dậy thường váng đầu.
Tô Tư Ninh gật đầu: “Ngươi đi luyện công à?”
“Đúng vậy”
Thương Mặc đi tới bên chậu rửa mặt, cầm khăn mình lên chà lau. Tô Tư Ninh nhìn hắn cười nhẹ.”Ngươi xem ta có tuệ căn chút nào không thì dạy ta một ít?”
Thương Mặc khóe miệng câu dẫn, tỉ mỉ đánh giá y từ trên xuống dưới:”Ngươi chỉ cần đi đứng không té ngã cũng đã rất giỏi rồi.”
Tô Tư Ninh không giận hắn trêu chọc mình, chỉ đứng lên, nhận lại chiếc khăn trên tay hắn, nhượng hắn ngồi trên ghế để y lau cho hắn:”Ngươi nói khi nào thân thể ta hảo sẽ mang ta đi Giang Nam, đừng quên.”
“Ngươi cũng nói ngươi tin ta, ta vẫn nhớ.” Thương Mặc đáp.
Tô Tư Ninh không nói lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt.
Thương Mặc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của y, tiếu ý càng sâu:” Hôm nay nếu có tinh thần như vậy thì theo đến thư phòng làm việc?”
“Được.” Tô Tư Ninh trả lời.
Nhưng do mấy ngày trước đã giải quyết một lượng kha khá công sự nên hiệnở thư phòng chẳng nhiều việc cần làm. Tô Tư Ninh chỉ cầm một quyển sách, nửa nằm trên ghế nhìn Thương Mặc tại trước bàn đọc công văn.
Một lúc lâu sau, Thương Mặc gọi Tô Tư Ninh:”Ngươi tới xem thư.”
Tô Tư Ninh buông sách xuống. Thương Mặc theo thói quen, kéo y ngồi trên đùi mình, một phong thử mở trên bàn.
Bên trong viết Tam công tử Bố gia cảm tạ Ngân Tùng Bảo lần này đứng ra thành toàn lương duyên cho hắn, mời bảo chủ Ngân Tùng Bảo mang theo gia quyến đến du ngoạn Giang Nam, cho hắn có cơ hội trò chuyện biểu đạt lòng biết ơn.
Tô Tư Ninh đọc xong, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười.
“Lúc trước tại Giang Nam, Tam công tử Bố gia từng dẫn ta đi uống rượu ở hoa lâu chỗ tiểu tình nhân hắn.” Thương Mặc cười nói, “Hắn muốn gọi mấy hoa nương nổi danh đến bồi. Ta lo gia quyến sẽ ghen, hờn giận nên cự tuyệt rồi.”
Tô Tư Ninh đỏ tía tai.
Thương Mặc nói tiếp:”Bố tam công tử đối với gia quyết bảo chủ Ngân Tùng Bảo rất hiếu kỳ, ta liền nói cho hắ n biết, chính gia quyến mình nghĩ ra cách điều tra thân thế tình nhân của hắn. Tam công tử càng kinh ngạc, nói lần sau ta nhất định phải dẫn ngươi theo, để hắn ở trước mặt đáp tạ.”
Tô Tư Ninh khẽ cười: “Vậy ngươi đáp ứng giúp ta rồi?”
“Ân.” Thương Mặc ôm y, in dấu môi lên gáy y:”Ta chẳng phải đã nói, ta ở đâu thì ngươi chẳng thể đi chỗ khác.”
Tô Tư Ninh sau cổ nhột nhột, né người,”Rõ, bảo chủ.”
Thương Mặc nghe xưng hô vậy, há miệng cắn y một cái, không mạnh, lực đạo đủ khiến Tô Tư Ninh rên khẽ một tiếng.
“Ân…” Tô Tư Ninh muốn trốn, nhưng Thương Mặc giữ chặt y trong lòng không nguyện thả ra, cắn liếʍ cổ y.
Tô Tư Ninh cảm nhận được một ít vị đạo thèm muốn, có chút ngượng ngùng muốn giãy ra đứng dậy, nhưng không thành. Quả nhiên liền sau đó, bàn tay Thương Mặc luồn vào trong vạt áo y.
“Đừng, đừng ở đây…” Tô Tư Ninh nói.
“Ân?” Thương Mặc không dừng, ngón tay tìm thấy hai điểm trước ngực y, miết nhẹ qua lớp tiết y.
“Ân…” Tô Tư Ninh kêu nhẹ, “Tổng quản….lát nữa sẽ qua…”
Thương Mặc trên tay chơi đùa, miệng chuyển dời đến vành tai y, mυ'ŧ lấy:”Để ông ta vào.”
“Không…” Tô Tư Ninh nhuyễn thanh nói.
“Được.” Thương Mặc kiên quyết.
Thương Mặc nhu lộng y một hồi, hai chân Tô Tư Ninh mềm đi, buộc lòng phải nhượng bộ:”Đi vào bên trong a…”
“Ở ngay chỗ này.” Thương Mặc nói, cười xấu xa.
“Ngươi…” Tô Tư Ninh quay đầu lại muốn trừng hắn, lại bị đoạt đi hô hấp.
Thương Mặc cường thế tách bờ môi y, đầu lưỡi tham lam tiến vào khuấy động. Tô Tư Ninh ưm một tiếng, mở miệng mặc lưỡi hắn quấn lấy lưỡi mình. Thương Mặc thấy y rốt cục đã thuận theo, một tấc lại muốn lấn một thước, ngậm lấy đầu lưỡi y, mặc sức mυ'ŧ lấy.
“Ư a…” Tô Tư Ninh rên một tiếng đượm giọng mũi. Bàn tay Thương Mặc đùa bỡn một điểm bên ngực đã dựng lên, đổi sang bên kia, tay còn lại tham tiến vào trong tiết khố y, cầm vật nọ đã động tình.
“Còn nói không nên, Tư Ninh không thành thật.” Thương Mặc nói, tay bàn tay lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phen.
“Ân… Là ngươi…” Tô Tư Ninh khẽ nói.
“Ta thế nào?” Thương Mặc hôn môi bờ vai của y trượt xuống xương quai xanh, động tác trên tay thêm lực, muốn y tiết ra một lần.
Tô Tư Ninh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mắt ngấn lệ vô lực trả lời, chẳng bao lâu liền tiết ra tay Thương Mặc. Tô Tư Ninh dựa trên người Thương Mặc thở dốc, rồi hoảng hốt vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở phía sau. Bàn tay Thương Mặc dính niêm dịch vừa nãy của y, hướng về nơi tư mật.
Tô Tư Ninh giữ lấy tay Thương Mặc, nhưng lực kháng cự không lớn, vẫn còn cảm giác ham muốn. Thương Mặc hôn lên đôi mắt, mũi, bờ môi y, đẩy một ngón tay vào trong cơ thể y.
“A…” Tô Tư Ninh khẽ kêu lên, tư thế như vậy khiến cơ thể chặt cứng, cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng ngón tay Thương Mặc không chần chờ, bắt đầu trừu sáp nhiều lần. Tô Tư Ninh rêи ɾỉ theo từng động tác của hắn, dần dần thích ứng, Thương Mặc liền đưa vào thêm một ngón tay nữa.
Hai người làm chuyện đó cũng được một thời gian, Thương Mặc tất nhiên biết ma sát chỗ nào sẽ làm Tô Tư Ninh dễ chịu, nội bích Tô Tư Ninh cũng đã thích ứng, đồng thời du͙© vọиɠ bản thân y cũng được khơi dậy. Ba ngón tay đã có thể tiến nhập thông thuận.
Chỗ trong tiết khố Tô Tư Ninh đã ẩm ướt, Thương Mặc kéo nó xuống bắp đùi, nhẹ nhàng nâng y ngồi lên, bản thân cũng cởi thắt lưng.
Cảm giác được vật gì đó ấm nóng kề sát phía sau, Tô Tư Ninh có chút căng thẳng. Y tuy rằng đã động tình, thế nhưng lý trí vẫn nhớ kỹ đây là đâu, hai người bọn họ thậm chí cả y phục cũng không trút bỏ.
Nhưng Thương Mặc nhưng không có cho y thời gian do dự, chậm rãi đẩy mạnh vào trong cơ thể y.
“A… Ư a…” Tô Tư Ninh cảm giác bản thân khó chịu được, phân thân ấm nóng của Thương Mặc đẩy vào bên trong căng chặt của mình như thế có chút đau đớn và tê dại
“Tư Ninh thực ngoan…” Thương Mặc dừng lại không chuyển động, lời nói nhẹ nhàng xoa dịu “Tiến vào hết rồi.” (-__-)
Tô Tư Ninh được hắn khích lệ, co rút hậu đình, Thương Mặc cũng nhịn không được, cúi đầu rên một tiếng, hai tay nâng mông y lên, bắt đầu trừu tống.
“Ân…” Tô Tư Ninh hai tay vịn lên bàn, thân thể không ngừng dao động theo động tác Thương Mặc. Từ sâu trong cổ họng bật ra một tiếng rên.
Thương Mặc muốn tốc độ nhanh hơn, thế nhưng Tô Tư Ninh còn vướng khố tử chưa thoát hết, hắn liền ôm ý tựa vào ngực mình, nhượng y khom người, mở rộng hai chân.
Tô Tư Ninh vô lực tùy ý Thương Mặc trút bỏ quần mình. Sau đó hắn đẩy đầu gối y tách ra, hai chân đặt lên hai bên tay vịn của ghế.
Cái tư thế này khiến Tô Tư Ninh vô cùng xấu hổ, đồng thời càng trở nên mẫn cảm. Tiết khố bên trong vẫn còn, đỉnh phân thân cọ sát vào lớp vải, mang theo điểm thoải mái, kɧoáı ©ảʍ lạ thường.
“Ân… ư… Ư a…” Tô Tư Ninh thở gấp, hai tay chà sát đỉnh phía trước.
Tốc độ phía sau không ngừng, kịch liệt hơn trước, Tô Tư Ninh hầu như vô lực cầm phân thân đứng thẳng. Thương Mặc thấy, tốc độ thoáng chậm lại, hỏi nhẹ bên tai y:”Phía trước cũng muốn?”
“Ân…” Tô Tư Ninh nhãn tình hồng lên mê muội, vừa thẹn vừa mong chờ.
“Ngoan ” Thương Mặc như dỗ dành “Nếu như ngươi có thể tự gác chân lên tay vịn không bỏ xuống, ta có thể dùng một tay giúp ngươi.”
“…” Tô Tư Ninh nhãn tình ngấn lệ nhìn hắn.
“Có được hay không?” Thương Mặc mềm giọng khuyên, ân cần gợi mở.
“… Được.” Tô Tư Ninh cuối cùng mở miệng.
“Ngoan” Thương Mặc quả thực buông một bên chân y ra, dùng tay cầm lấy phía trước y.
Chân kia của Tô Tư Ninh suýt chút nữa rơi xuống, rồi lại cố gắng chịu đựng. Phía sau bắt đầu trừu tống, không hòa dịu như lúc đầu. Phân thân bên ngoài cũng bị nhu lộng phối hợp theo tiết tấu. Tô Tư Ninh ngửa đầu, không ngừng rêи ɾỉ, thở dốc.
Cuối cùng tới lúc y nghĩ không thể chịu nổi nữa, muốn ngất đi thì trong cơ thể, cự vật trừu tống rất nhanh thêm vài lần, run run, phun trào dịch thể nóng ấm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nội bích co rút. Y hét lên một tiếng, phía trước cũng xuất ra, thấm ướt y phục.
Hai người ôm lấy nhau, lặng lẽ thở dốc. Sau đó Thương Mặc rút ra, dịch thể trắng theo đó rỉ xuống. Tô Tư Ninh vô lực dựa vào hắn, tùy ý Thương Mặc xoay người y quay lại đối diện với hắn. Thương Mặc tách hai chân y, ôm y ngồi xuống phân thân vẫn đang đứng thẳng.
“Ân…” Tô Tư Ninh rên một tiếng.
Thương Mặc kéo hai tay y vòng qua cổ mình, nói bên tai y:”Ôm lấy ta.”
Tô Tư Ninh làm theo, dù y chẳng còn nhiều khí lực.
Tiếp đó, Thương Mặc vẫn giữ nguyên tư thế, đứng lên.
“A a…” Tô Tư Ninh kinh hoảng kêu một tiếng.
Thương Mặc cười khẽ hôn lên miệng y, thuận tiện hướng tẩm thất bên trong đi vào.
Chỉ một lần, đương nhiên chưa đủ.
——–
Buổi chiều, tổng quản mới đến thư phòng bẩm lại mọi việc cho Thương Mặc. Trong phòng buông mành, ngăn âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Thương Mặc nghe tổng quản bẩm xong không nói gì, chỉ an bài một ít chuyện, sau cùng phân phó:”Mang đến cho Tô Tư Ninh hai bộ y phục.”
Tổng quản đáp:”Vâng, Mạch Hồng buổi sáng cũng tới, nói y phục làm theo yêu cầu công tử đã được đưa đến, hỏi lúc nào có thể mặc thử?”
“Buổi tối trở lại cho y thử.”
“Vâng.”
“Còn có việc sao?” Thương Mặc hỏi.
“Không có.” Tổng quản đáp.
“Vậy lui xuống dưới.”
“Vâng.”
Buổi tối, Tô Tư Ninh vẫn còn mê mệt, Thương Mặc ôm y quay về chủ viện.
Các tỳ nữ sớm qua lời Mạch Hồng biết được chuyện đã xảy ra, thấy Tô Tư Ninh như vậy cũng không lo lắng sốt ruột. Sau khi bưng cơm tối đến để hai người họ ăn, Mạch Thanh bưng tiếp chén dược bổ màTô Tư Ninh mỗi ngày đều phải uống, Thương Mặc tiếp nhận, tự mình cho y uống.
Tô Tư Ninh vẫn còn mệt, uống thuốc xong liền muốn ngủ. Thương Mặc không để y ngủ:”Ngươi một ngày muốn ngủ bao nhiêu canh giờ? Hiện tại nửa đêm không được ngủ nữa.”
Tô Tư Ninh nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Thương Mặc cười, cởi bỏ giầy, trèo lên giường, ôm y vào lòng.
Hai người tạm thời không nói, yên lặng hưởng thụ thời khắc tình thương ấm nồng.
Một lát sau, Thương Mặc mới mở miệng hỏi:”Ngoài Giang Nam, ngươi còn muốn đi nơi nào nữa?”
Tô Tư Ninh thong thả đáp:”Kinh thành, Sơn Đông, Hoàng Sơn, Hoàng Hà, Hà Nam, Thiểm Tây, ven sông Tần Hoài, Tây Xuyên, Bạch đế thành, hồ Động Đình, Nam Hải…”
Y chậm rãi liệt kê từng nơi một, thanh âm khàn khàn nhưng vẫn rõ ràng.
Thương Mặc im lặng nghe.
“Chỗ ta muốn đi rất nhiều, ngày xưa đều chỉ được đọc trong sách.” Tô Tư Ninh nói.
“Vậy nên ngươi cũng muốnbản thân tự trải nghiệm. Dựa vào tâm tính của ngươi, chớ nên để thân thể ốm yếu cản trở mình.”
Tô Tư Ninh mỉm cười:”Nhưng hiện tại đã không còn quan trọng.”
Thương Mặc nheo mắt nhìn y.
“Ta muốn sống, sống thật lâu, hảo hảo mà sống.” Tô Tư Ninh nói “Cho tới nay suy nghĩ ấy vẫn không đổi. Thế nhưng hiện tại nguyên nhân đã thay đổi.”
Thương Mặc câu dẫn ra tiếu ý.
“Ta chưa từng vứt bỏ cái gì, chỉ là hiện tại càng tích cực hơn.” Tô Tư Ninh nhìn hắn “Ta sớm nói qua, ta muốn cưỡi ngựa sóng đôi với ngươi đi thăm thú khắp nơi”
Thương Mặc cười, hôn lên trán y:”Vậy không hay, trái lại ta tình nguyện ngươi vĩnh viễn ngồi trong lòng ta.”
Tô Tư Ninh mỉm cười:”Nhưng ta muốn cao lớn hơn.”
“Cao lớn đến đâu đều phải ngồi trong lòng ta.” Thương Mặc trượt xuống, hôn nhẹ mi tâm.
“Nếu ta cao lớn bằng ngươi thì sao?” Tô Tư Ninh vừa đón lấy thân mật của hắn, vừa cười hỏi.
“Không có khả năng.” Thương Mặc cắn nhẹ mũi y “Ngươi ở bên ta một thời gian, hiện tại cũng chỉ cao có vậy thôi.”
Tô Tư Ninh không từ bỏ:”Nếu vạn nhất có thì sao?”
“Ta vẫn muốn ôm ngươi.” Thương Mặc hôn lên môi y:”Dù ngươi cao lớn, thân thể khỏe mạnh, vẫn là không thoát khỏi cánh tay của ta.”
Tô Tư Ninh mỉm cười, hé bờ môi, nghênh đón đầu lưỡi Thương Mặc tham tiến.